Chương 18: Lần thứ 27754 ( 2 )

Tôi đã hoàn toàn kiệt sức sau khi mối quan hệ giữa Otonashi và tôi sụp đổ, rồi cuộc gọi bất ngờ tiếp theo từ Kokone…dù đó chỉ là cái cớ.

Tôi đã quên béng đi.

Rằng một vụ tai nạn chắc chắn sẽ xảy ra ở ngã tư đó.

Chính tôi vẫn còn an toàn. Tôi nhớ ra như một phản xạ có điều kiện khi tôi đến gần ngã tư này vì cú sốc rằng tôi đã chết ở đây là quá lớn. Tự vệ là điều hiển nhiên.

Nhưng điều này không làm tôi thỏa mãn. Bởi vì, nếu vụ tai nạn là việc không thể tránh khỏi, thì lại sẽ có một người bị xe đụng chết.

Tôi đã quên. Và vì tôi đã quên, tôi không thể cứu người này. Dù tôi biết rằng một người nào đó sẽ bị đụng chết, tôi không ngăn cản điều đó xảy ra. Chuyện tôi đã quên còn không xứng đáng là một lời bào chữa.

Tôi thật tệ hại. Cứ như rằng tôi đã giết người này vậy.

Mogi Kasumi ở đó.

Người con gái tôi yêu ở đó.

Chiếc xe tải đang hướng về cô ấy với tốc độ kinh hoàng như mọi khi.

Tôi không thể cứu được cô ấy từ chỗ tôi đang đứng. Dù tôi có liều mạng nhảy ra đi chăng nữa, tôi cũng không thể cứu được cô ấy với khoảng cách như bây giờ.

Máu sắp thấm đẫm người cô ấy. Máu sắp thấm đẫm người con gái mà tôi yêu. Máu sắp thấm đẫm người con gái tôi yêu vì lỗi của tôi. Giống như lúc tôi lén nhìn cô ấy hết lần này đến lần khác, giống như đó là trách nhiệm của tôi hết lần này đến này đến lần khác, máu lại sắp thấm đẫm người con gái tôi yêu hết lần này đến lần khác.

“U-AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”

Tôi chạy thẳng vào chiếc xe tải. Để cứu Mogi? Không. Chắc chắn là không. Tôi không thể chịu đựng nổi cái mặc cảm tội lỗi và vì thế tôi muốn hành động như thể ít nhất tôi cũng đã cố gắng làm chuyện gì đó. Hoàn toàn chỉ để tự thỏa mãn bản thân.

Kinh tởm. Tôi thật đáng kinh tởm…

Rồi tôi thấy điều đó.

“Ơ…?”

Cô gái ấy người đã hết mọi hi vọng được cứu thoát, bị đẩy ra xa.

Đó không phải là tôi.

Tôi đang ở một khoảng cách xa mà tôi không bao giờ có thể với tới được cô ấy.

Do vậy, chỉ có một người làm được điều này.

Chỉ có một người con gái tiếp tục chiến đấu ngay cả khi tôi từ bỏ kí ức của mình và cư xử như thể tôi không quen biết cô ấy.

Dù rằng cô ấy không thể hành động kịp lúc. Dù rằng cô ấy không thể hành động kịp lúc để cứu chính mình.

Thế nhưng, cô ấy ---

--- Otonashi Aya nhảy ra.

À, đúng rồi. Tôi đã nhớ.

Tôi đã chứng kiến cũng chính cảnh này vô số lần.

Với cô ấy, mọi chuyện đều sẽ lặp lại. Ngay cả sự thật rằng cô ấy đã cứu một ai đó cũng sẽ biến mất. Những gì còn lại chỉ là kí ức về nỗi đau đớn với cái chết. Và nỗi sợ hãi khi cái chết đang cận kề. Và sự tuyệt vọng khi biết rằng cô ấy rồi sẽ phải lặp lại điều tương tự một lần nữa.

