Phiên ngoại: Ký sự vĩ đại thời thơ ấu (1)
Nghe nói ta còn chưa sinh ra, ký sự vĩ đại của ta cũng đã bắt đầu rồi. Bởi vì ta sinh ra, liền có thể nói là từ khi Minh Nguyệt vương triều khai quốc tới nay ta là thần thoại vĩ đại nhất!
Ngay cả khi còn nhỏ ta liền biết thân phận của mình thực tôn quý! Mọi người thấy ta đây còn đang bú sữa đều phải quỳ xuống, bất luận ta tới chỗ nào, đều có một đám người ở phía sau đi theo ta. Bởi vì, ta đường đường là hoàng thái tử Minh Nguyệt vương triều, tâm can bảo bối của Phụ hoàng, hoàng đế tương lai Minh Nguyệt vương triều!
Sự tích vĩ đại của ta từ nhỏ bắt đầu liền có thể viết thành một quyển sách dày thiệt dày! Nghe nói trong đó có một sự kiện kiệt xuất, chính là phát sinh lúc ta chưa đầy một tuổi.
Đương nhiên, cái thời điểm kia là lúc ta vẫn còn là ‘loài bò sát’, ta cái gì cũng đều không hiểu, tự nhiên cũng cái gì đều không nhớ rõ. Nếu không phải Phúc công công một lần lại một lần không nề hà phiền nhiễu dùng chuyện này chuyện kia cùng mấy món đồ chơi đáng thương, đứng bên cạnh giảng giải không ngừng dẫn chứng phong phú chứng minh mẫu hậu là cỡ nào yêu ta, cỡ nào thương ta, không thì chỉ sợ cái sự tích vĩ đại này đã sớm bị ta chôn vùi bởi nhiều sự tích vĩ đại về sau của ta.
Nghe nói năm đó mẫu hậu vì sinh hạ ta, phải trả giá thảm thống đại giới (trả giá lớn)!
Tuy rằng ta lúc còn nhỏ về sau cũng không có phát hiện loại này đại giới dấu vết, nhưng nếu tất cả mọi người nói như vậy, căn cứ theo nguyên tắc ‘trẻ em phải biết nghe lời’, bản thái tử chỉ có tin.
Một năm kia, chính là khi tiểu thái tử ta còn không đầy một tuổi, đại khái chừng mười một tháng đi!
Một ngày tỉnh lại từ giấc ngủ trưa, ta thỏa mãn đánh cái ngáp lớn, chuyển động cái thắt lưng nho nhỏ, chờ người luôn luôn hầu hạ ta (lời này từ đâu nghe tới? Hình như là theo Phúc công công cùng người nào đại nội thị vệ nói chuyện phiếm ta học được! ) cung nữ Tiểu Lan đến cho ta ăn no. Ai ngờ đợi nửa ngày, cái tiểu nha đầu ôn nhu động lòng người kia còn chưa xuất hiện, làm cho ta không kiên nhẫn cực kỳ.
Đương nhiên cái thời điểm kia ta không biết, cung nữ Tiểu Lan chính bởi vì ôn nhu động lòng người quá mức, phạm vào mẫu hậu tối kiêng kị, đã bị điều ra Vĩnh Dạ cung đi, nghe nói đó là chỗ thực xa xôi, thực xa xôi …xa xôi tới mức nào bản thái tử ta không biết, chỉ biết nó rất …xa. (Kỳ thật không có xa như vậy, chính là đối với đứa trẻ nhỏ như ta, vượt qua Vĩnh Dạ cung trong vòng mười trượng chính là chỗ thật xa! )
Vì thế ta quyết định tự lực cánh sinh, tự thỏa mãn sinh lý bản thân! (Không cần hiểu lầm! Khi đó ta còn là đứa trẻ thực thuần khiết, thực rất rất thuần khiết, không có ý khác. Đương nhiên, nếu tiếp qua hai mươi năm mà nói những lời này, nghĩ muốn không chọc không người khác cũng nan…)
Tứ chi hướng ra bên ngoài, ta cố gắng lại cố gắng xoay người mất khoảng một phần tư nén hương, rốt cục thành công trở mình.
