Từ khi Hoàng Thượng nôn ra máu hôn mê đã qua mười ngày. Hoàng Thượng tỉnh lại nhất định không chịu nghỉ ngơi, nhất định phải lập tức khởi hành chạy tới Thanh Châu. Nhưng Hoàng Thượng vì vết thương cũ tái phát, thân thể suy yếu, nếu cố chấp chạy đi sợ là không được. Thế là Phúc Khí lớn mật ở dược lý Hoàng Thượng mỗi ngày dùng đều cho thêm một lượng thư thần tán, Hoàng Thượng mỗi ngày đều mơ màng trầm trầm, toàn thân vô lực, không thể đi tiếp. Cứ thế, cuối cùng làm cho Hoàng Thượng ở trong thành Giang Bắc mười ngày. Chung quanh khách * mười dặm đã che kín có mật thám đại nội cùng người của Nguyệt Ẩn, vấn đề an toàn không lo.
Bảy ngày trước thu được tin tức xác thật, Phong Cực đã tìm được Chiêu Dương hầu, hiện đang trên đường hướng tới Vạn Hoa Cốc
Khi đó Hoàng Thượng mới tỉnh lại từ hôn mê, nghe được tin tức này, chẳng biết tại sao càng thêm sầu lo, tức khắc liền chạy đi. Phúc Khí bất đắc dĩ mới hạ dược Hoàng Thượng.
Phúc Khí không sợ Hoàng Thượng phát hiện việc này, dù sao từ ngày hôm đó, bản thân mình đối mặt không phải Hoàng Thượng của Minh Nguyệt vương triều, mà là chủ nhân cùng mình tương sinh tương khắc. Thân phận hiện tại của mình cũng không phải là đại nội tổng quản trong hoàng cung, mà là người chỉ vì chủ nhân mà sinh, vì chủ nhân mà tử, là kẻ phụ thuộc vào chủ nhân, là “diệu nhân” của chủ nhân.
Bởi vì Vân quốc hoàng thất huyết mạch tinh quý, lại luôn luôn đã bị thích khách quấy rầy. Cho nên mấy trăm năm qua, mỗi một vị người thừa kế ngôi vị hoàng đế, từ lúc còn nhỏ sẽ vì mình bồi dưỡng một “diệu nhân”, đem máu tươi của bản thân Hoàng đế cùng bí dược, chế thành dược cổ cấp cho “diệu nhân” dùng, từ này về sau sinh tử tương quan, như bóng với hình.
Nguyệt Ẩn nguyện trung thành với đương triều Hoàng Thượng, bảo hộ vua của một nước. “Diệu nhân” trung tâm chính là chủ nhân của mình, hầu hạ chủ tử. Cho dù giang sơn đổi chủ, hoàng đế đổi chỗ, hắn -Phúc Khí chủ nhân vĩnh viễn chỉ có một, là ‘Vân Kha’ không phải “Hoàng Thượng”.
“Hoàng Thượng.” Phúc Khí mang dược đi vào phòng, gặp Hoàng Thượng nhắm mắt nằm ở trên giường.
Vân Kha mở mắt ra, chậm rãi ngồi dậy, nhìn dược trong tay Phúc Khí, hít một hơi.
“Trẫm đã khỏe hơn nhiều, ngươi còn muốn cho trẫm uống thuốc này sao?”
Phúc Khí nghe thấy thế biết Hoàng Thượng đã sáng tỏ việc mình kê đơn, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói: “Thuộc hạ vì chủ tử hảo.”
Vân Kha trầm ngâm một lát, nâng mắt nhìn chăm chú Phúc Khí, “Trẫm hỏi ngươi, thuốc này trừ bỏ thư thần tán, ngươi còn cho cái gì vào?”
Phúc Khí rũ xuống mi mắt, không nói gì.
“Vươn tay ra!”
Phúc Khí lại đứng im bất động.
“Trẫm bảo ngươi vươn tay ra!” Vân Kha lạnh lùng nói.
Phúc Khí do dự một chút, cuối cùng buông chén thuốc, chậm rãi vươn cánh tay. Vân Kha đột ngột bắt lấy tay Phúc Khí, nhấc lên ống tay áo. Chỉ thấy hai tay Phúc Khí từ cổ tay hướng lên đầy những vết dao cắt loang lổ, mới cũ không đồng nhất, có cả vết máu chưa kịp khô.
Vân Kha mặc dù sớm đoán ra nhưng thật sự nhìn đống vết thương hỗn độn trước mắt vẫn nhịn không được kinh sợ.
“Ngươi, ngươi…” Vân Kha nắm chặt hai tay Phúc Khí, run rẩy, không biết bởi vì khiếp sợ hay là tức giận.
Phúc Khí ‘phốc’ một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống, vẫn là câu nói kia. “Thuộc hạ vì chủ tử hảo.”
Vân Kha nhìn hắn so với tuổi thật không giống với, phát hiện trên mặt hắn đầy vẻ tang thương, không khỏi đau lòng thở dài một tiếng.
“Phúc Khí, ngươi có biết hay không lấy máu “diệu nhân” vì trẫm bổ thân là muốn giảm thọ của chính ngươi. Năm đó trẫm trọng thương, ngươi liên tục trăm ngày vì trẫm lấy huyết dưỡng huyết, chế thành huyết dược cho trẫm dùng, đã lấy đi gần hai mươi năm sống của ngươi. Trẫm lúc ấy liền quyết định, quyết không để cho ngươi làm như thế lần nữa. Ngươi lại…”
Phúc Khí ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mắt Vân Kha, ngữ khí chân thành, “Hoàng Thượng đối Phúc Khí thật tâm, Phúc Khí vô cùng cảm kích. Năm đó Tiên hoàng bồi dưỡng một đám trẻ con mang chu huyết, lựa chọn Phúc Khí, từ khi đó mệnh của Phúc Khí đã không còn là của chính mình nữa. Ở trong lòng Phúc Khí, mệnh Hoàng Thượng so với bất luận kẻ nào đều trọng yếu hơn”
Vân Kha nhìn Phúc Khí thật sâu, cảm khái nói, “Phúc Khí, Phúc Khí! Trẫm năm đó cho ngươi mệnh danh là Phúc Khí, đó là hy vọng ngươi có thể là một người có phúc, không cần ngươi giống với…” Vân Kha đột nhiên dừng lại, dường như nghĩ đến điều gì đó, thần sắc trầm đau.