Thế nhưng, ngay cả như vậy, Otonashi Aya vẫn nhảy ra phía trước chiếc xe tải. Để cứu một người khác khỏi cái chết.

Lần này đến lần khác. Hàng ngàn lần…

Đúng vậy…

Tại sao tôi có thể quên được một chuyện như thế?

Một tiếng va chạm lớn vang lên, nhưng chiếc xe tải vẫn không thể dừng lại được, nó tông thẳng vào bức tường với một tiếng rầm khô khan. Tôi tiến đến gần Otonashi trong khi vẫn đang bị cái âm thanh đó lấn át. Bên cạnh cô ấy, Mogi đang nằm cứng đờ dưới đường với đúng tư thế lúc bị đẩy ra. Rõ ràng là cô ấy đang chịu một cú sốc lớn.

Tôi nhìn Otonashi.

Chân trái của cô ấy bị bẻ gãy theo một hướng không bình thường.

Mồ hôi lạnh toát ra từ khắp người cô ấy, nhưng vẫn cố gắng lên tiếng như thể cô ấy không bị thương ở đâu cả.

“Lần trước, tôi đã giết anh.”

Dù rằng chỉ nói chuyện không thôi cũng làm cô ấy đau đớn, nhưng cô ấy vẫn nói một cách rõ ràng.

“Tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc nếu tôi giết chết ‘chủ nhân’. Tôi không đành lòng. Nhưng ngay lúc tôi tin rằng đó là cách duy nhất để thoát ra khỏi ‘Lớp học Loại bỏ’ này, tôi chấp nhận trở thành một thứ thấp kém hơn cả con người. Thật khó tin, nhưng lúc đó tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu tôi thực hiện hành động kia. Lí do là, tôi nghĩ rằng cái ‘tôi’ đã trở thành một thứ thấp kém hơn con người, cũng sẽ được khởi động lại và biến mất sau khi tôi ra khỏi ‘Lớp học Loại bỏ’.”

Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Otonashi lại cư xử giống như cô ấy đã quên hết mọi chuyện.

Cô ấy không thể tha thứ cho chính mình.

Vì đã chấp nhận cái chết của tôi khi tôi gặp tai nạn.

Đến mức cô ấy sắp sửa từ bỏ chuyện thoát ra khỏi ‘Lớp học Loại bỏ’ và lấy được ‘chiếc hộp’ mà cô ấy từng theo đuổi dai dẳng.

<>

Đến mức cô ấy không thể phản đối những lời nói đó.

Lời nói của tôi độc địa với cô ấy thế nào cơ chứ?

Và đó còn không phải là sự thật.

Lần trước, tôi nhảy vào để cứu Mogi và chết bởi vụ tai nạn. Tôi cho rằng đây là lỗi của Otonashi, cũng giống như lúc nào tôi cũng cho rằng cái chết của Mogi là lỗi của Otonashi.

Bởi vì thành kiến này mà tôi thốt ra một câu kiểu như <>. Đáng lẽ tôi phải nhận ra sự hiểu lầm này ngay lúc cô ấy từ chối giết người. Sự thật là cô ấy đã không thể cứu tôi.

Vì lí do nào đó tai nạn này luôn luôn xảy ra. Chắc chắn sẽ có một người gặp tai nạn. Và vô tình đó là tôi.

“Ừm, tôi chỉ còn có thể tự cười vào sự ngu ngốc của mình. Lỗi lầm đó không đời nào biến mất chỉ vì tôi quyết định quên nó đi. Và sự thật là ‘Lớp học Loại bỏ’ không biến mất, tôi phải tự xem mình là thứ hèn kém hơn cả con người. Tôi không thể nghĩ ra tình huống nào mà chữ ‘trừng phạt’ lại được áp dụng tốt hơn lúc này.”

Nói xong, Otonashi thổ huyết.