Không ngừng cố gắng lại phấn đấu một lát, ta rốt cục thành công ngồi dậy.
Nhìn chung quanh bốn phía một chút, nội điện to như vậy mà chỉ có một mình ta.
Cái mũi đau xót, ta cảm giác có chút cô độc.
Đang chuẩn bị lên tiếng khóc lớn kháng nghị mọi người dám bỏ qua ta, đột nhiên, ta gặp một người nằm ở tháp thượng (giường nhỏ) bên cửa sổ.
Nguyên lai ta không phải có một mình!
Ta cảm thấy thật cao hứng, vì thế xuất ra uy nghiêm hoàng thái tử, lớn tiếng tiếp đón người kia.
Đương nhiên, của ta phát âm không ngoài “Y y”, “Nha nha”, “Y Y nha nha”, “Nha nha y y” linh tinh đơn độc một âm tiết.
Nhưng là hiển nhiên, phát âm của ta tuy rằng đơn điệu một ít, nhưng âm lượng cũng không nhỏ. Bởi vì người kia tựa hồ lập tức liền nghe thấy được, quay đầu nhìn.Ta hướng hắn hưng phấn mà quơ tay nhỏ bé.
A! Là mẫu hậu!
Ta càng hưng phấn mà phát hiện chuyện này! Tuy rằng ta cùng ‘nàng’ cũng không nhận biết rõ ràng.
Đương nhiên này không thể trách ta! Bởi vì nghe nói mẫu hậu sinh ta sau đó thân thể không tốt, vẫn ở tại nơi khác, gần đây vừa mới hồi cung.
Nhớ rõ lúc ấy phụ hoàng ta, chỉ vào mẫu hậu ngồi ở cái ghế kỳ quái có bánh xe, dạy ta một cái phát âm. Chính là cái kia phát âm giống như quá khó khăn, ta cố gắng nửa ngày cũng không nói ra được. Hơn nữa lúc ấy sắc mặt mẫu hậu thật sự rất khó xem, giống như cho dù ta nói ra lời ấy cũng không có khả năng lấy lòng ‘nàng’, vì thế cuối cùng ta buông tha cố gắng.
Bất quá hiện tại ta quá hưng phấn, nhịn không được nghĩ muốn lại thách thức khó khăn. Vì thế ta dùng tứ chi, cố gắng hướng mẫu hậu mà bò đi.
Không biết có phải ta leo quá chậm, mẫu hậu giống như nhíu mày. Chính là này không thể trách ta, ai kêu làm cái long sàng lớn như vậy, căn bản không hợp với ta thôi!
Đối vẻ mặt mẫu hậu không hờn giận làm như không thấy, ta thèm nhỏ dãi nước miếng, một bên “Y Y nha nha” gọi, một bên tiếp tục bò tới.
A? Mẫu hậu giống như ở gọi ta!
Tuy rằng nghe không hiểu lời nói mẫu hậu, nhưng là mỗi lần phụ hoàng hô to như vậy, lập tức sẽ có người xuất hiện. Bình thường xuất hiện đều là Phúc công công cùng cung nữ Tiểu Lan. Ta đã sớm đem chuyện Tiểu Lan cung nữ để sau đầu, chính là cảm thấy thực mất hứng.
Nhìn ta! Mẫu hậu nhất định là đang nhìn ta!
Thật sự là buồn cười!
Này với lòng tự trọng cao ngạo của ta đúng là vũ nhục to lớn. Vì thế ta càng thêm ra sức bò nhanh qua, rất nhanh đến mép giường.
Hắc hắc! Sắc mặt mẫu hậu có điểm thay đổi! Ta đến đây!
Ta kiêu ngạo mà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, hướng mẫu hậu đắc ý mà với tay!
Sau đó là một tư thế ngã lộn nhào cực kỳ bất nhã từ long sàng xuống đất, hướng thảm lớn được thêu tinh mĩ đánh tới.