Mỗi một vị hoàng đế có “diệu nhân” đều là việc bí ẩn nhất, trừ bỏ chính hoàng đế, không người nào biết “diệu nhân” bọn họ là ai, thậm chí người đời cũng không biết bọn họ tồn tại. Mỗi vị Hoàng Thượng cả đời bình thường chỉ có một “diệu nhân”, nhưng cũng có thời điểm ngoại lệ
Lời Hoàng Thượng còn chưa nói hết nhưng Phúc Khí cũng đã thật sâu lý giải ý tứ Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vì hắn mệnh danh là Phúc Khí, hắn như thế nào không hiểu được tâm ý Hoàng Thượng. Chính mình là vì Hoàng Thượng ôn nhu cơ trí, tính tình cùng nhân phẩm thuyết phục, cam tâm tình nguyện vì Hoàng Thượng trả giá tất cả. Không khỏi nhẹ giọng nói, “Hoàng Thượng không cần vì thuộc hạ khổ sở. Ngày đó, thuộc hạ ăn dược cổ lấy máu của ngài, tính mạng thuộc hạ đã cùng Hoàng Thượng sinh tử tương quan. Nếu Hoàng Thượng có gì bất trắc, thuộc hạ chẳng phải là cũng sẽ gạp nạn sao? Cho nên thuộc hạ đây là phòng ngừa chu đáo, tự trong xương cốt thuộc hạ là vì mình tính toán mà! Ngài để ý như vậy, thuộc hạ da mặt mỏng, chẳng phải là làm thuộc hạ ngượng ngùng.” Càng nói về sau ngữ điệu lại biến trở về giống vẻ khôi hài trước kia.
Vân Kha là người ôn nhu, cho dù là thuộc hạ của mình, thậm chí là nô tài, hắn cũng không nguyện làm trái lòng trung thành của Phúc Khí. Liền cười nói, “Da mặt của ngươi nếu mỏng, tường thành Thương Lãng của trẫm chẳng phải là sớm đã sập.”
Nói rồi bưng lên chén thuốc ở bên cạnh lên, một hơi uống cạn sạch.
Phúc Khí tiếp nhận cái bát không, cười nói, “Hoàng Thượng yên tâm, Phúc Khí đặc chế chén thuốc này ngàn linh vạn linh (chắc chắn linh nghiệm), hôm nay chính là cái cuối cùng.”
“Hừ! Ngươi còn mặt mũi nói, việc này ngươi cũng dám làm. Đừng tưởng rằng trẫm không dám phạt ngươi, sớm muộn gì có một ngày trẫm cho ngươi ăn thật nhiều đồ ăn, dưỡng ngươi béo phì luôn. Còn không chạy nhanh lăn xuống đi, đừng để trẫm nhìn ngươi phiền lòng.”
Phúc Khí lại cùng Hoàng Thượng nở nụ cười hai câu, biết tâm tư Hoàng Thượng đã thư giãn, lúc này mới ngoan ngoãn lui xuống.
Đợi Phúc Khí đóng cửa phòng lui xuống đi, Vân Kha dựa vào giường, từ trong lòng ngực lấy ra chiếc khăn tay ngày ấy Vân Dạ để trong xe ngựa.
Gần một tháng qua, cầm khăn tay này bên người, hắn lúc nào cũng lấy ra tưởng niệm. Nhìn kỹ mới đột nhiên phát hiện, đây là quyên tú khăn mình cho hắn ở hậu viện trong vườn hoa sơn trà tại Chiêu Dương phủ ngày đó. Từ khi Nam Hải diệt vong, loại tú khăn thượng đẳng này đã không còn được làm nữa, chính mình cũng sớm quên, hắn lại cẩn thận bảo tồn nhiều năm như thế, ánh sáng màu vẫn đang tiên diễm như mới.
Dạ Nhi…
Nhớ tới ngày ấy bối rối bất an, Vân Kha nhịn không được gắt gao đem khăn tay đặt trên ngực.
Chỉ mong ngươi bình an vô sự!
Vân Kha thầm hận bản thân vô dụng, hôn mê qua đi lâu như vậy, lỡ mất thời gian đuổi theo Dạ Nhi. Hiện tại Dạ Nhi có lẽ đã bị mang về Vạn Hoa Cốc. Nếu mình muốn đem hắn về, nhất định tránh không được cùng người nọ gặp mặt, mà người kia…
Xem ra chuyện xưa ân ân oán oán, chung quy là tránh không được, phải tự mình giải quyết. Cũng tốt! Sớm ngày đối mặt, cũng sớm ngày buông tha, chóng tháo gỡ xong mọi khúc mắc. Việc này nếu một ngày nào đó Dạ Nhi biết được có hay không hắn sẽ oán ta.
Không! Dạ Nhi sẽ không! Dạ Nhi vĩnh viễn sẽ không oán ta.
Vân Kha trong lòng sầu lo trăm mối, không khỏi càng nắm chặt tú khăn trong tay
Dù Vân Dạ không hận nhưng trong lòng mình dù sao vẫn thấy hổ thẹn