“Otonashi, cậu không cần phải nói nếu cậu đang đau…”

“Tôi còn có cơ hội nào để nói tốt hơn bây giờ? Tôi đã quen với nỗi đau đớn này rồi. Không có gì đâu. Nỗi đau đớn tức thời này vẫn tốt hơn nhiều so với những cơn đau kinh niên do bệnh tật.”

Không ai gọi đây là ‘quen’ được!

“Tôi không mất đi kí ức, cũng không thể thoát ra khỏi ‘Lớp học Loại bỏ’. Haha…tôi nghĩ là tôi hiểu ra rồi. Rằng tôi sẽ không bao giờ được giải thoát ra khỏi ‘Lớp học Loại bỏ’.”

“…tại sao?”

“Đơn giản thôi. Tôi tự nhận thức được. Sự ương ngạnh của tôi sẽ không giải thoát cho tôi dễ dàng như vậy.”

Otonashi lảo đảo đứng lên. Dù cô ấy vẫn có thể nằm xuống dưới, nhưng tôi đoán rằng cô ấy không thể chịu nổi việc tôi nhìn xuống cô ấy.

Chân trái của cô ấy không hoạt động. Otonashi ho ra máu dữ dội. Nhưng rồi cô ấy tựa vào tường và nhìn tôi.

Chắc hẳn bởi vì Otonashi di chuyển, Mogi đang bất động một cách vô cảm cũng đột ngột cử động. Cô ấy sợ hãi nhìn tôi.

“Cậu có sao không, Mogi?”

“……hi!!”

Cô ấy đột nhiên hét lên.

“V-vừa rồi hai người vừa nói về…cái gì vậy? K…không chỉ lúc nãy, mà từ hôm qua…Hai người là ai?”

…cái gì? Cậu đang nhìn ai với đôi mắt ấy? Cậu đang nhìn ai với đôi mắt sợ hãi ấy?

…Tôi biết rồi. Tôi là người mà cô ấy đang nhìn chằm chằm.

Không hiểu vì sao tôi không thể để cô ấy lại một mình rồi đưa tay về phía khuôn mặt của cô ấy một cách vô thức.

“Đ-đừng chạm vào người tôi!”

À…đúng vậy. Tôi đang làm gì vậy? Tại sao tôi lại đưa tay ra, dù chính tôi là người làm cô ấy khiếp sợ? Hay có lẽ tôi đã nghĩ rằng đó sẽ làm cô ấy bình tâm lại? Có lẽ tôi đã nghĩ rằng đó có thể làm cô ấy bình tâm? …tôi không thể nào làm được điều đó.

“…bạn…là…ai?”

Tôi nắm chặt tay lại. Tôi không thể giải thích bất kì điều gì cho cô ấy được. Vì vậy tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng ánh mắt của cô ấy.

Tôi muốn giải thích toàn bộ tình hình lúc này cho cô ấy. Có lẽ cô ấy cũng sẽ hiểu cho tôi.

Nhưng --- tôi không được làm thế.

Cuối cùng tất cả những gì tôi có thể làm là chiến đấu. Tôi phải chiến đấu chống lại ‘Lớp học Loại bỏ’.

Và vì điều này tôi phải từ chối cuộc sống giả tạo hàng ngày đó trong ‘Lớp học Loại bỏ’.

Tôi đi đến quyết tâm này khi tôi cầm lấy tay của Otonashi. Tôi sẽ từ chối. Cả nụ cười nở trên môi Mogi khi nghe thấy lời nói của tôi một ngày nào đó, cả việc cô ấy đỏ mặt trước mặt tôi, cả việc cô ấy để tôi ngủ trên đùi cô ấy --- tôi từ chối tất cả.

Mogi không thể hiểu được tôi khi tôi vẫn cố giữ im lặng. Cô ấy đứng đó, sợ hãi.

Cô ấy lảo đảo bước về phía sau trong khi vẫn nhìn chúng tôi nhưng thể đang cầu xin chúng tôi đừng lại gần cô ấy. Và rồi cô ấy chạy mất.