Ta cũng không có ngã vào thảm lớn thêu hoa văn như dự kiến, mà là ngã vào lòng người có chút xa lạ, lại có chút ấm áp quen thuộc.
Ngẩng đầu lên, ta nhìn mặt mẫu hậu tái nhợt mà không hờn giận.
Ta nhếch môi, chờ mẫu hậu khích lệ! Vì thế ta từ miệng mẫu hậu miệng nghe được một từ ngữ mới mẻ: “Ngu ngốc!”
Ta vừa lòng nằm trong lòng mẫu hậu, ôm cổ mẫu hậu, đem nước miếng rải lên Vân phục màu trắng của mẫu hậu, rồi hồi báo ‘nàng’ một chữ: “Nương
”
Nghe nói, đây chính là kỳ tích lớn lao của ta làm mẫu hậu rời đi xe lăn, một lần nữa đứng lên tạo nên sự tích vĩ đại!
Mà thu hoạch của ta là còn học xong từ đơn đầu tiên của nhân sinh (đời người): Nương~!
Tuy rằng lúc ấy mẫu hậu sau khi nghe được sắc mặt rất khó coi. Nhưng là vừa vặn lúc đó phụ hoàng vào cửa lại giống như cao hứng vô cùng, sau đó không ngừng để ta hướng mẫu hậu lần nữa lặp lại.
Bất quá cái sự tích vĩ đại này khiến bản thái tử lưu lại một di chứng ngoài ý muốn. Chính là từ nay về sau một thời gian rất dài, bản thái tử vẫn nghĩ cái từ “Ngu ngốc” kia nghĩa là muốn nói với người mình ca ngợi cùng yêu thích sâu sắc. Thế cho nên thẳng cho tới hôm nay, ta càng thích một người, càng thích mắng hắn: Ngu ngốc!
Phiên ngoại: Ký sự vĩ đại thời thơ ấu (2)
Tiểu thái tử bí mật nhớ lại
Chuyện này a, kỳ thật mà nói với bản thái tử vĩ đại ta không có cái gì quan hệ, chính là ta trí nhớ ở chỗ sâu trong một đoạn như hiểu như không nho nhỏ nhớ lại mà thôi. Trên thực tế sau khi lớn lên ta là hoàn toàn không nhớ rõ. Bất quá tục ngữ nói thật là tốt, mọi việc có nguyên nhân còn có quả! Trên đời này rất nhiều sự đều phải tìm nguồn gốc thôi! Cho nên nói không chừng là chuyện này ảnh hưởng không nhỏ tới tương lai ta a!
Đó là thời điểm ta khoảng một tuổi rưỡi. Ngày đó mẫu hậu tâm tình tốt lắm, kiên nhẫn bồi ta một cái buổi sáng. Đại khái là tinh lực của ta quá tràn đầy, cho dù mẫu hậu có thể lực cũng bị ta gây sức ép có chút mệt mỏi.
Dùng qua ngọ thiện, mẫu hậu quyết định cùng ta ngủ trưa.
Tuy rằng mẫu hậu không giống phụ hoàng ấm áp, hương hương, nhưng là trên người mẫu hậu thanh thanh lương lạnh. Trời nóng bức nằm trong lòng mẫu hậu thật là phi thường thoải mái. Cho nên ta phi thường vừa lòng, rất nhanh liền chảy nước miếng ngủ luôn.
Vân Kha đi vào nội thất Vĩnh Dạ cung, xuyên thấu qua trước giường bức rèm che, nhìn thấy một hình ảnh ấm áp: hai tờ khuôn mặt tương tự một lớn một nhỏ, cùng nhau nằm ở long tháp thượng ngủ say sưa. Dạ Nhi tóc đen rải rác phi ở chẩm thượng, không biết có phải do sinh đứa nhỏ không, khuôn mặt nhu hòa rất nhiều, thiếu một ít cảm giác lạnh lùng xa cách trước kia.
