Chương 3: Chương 3

Dần dần tỉnh táo lại, nhìn khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của hắn, ta nghĩ đến hai tháng này, ta chẳng quan tâm tới hắn, lại còn tuyển phi lập hậu, ngẫm lại, điều này đương nhiên khiến hắn khó chịu

Chính là vì ta?

Vừa nghĩ tới hắn cư nhiên dám một mình đem ta giam lỏng tại Chiêu Dương phủ trong biệt viện một tháng, lại thừa dịp để Thương Nghi đi, dùng thủ đoạn bắt buộc ta muốn hắn, làm sao mà ta không tức giận.

Chuyện Thương Nghi thì thôi. Hắn không biết ta đã cùng Thương Nghi nói rõ ràng hết thảy, ta sớm quyết định thành toàn hắn cùng Đồ Càng tướng quân. Cho nên từ nay về sau chúng ta chỉ là bằng hữu chi nghĩa, chứ không phải tình. Ta vốn tính toán, tìm một thời cơ thích hợp để Thương Nghi đi. Hiện tại lúc này, sợ rằng Thương Nghi đã sớm lẻn vào Tây Mộc quốc, gặp Đồ Càng rồi!

Ta nghĩ việc giam lỏng ta, việc Thương Nghi có thể cho qua, tại sao ta vẫn tức giận?

Tâm tư rối bời, ta buông tay hắn, đứng dậy.

Vừa đúng lúc đó, Phong Cực xông vào, thấy chủ tử nằm trên giường, vội vàng chạy tới, nắm cổ tay bắt mạch cho hắn.

Ta ở một bên nhìn, hừ một tiếng.

Trên mặt Phong Cực biểu tình rối loạn, coi như cuối cùng cũng phát hiện ta ở đây, vội vàng quỳ xuống dập đầu.

“Phong Cực tham kiến Hoàng Thượng. Phong Cực mạo muội xông vào, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội.”

Ta đã khôi phục vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói: “Đứng lên đi. Ngươi cũng chỉ một lòng làm việc, tình thế cấp bách mà thôi.”

Phong Cực không đứng lên, vẫn quì. “Hoàng Thượng, Phong Cực mạo muội. Thỉnh Hoàng Thượng cho phép Phong Cực mang Thiếu chủ quay về Vĩnh Dạ cung.”

Ta âm thầm nhíu mày. Phong Cực đúng là mạo muội đến cực điểm, lá gan có thể lớn thế sao. Nhưng thật tình mà nói, hắn đối Vân Dạ phi thường hiểu biết.

Ta biết hắn không muốn khi Vân Dạ tỉnh lại, phát hiện nằm ở Tử Tâm điện của ta

Ta rùng mình nghĩa, hai tháng, ta chẳng hề quan tâm việc đi tới Vĩnh Dạ cung, theo tính tình cao ngạo của Vân Dạ, lại đi tới Tử Tâm điện. Huống chi nơi này từng lưu lại vô số dấu vết ta cùng với Thương Nghi ân ái triền miên, Vân Dạ ngày thường ngay cả ngoại điện cũng không bước vào.

Vĩnh Dạ cung nguyên lai là tẩm cung của ta khi ta còn làm thái tử, Tử Tâm điện cách đó cũng không xa. Lúc ấy nhất thời tình thế cấp bách, ta đã quên ôm hắn trở về.

“Chiêu Dương hầu hiện tại hôn mê chưa tỉnh, chờ thái y đến đây rồi nói sau.” Ta bước đi thong thả, ngồi trên ghế đối diện bên giường

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Phong Cực cũng từ Vạn Hoa Cốc đi ra, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cũng lược thông y đạo. Vừa rồi bắt mạch cho Thiếu chủ, Thiếu chủ chính là nhất thời khí huyết công tâm nên té xỉu, hiện tại đã không có vấn đề gì. Chỉ sợ, lát nữa sẽ tỉnh lại, e rằng…”

Ta biết hắn muốn nói cái gì

Nếu Vân Dạ tỉnh lại nhìn thấy mình nằm ở Tử Tâm điện, theo tính cách của hắn, rồi còn chuyện ở ngự thư phòng, ta biết hắn sẽ phản ứng thế nào.