Tôi nhìn theo cô ấy.

Và đảm bảo rằng tôi sẽ không rời mắt khỏi cô ấy.

Vì đây là cái kết mà tôi mong chờ.

“ --- tôi đã hiểu thấu được sự quyết tâm của anh.”

Otonashi nói thế trong khi vẫn dựa vào bức tường sau khi chứng kiến chúng tôi từ đầu đến cuối.

“Vậy thì tôi cũng đi đến quyết tâm. Tôi sẽ từ bỏ việc cố gắng chiếm lấy ‘chiếc hộp’ vì mục tiêu của tôi.”

“sao….?”

Điều này khiến tôi băn khoăn. Chắc chắn khiến tôi băn khoăn. Tôi cần sức mạnh của Otonashi. Tôi mở miệng một cách không suy nghĩ để chặn cô ấy lại.

Khi tôi làm điều đó.

“ --- tôi sẽ giúp anh một tay.”

“…sao?”

Tôi không trông mong câu trả lời ấy.

Giúp tôi một tay? Otonashi Aya sẽ giúp tôi một tay?

“Anh lắp ba lắp bắp như một tên ngốc làm cái gì thế? Tôi vừa nói là tôi sẽ giúp anh một tay. Anh không nghe tôi nói sao?”

Nhưng đây là chuyện không tưởng, giống như mặt trời mọc đằng tây rồi lặn đằng đông vậy.

“Tôi đã lạc lối. Giống như anh nhận xét, tôi đã trở thành một thứ thấp kém hơn cả con người vì giết anh. Không, còn tệ hơn thế nữa. Tôi là một đứa hèn nhát, từ bỏ mục tiêu của mình và cố gắng bỏ chạy vì tôi không muốn thừa nhận điều đó. Nói thẳng ra, tôi đã chịu thua ‘Lớp học Loại bỏ’ một lần. Và tôi tiếp tục trốn chạy trong khi tự nhủ mình rằng một ‘chiếc hộp’ bị đánh bại như tôi không còn làm được gì nữa.”

Dù cô ấy đang tự hạ thấp chính mình, ánh mắt của cô ấy vẫn rất sắc bén. Tôi cũng an tâm hơn đôi chút.

“Bây giờ không còn gì phải do dự nữa. Chắc chắn tôi đã làm một việc đáng hổ thẹn. Nhưng cũng không còn lí do gì để tiếp tục né tránh. Hối hận sẽ không đi đến đâu cả. Vì vậy tôi sẽ không trốn chạy. Thế nên ---”

Cô ấy đột ngột ngưng lại, ngập ngừng không nói hết câu.

Nhưng bởi vì tôi vẫn đang chăm chú để ý đến cô ấy, cô ấy tiếp tục.

“Thế nên, xin anh --- hãy tha thứ cho tôi.”

Thì ra đây là ý mà cô ấy muốn nói.

Những lời nói lạ lùng đó là để xin lỗi tôi.

Lời khẩn cầu ấy là hoàn toàn vô nghĩa.

“Tớ không thể tha thứ cho cậu.”

Otonashi trông có vẻ ngạc nhiên trong chốc lát sau khi nghe rõ lời tôi nói, nhưng rồi cô ấy trở về với gương mặt nghiêm túc ngay sau đó.

“Đúng thế…tha thứ kẻ đã giết mình chắc chắn là điều không thể. Tôi hiểu rồi.”

“Không phải như vậy.”

Otonashi cau mày như thể lời nói của tôi quá khó hiểu đối với cô ấy.

“Điều tớ muốn nói là…tớ chả biết phải tha thứ vì chuyện gì.”

Đúng vậy. Không phải là tôi không tha thứ cho cô ấy. Chỉ là tôi không thể tha thứ cho cô ấy thôi. Bởi vì không ai có lỗi ở đây.

“…Hoshino, anh nói như vậy nghĩa là sao? Tôi…”

“Cậu đã giết tớ đúng không?”