Đầu hạ tiết, khí hậu dần dần nhiệt, Dạ Nhi chỉ mặc một bộ Vân phục đơn giản. Vừa rồi cùng đứa con náo loạn một cái buổi sáng, sớm đã quần áo hỗn độn. Lúc này vạt áo bị đứa con tay nhỏ bé nhéo, ngực lộ ra hơn phân nửa, khôi phục thành tiểu mạch sắc khỏe mạnh da thịt ánh sáng màu nhu lượng, như đang chào gọi…Mà người kia lại không chút nào không biết chuyện tình huống này hấp dẫn ánh mắt Vân Kha.
Vân Kha mỉm cười cởi long hài, lặng lẽ hiện lên giường, đã thấy Vân Dạ đã kinh hơi hơi mở hai mắt nhìn hắn.
Vân Dạ không biết mình loại này ánh mắt xem ở trong mắt Vân Kha thật sự là nói không nên lời hấp dẫn động lòng người. Vân Kha nhịn không được sắc tâm đại động.
Leo đến phía sau Vân Dạ, đem hắn cùng đứa con vòng vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn môi, hôn tóc mai cùng vành tai hắn.
“Ngươi buổi chiều không phải phải ở Phượng Nghi điện thảo luận chính sự sao?” Vân Dạ nhỏ giọng hỏi.
“Đã nghị xong rồi.” Vân Kha một bên hôn, một bên không an phận sờ trong ngực hắn. Từ sinh hạ đứa nhỏ, Vân Dạ da thịt liền trở nên đặc biệt mẫn cảm, sờ cũng dị thường nhẵn nhụi, thường thường làm cho Vân Kha nhịn không được đại thán: Thật sự không giống với làm mẫu thân! Sau đó phải đối mặt Vân Dạ nghe xong lời này thẹn thành giận.
Đương nhiên lúc này hắn cũng sẽ không nói như vậy! Nói giỡn a! Làm cho Vân Dạ tức giận còn có đậu hủ có thể ăn sao!
“Vân Kha, ngươi đang sờ gì vậy?” Vân Dạ nghĩ muốn đẩy ra tay hắn đang có xu thế dần dần hạ xuống dưới.
Vân Kha không chút nào để ý tới, tay nhẹ nhàng cầm phân thân hắn, khiêu khích.
“Nghe nói ngươi hôm nay bồi Lạc Nhi một buổi sáng, thật sự là hảo mẫu thân, hẳn là tưởng thưởng!” Hôn một chút đôi môi Dạ Nhi cười nói. Vân Dạ từ Vạn Hoa Cốc điều dưỡng hảo thân thể khi trở về, trị hảo xương gảy, Vân Lạc đã mười tháng, hai người mất cơ hội khi đứa con mới sinh cũng ở chung.Vân Dạ lại luôn luôn tính tình lạnh lùng, đối đứa nhỏ không có gì kiên nhẫn, không quá để ý tới hắn. Vân Kha nói lý ra thường xuyên lo lắng bọn họ về sau mẫu tử cảm tình hội bất hòa. Ai ngờ ngày ấy Vân Dạ vì tiếp được Vân Lạc rớt xuống giường, lại từ đó có thể đứng lên. Có thể thấy được rốt cuộc là mẫu tử ngay tại tâm. Từ ngày ấy về sau, Vân Dạ mỗi ngày kiên trì luyện tập đi lại. Tuy rằng vẫn chưa thể mạnh mẽ tự nhiên so sánh với trước kia, nhưng rốt cục chậm rãi khôi phục năng lực hành tẩu (đi lại).
Vân Kha cảm thấy vui sướng. Loại tình cảm này không thể miêu tả. Nhưng ngày sau đã thấy Vân Dạ đối đứa nhỏ vẫn như cũ không có quá lớn quan tâm, hỏi hắn duyên cớ, hắn lại nói: “Ta một đại nam nhân làm sao phải suốt ngày chiếu cố cái gì đứa nhỏ! Trong cung nhiều vú em, cung nữ hầu hạ như vậy, còn cần tới ta sao.” Thật thật là làm cho Vân Kha á khẩu không trả lời được.