Nhớ tới chuyện vừa rồi ở ngự thư phòng, ta tức giận đứng dậy, vung tay lên, vài thái giám đi tới.

“Đưa Chiêu Dương hầu quay về Vĩnh Dạ cung.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Phong Cực đứng dậy, cũng không nhìn đám cung nhân, ôm lấy Vân Dạ ra khỏi Tử Tâm điện, hướng về Vĩnh Dạ cung.

Một lúc sau, thái y đến. Ta nhớ tới vẻ mặt của Phong Cực khi bắt mạch cho Vân Dạ, liền phân phó thái y đi Vĩnh Dạ cung chẩn bệnh cho Chiêu Dương hầu, rồi trở về báo cáo cho ta.

Thái y vâng lệnh đi tới Vĩnh Dạ Cung.

Mấy vị đạ thần ban nãy vẫn còn trong ngự thư phòng, ta cũng chẳng còn tâm tình mà nghị sự, liền bảo họ trở về.

Ta đại khái biết Vân Dạ vì cái gì mà náo loạn tại ngự thư phòng, có lẽ là vì gần đây ta muốn tuyển phi lập hậu. Một cái Thương Nghi hắn còn không thể dung, huống chi là cái nữ nhân oanh oanh yến yến. Ta cũng muốn cùng hắn ở một chỗ, rồi lại không có khả năng.

Đang ở Tử Tâm điện bước đi thong thả đến, bước đi thong thả đi, tâm tư mông lung, thái giám tiến vào báo thái y xin cầu kiến.

Khi thái y tới, ai ngờ vừa thấy ta liền ấp úng trả lời, ta nghe xong chấn động một hồi.

Ta ngây người tại chỗ một lúc lâu, rồi hỏi lại thái y thêm một lần, xác nhận ta không nghe lầm.

Trong lòng một mảnh hỗn loạn.

Để thái y lui ra sau, sai người truyền Phong Cực đến. Hắn vừa mới xuất hiện ở Tử Tâm điện, ta không nhịn được hướng Phong Cực quát tháo một hồi.

Suy nghĩ trở lại trước mắt, ta nhìn chăm chú Vân Dạ, chờ hắn trả lời.

“Giận dữ công tâm thôi.” Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ.

“Giận dữ công tâm? Ngươi không nghĩ tới thân thể ngươi hiện tại sao, lại còn dám tới phá nát bàn trong ngự thư phòng, vận khí tổn hại thân thể. Ngươi nếu sớm đã biết mình mang thai, sao không suy nghĩ hả? Không vì mình, cũng phải vì đứa nhỏ.” Ta nhịn không được giáo huấn hắn.

Hắn lại đột nhiên đem hai tay rút khỏi tay ta. Âm thanh lạnh lùng nói

“Hoàng Thượng không phải muốn lập phi sao? Quan tâm thân thể ta làm cái gì?”

Ta thấy thần sắc của hắn, lại xưng hô ta là Hoàng Thượng, biết hắn nói tới chuyện ta ở ngự thư phòng xem tú đồ tuyển phi.

“Dạ Nhi, ngươi luôn miệng nói là vì ta. Ta chỉ muốn hỏi, việc này có phải hay không ngươi từ sớm đã tính toán?” Ta hỏi hắn.

Hắn lặng yên trong chốc lát, cuối cùng trả lời, “Đúng thì thế nào? Ta biết ngươi không muốn lấy nữ nhân, tuyển phi lập hậu chỉ là vì hậu tự mà thôi. Hiện tại ta đã có hài tử của ngươi, ngươi còn muốn tuyển phi nữa không?”

“Ngươi đã nói sẽ vĩnh viễn cùng ta ở một chỗ. Từ lúc ngươi đem Chiêu Hoa điện đổi tên thành Vĩnh Dạ cung, ta không nghĩ tới một ngày nào đó sẽ đem ngươi cho người khác.”