“…đúng.”

“Cậu nói thế nghĩa là sao?”

Tôi chợt mỉm cười.

“Tớ đang ở đây.”

Đúng. Đây là sự thật dễ nhận thấy.

“Otonashi, tớ đang ở đây…”

Dù cô ấy cảm thấy có trách nhiệm đến mức nào đi nữa, có những thứ không thể sửa chữa lại được.

Tuy vậy, tôi không hiểu sao cô ấy lại có tinh thần trách nhiệm mạnh mẽ đến thế. Dù gì thì cô ấy cũng không phải là kẻ tạo ra ‘Lớp học Loại bỏ’. Otonashi chỉ bị cuốn vào nó ---

--- không…không đúng…

Otonashi không những chỉ là nạn nhân. Cô ấy là người nắm rõ tính cách của chúng tôi và đọc được hết nhất cử nhất động của chúng tôi. Cô ấy biết mặt nước sẽ gợn sóng ra sao khi quăng một viên đá vào một chỗ nhất định. Cô ấy là người gần giống nhất với chính kẻ tạo ra ‘Lớp học Loại bỏ’.

Chắc chắn vì lí do này, cô ấy cảm thấy có trách nhiệm khi để mọi việc xảy ra. Cô ấy nghĩ rằng mọi việc sẽ đem lại kết quả tốt khi cô ấy có hành động chính xác.

Vì vậy cô ấy cho đó là lỗi của cô ấy khi cô ấy chưa thể và không thể ngăn chặn cái chết của một người nào đó.

Nhưng chính miệng Otonashi cũng đã nói. Rằng cái chết trong ‘Lớp học Loại bỏ’ chỉ là hình thức.

“Tớ không để tâm đến vấn đề này nữa. Nhưng nếu cậu cứ nhất định phải nói, thì tại sao không dùng từ khác thích hợp hơn?”

Otonashi vẫn cau mày, đứng yên trong chốc lát. Khi tôi nghĩ rằng cuối cùng cô ấy cũng bắt đầu di chuyển, cô ấy nhìn xuống dưới đất.

“haha…”

Đôi vai của cô ấy run lên. Hả? Cái gì? Thế này nghĩa là sao? Tôi thấy hơi chột dạ nên lén nhìn cô ấy một chút.

“hehe…haha…hahahahaha!!!”

--- cô ấy đang cười! Hơn thế nữa cô ấy đang phá ra cười!!

“N-này! Tại sao cậu lại cười chứ? Tớ không hiểu gì hết!!”

Otonashi tiếp tục cười dữ dội một hồi lâu sau mà không thèm để ý đến lời phản đối của tôi.

Thật là…vậy là sao chứ? Thật ra tôi khá tự tin rằng mình đã nói một thứ cực ‘tuyệt’, nhưng dường như lời tôi nói cuối cùng cũng chỉ để làm người khác cười và…

Cuối cùng thì Otonashi không cười nữa, trở về với vẻ điềm đạm thường thấy và bĩu môi nói với tôi.

“Tôi đã chuyển trường 27 754 lần.”

“…tớ biết rõ mà.”

“Tôi tự nhận ra rằng mình đã nắm bắt được hết tất cả các hành động của anh trong một giới hạn. Nhưng tôi không thể dự đoán được những câu nói của anh như lúc nãy. Anh có tưởng tượng được rằng chuyện này thú vị đến mức nào đối với một người đã quá quen thuộc với sự buồn chán?”

Cô ấy nói, trông có vẻ rất hài lòng. Tôi nghiêng đầu, và tôi vẫn không thể hiểu được ý định thật sự của cô ấy.

“Hoshino, anh thật sự rất thú vị đấy. Tôi chưa từng gặp ai giống như anh. Từ cái nhìn đầu tiên, trông anh có vẻ là một người bình thường không có lí tưởng gì, nhưng thật ra không ai gắn bó chặt chẽ đến cuộc sống hàng ngày hơn anh. Chính vì lí do đó mà anh có thể phân biệt cuộc sống giả tạo hàng ngày này với cuộc sống thật. Còn tốt hơn cả tôi.”