Hôm nay thảo luận chính sự chấm dứt, nguyên bản tính toán đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, lại nghe Phúc Khí nói Dạ Nhi bồi tiểu thái tử ngoạn một buổi sáng. Cảm thấy cao hứng, liền lại đây nhìn một cái, ai ngờ lại có thể nhìn thấy một cảnh mê người như vậy
“Này đúng là tiểu ngu ngốc! Ta dạy hắn cả một buổi sáng làm cho hắn gọi ta là cha, hắn lại như thế nào cũng không sửa miệng vẫn gọi nương.” Vân Dạ nhịn không được khiêu khích, hơi thở gấp gáp, lại ai oán nói.
“Vì cái gì phải sửa miệng? Hắn nếu sửa miệng gọi ngươi là cha, ta đây là cái gì?”
“Vân Kha, ngươi là cố ý có phải không? Ân…” Vân Dạ liếc mắt một cái hừ nói, lại không chịu nổi tay Vân Kha nghịch ngợm, tiết ở trong lòng bàn tay.
Vân Kha liền bắt tay vào chỗ sâu tìm kiếm, khẽ cười nói:
“Ta như thế nào cố ý! Hắn vốn chính là ngươi sinh, không gọi ngươi nương thì gọi cái gì!”
“A…” Vân Dạ khẽ hừ một tiếng, kìm lòng không đậu tách ra hai chân, có chút phẫn uất nhìn Vân Kha, thần sắc u oán.
Vân Kha lại đột nhiên nghĩ đến đứa con ngủ ở một bên, có chút do dự. Tuy rằng đứa con ở ngủ say bên trong, bất quá như vậy dường như là có chút không ổn.
Cảm giác Vân Kha đột nhiên ngừng lại, thấy hắn đang nhìn đứa con, biết hắn ở cố kỵ cái gì. Vân Dạ từ sinh sản lúc sau, thân thể đối tình ái việc trở nên dị thường mẫn cảm, sao chống lại Vân Kha như thế khiêu khích, hiện tại sớm dục hỏa trên thân, không để cho hắn dừng lại.
Thân thủ lấy quá một sa mỏng (màn che) tiểu hoàng tử chuẩn bị sa mỏng, tùy tay hướng trên người đứa con một cái, che khuất đầu nhỏ nói: “Yên tâm! Nhìn hắn ngủ như trư! Không tỉnh được đâu.”
Vân Kha buồn cười nhìn Dạ Nhi, túm hạ tiểu bị, lộ ra khuôn mặt đứa con.
“Ngươi nghĩ muốn buồn tử hắn a!” Nói xong, chính mình đầy ngập dục hỏa cũng không nhẫn nại nữa, hơi động thân, chậm rãi tiến nhập trong cơ thể Vân Dạ…
Phải biết rằng, từ Vân Dạ sau khi trở về bởi vì thân thể hành động bất tiện, Vân Kha lại sợ loại sự tình này đối hắn hạ thể xương gảy không tốt, cho nên một thời gian rất dài không có làm. Thẳng đến gần đây Vân Dạ dần dần khôi phục năng lực hành tẩu, thái y cũng nói việc này cũng không ảnh hưởng thân thể, hai người mới bắt đầu có cá nước thân mật. Lúc này làm sao còn kiềm chế được.
Vốn ngủ đắc nhẹ nhàng vui vẻ trong hương vị ngọt ngào, trong mơ mơ màng màng bị một loại thanh âm kỳ quái đánh thức. Ta nghi hoặc mở to mắt, cảm giác giường lớn kiên cố còn hơi hơi chấn động.
Oa!
Ta trừng lớn hai mắt, tò mò nhìn trước mắt một màn…
Vì thế trong khi hai vị phụ thân đại nhân tình cảm mãnh liệt, không hề sở giác ở trước mặt đứa con trình diễn một màn trường đông cung tú đồ
Tin tưởng việc này ở trong đầu bản thái tử không thể xóa nhòa ấn tượng, cho nên cho dù về sau đã muốn quên đi không còn một mảnh, nhưng là vẫn ảnh hưởng sâu xa, thế cho nên khi bổn hoàng tử lựa chọn người làm bạn suốt đời thì…
Hắc hắc!