“Năm đó ngươi bị trọng thương, ta vì ngươi, tới Vạn Hoa Cốc cùng cậu ta học hơn mười năm. Võ công, y thuật, binh pháp, thiên văn, địa lý, phàm là việc nào ta nghĩ sau này có thể giúp ngươi, ta đều học”

“Mười năm, cả ngày lẫn đêm, ý niệm trong đầu ta đều là ngươi, luôn hận không thể sớm một ngày trở lại bên cạnh ngươi. Còn ngươi thì sao? Khi ta trở về bên ngươi, bên cạnh ngươi đã có Thương Nghi. Ta biết hắn cùng Đồ Càng có tư tình, ngươi rõ ràng không thương hắn, lại bởi vì Đồ Càng ở Tây Mộc phạm vào tội nặng, cả nhà tịch thu tài sản, giết không tha. Cho nên ta thay ngươi hạ quyết tâm, đưa hắn đi Tây Mộc gặp Đồ Càng, còn phái người trợ giúp hắn đem Đồ Càng cướp ngục, giải quyết hộ ngươi. Ta biết sau khi Thương Nghi đi rồi, ngươi sẽ tuyển phi lập hậu, lấy con nối dòng. Cho nên ta đi Bách Trạch nội hải, tới Thủy thần điện, xin đại thần quan cho đản tử đan. Ta tình nguyện lấy thân nam tử, vì ngươi nghịch thiên thụ thai, ta cũng không muốn ngươi khó xử, lại càng không muốn chia sẻ ngươi với bất kì ai.” Hắn yên lặng nhìn ta.

Ta không nói gì.

Nguyên lai ngươi đã sớm nghĩ như vậy.

Ta không hề nghĩ lấy cái gì phi tử, lập cái gì hoàng hậu. Không phải vì ta không thích nữ nhân, chỉ là bởi vì tâm ta vốn như thế

Người trong hoàng thất, tình cảm luôn luôn trung trinh, giữ mình trong sạch. Phụ hoàng đối với mẫu hậu là tình cảm phi thường chân thành.

Khi ta hai tuổi, mẫu hậu vì khó sinh Vân Ly mà mất, phụ hoàng thống khổ, thề rằng chung thân không bước vào hậu cung. Đặt tên cho Vân Ly, tên tự là Ly, tức là chia lìa. Vân ly sinh ra còn chưa đủ tuổi, phụ hoàng đem hắn đưa đến thần điện, để đại thần quan lúc đó nuôi nấng, để sau này chung thân hầu hạ Thủy thần. Phụ hoàng đối với con của Người còn như thế, huống chi là hậu cung này

Phụ hoàng quả nhiên giữ tín, sinh thời chưa từng tái đi tới hậu cung một lần. Chẳng lẽ ta chưa từng đi qua?

Hậu cung này đầy rẫy nữ nhân phong nhã hào hoa, lại bị biếm tới lãnh cung, cuộc sống nhạt nhẽo. Cô độc hủy đi tuổi thanh xuân các nàng, tịch mịch cắn xé thể xác và tinh thần các nàng. Nhìn những nữ nhân này khát cầu, ánh mắt thống khổ vẫn làm cho ta không thôi run rẩy

Cho nên ta từng nguyện, tương lai nếu muốn kết hôn thê, nhất định lấy người thương, lấy người không phụ ta.

Ta hiện tại, người có tình cảm chân thành không tìm được, triều thần thúc giục không thể không tuyển phi lập hậu, cầu con nối dòng. Áp lực trong lòng không cần nói cũng biết

Chuyện của ta và Thương Nghi, ta không nghĩ hắn cũng biết. Ta cùng với Thương Nghi bên nhau tám năm, tình nghĩa thâm sâu. Ta biết rõ Đồ Càng đã bị Tây Mộc quốc ra lệnh cả nhà tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội, cũng không dám đem tin tức này nói cho hắn, chính là vì ta sợ hắn biết được sẽ ngầm giúp Đồ Càng. Cho nên ta chậm chạp chậm chạp để Thương Nghi đi

Kết quả hắn không chỉ có thay ta giải quyết chuyện này, còn phái người cứu Đồ Càng. Khó trách ta tháng trước nhận được mật báo, nói Đồ Càng đang lẩn trốn, vua Tây Mộc quốc giận dữ.

Ta thầm than.

Vân Dạ a Vân Dạ! Ngươi làm nhiều chuyện như thế, đều là vì ta. Ngươi lại hy vọng ta báo ngươi như thế nào?

“Dạ Nhi, Dạ Nhi, ta…” Ta có chút mờ mịt nhìn hắn.