Tốt hơn cả Otonashi?

“Không phải đâu. Tớ không thể phân biệt một cách rõ ràng được. Đầu của tớ như muốn nổ tung khi vụ tai nạn xảy ra, dù tớ biết rằng mọi việc đều sẽ quay lại trạng thái ban đầu…”

“Đương nhiên. Nhưng điều đó không nói lên được gì cả. Ví dụ khi anh xem phim hay đọc truyện, anh cảm thấy không thoải mái khi nhân vật gặp phải những tình huống éo le, đúng không? Ở đây cũng giống như vậy.”

Có thật sự như thế không? Tôi cũng không biết.

“--- Hoshino.”

“Gì thế?”

“Tôi xin lỗi.”

Cô ấy đột ngột nói. Tôi không hiểu cô ấy xin lỗi vì chuyện gì. Trước khi tôi kịp nhận ra, vẻ hài lòng trên gương mặt của cô ấy biến mất.

“Thật sự tôi rất xấu hổ vì sự bất tài của mình. Tôi xin lỗi.”

“Đ-được rồi…”

Tôi chỉ cảm thấy không thoải mái khi tôi được xin lỗi chân thành từ một người rõ ràng là trên tôi rất nhiều. Tôi lắp ba lắp bắp như thể tôi đang bị cô ấy chỉ trích. Tôi phải thừa nhận rằng tôi thật đáng thương hại.

“Tôi muốn tỏ ra lịch sự, không có vấn đề gì với anh, đúng không? Tôi chỉ cần phải tiếp tục thế này để hiểu được anh, để nắm bắt được anh và để chỉ dẫn cho anh. Đó là điều anh muốn từ tôi, phải không?”

“Vâng…”

“Xin lỗi sao? Chắc chắn là rất cần thiết, nhưng dường như tôi chưa xin lỗi ai từ lâu lắm rồi.”

…Tôi chắc rằng điều đó cũng dễ hiểu.

“Thôi, đã đến lúc rồi.”

“Lúc nào?”

“Kết thúc của lần ‘Chuyển trường’ thứ 27 754. Và sự khởi đầu của lần ‘Chuyển trường’ thứ 27 755.”

“À vậy sao.”

Tôi chấp nhận sự thật kì lạ này một cách đáng ngạc nhiên.

Khi tôi nhìn quanh, nhiều người đã vây quanh bởi vụ tai nạn kinh hoàng đó. Cũng tự nhiên thôi. Có nhiều bộ đồng phục quen thuộc gần đây. Kokone cũng đứng nhìn chúng tôi. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau trong khi phớt lờ tất cả mọi người. Có lẽ tôi đã hiểu tại sao Mogi lại hoảng sợ. Khung cảnh Otonashi với những vết máu trên khắp người nói chuyện với tôi chắc chắn trông rất kì dị.

Tôi đưa tay ra về phía Otonashi.

Cô ấy nhận lấy bàn tay của tôi, bàn tay mà cô ấy đã từ chối lúc trước đó, không chút do dự.

Tâm can của tôi bị phá nát bởi một sức mạnh khủng khiếp như bị ép bởi một cái bàn kẹp. Bầu trời bắt đầu đóng lại như cái túi đựng tiền xu. Dù đang khép lại, thế giới trở thành một màu trắng. Trắng. Trắng. Mặt đất trở nên không còn ổn định và không hiểu vì sao có vị ngọt – không phải trên lưỡi, mà là trên làn da. Cảm giác này không tệ lắm, nhưng lại có cảm giác đáng kinh tởm. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra đây là sự kết thúc của lần thứ 27 754.

Chúng tôi đang ở trong một nỗi tuyệt vọng mềm mại, ngọt ngào và trắng tinh khiết…