Chương 16: Chương 16

Sửa sang lại quần áo, nhìn thoáng qua Vân Dạ vẫn ở trên giường nghỉ ngơi, ta đứng dậy ra khỏi tẩm điện.

Đi vào ngoại thất, Phúc Khí cùng tiểu thái giám đang ở phía sau. Phong Cực vẻ mặt tái nhợt ngốc nghếch ở một bên.

Ta biết Phúc Khí và Phong Cực là người có nội lực thâm hậu, ban nãy thanh âm của chúng ta ở trong phòng nhất định cũng lọt vào lỗ tai họ. Phúc Khí đã nghe mãi thành quen, loại sự tình này ở trong cung cũng không có gì phải kinh ngạc. Bất quá sắc mặt Phong Cực thì khó coi tới cực điểm.

Tâm tình ta thỏa mãn, cũng không để ý đến hắn, liền đi thẳng tới Phượng Nghi điện.

Chạng vạng ta lại đi vào Vĩnh Dạ cung, Dạ Nhi vừa mới tắm rửa xong, trên người còn tỏa ra hơi nước, tóc đen ướt sũng ở trên vai. Lúc này hắn đang ngồi để cho tiểu thái giám lau khô tóc. Gặp ta tiến vào, hắn tức giận liếc mắt ta một cái.

Lòng ta tình rất tốt, đi tới chỗ tiểu thái giám, cầm bố khăn trên tay, nhẹ nhàng thay hắn chà lau khô tóc.

Cung nhân đều thức thời lui xuống. Trong tẩm điện chỉ còn hai người chúng ta.

Tóc Vân Dạ dài đen bóng, nhưng cũng không mềm mại. Nhớ rõ mới trước đây sau khi tắm rửa, hắn mặc lệ tóc có khô hay không, chạy loạn khắp nơi, không cho ai động vào, cuối cùng vẫn bị ta bắt về lau khô. Sau dần dần thành thói quen, mỗi lần tắm rửa xong đều chỉ cần ta lau cho hắn.

Nhớ tới trước kia, ta không khỏi cười ra tiếng.

“Cười cái gì?” Hắn khó hiểu mà hỏi.

“Cười ngươi trước đây. Khi đó ngươi mỗi lần tắm rửa xong đều chỉ cho ta lau tóc.” Ta cười nói.

“Ngươi lúc đó chẳng phải cũng thích ta lau tóc cho sao?” Hắn cũng mỉm cười.

“Ngươi gọi đó cũng là lau tóc?” Ta cười hắn. Nhớ tới mỗi lần bị hắn làm cho tóc ta vô cùng thê thảm.

“Sao lại không phải? Ta thích tóc ngươi.” Hắn quay đầu chăm chú nhìn ta, đột nhiên đứng dậy, cởi ngũ quan, rũ tóc dài của ta xuống.

Cùng Dạ Nhi so sánh tóc, tóc của ta có màu rám nắng, chất tóc mềm mại, sợi tóc mượt mà. Ta thường phiền não chúng không có màu đen bóng mượt.

Đèn cùng ánh nến chiếu vào con ngươi trong suốt của Dạ Nhi, như bầu trời tỏa ra áng sáng ngọc. Lúc này, chủ nhân đôi mắt ấy đang dùng một loại ánh mắt thâm tình nhìn ta.

Bị ánh mắt Dạ Nhi nhìn như thế, ta trong lúc nhất thời cũng có chút thất thần, si ngốc chăm chú nhìn hắn. Ánh mắt hai người dây dưa, ở trong không khí phát ra nhu tình thần bí.

“Ta thích tóc ngươi, rất đẹp… Cùng ánh mắt của ngươi thực xứng đôi.” Dạ Nhi giống như vô ý thức, thì thào tự nói.

Ta nhất thời tỉnh hồn lại. Đột nhiên nhớ lúc biệt viện Chiêu Dương phủ, hắn từng mưu toan đem ta đặt ở dưới thân, thầm nghĩ không ổn, vội vàng hỏi, “Bây giờ còn đau không?”

Hắn tựa hồ không kịp phản ứng, ngẩn ngơ mãi mới nghĩ đến ta là đang hỏi chuyện buổi chiều. Sắc mặt hắn nhất thời trầm xuống, trên mặt lại nhiễm thượng một tầng hồng nhuận, ánh mắt giống như vui giống như giận, không biết trả lời như thế nào.

Ta thấy vẻ mặt của hắn cảm thấy có chút buồn cười. Bất quá trên mặt lại ôn nhu hỏi, “Không có thương tổn đến ngươi chứ?”

Buổi chiều hắn ở dưới thân ta không kiềm chế không được tiếng rên rỉ, cùng với khoái cảm khiến toàn thân run rẩy, hắn cùng ta đều đã phi thường hưởng thụ. Ta chỉ là lo lắng chúng ta buổi chiều phóng đãng như thế, có thể hay không thương tổn đến thai nhi.

Hắn tựa hồ có chút thẹn quá thành giận, khẽ hừ một tiếng, ngữ khí đông cứng nói, “Không có.”

Ta yên lòng, tiến lên chỗ hắn, cùng hắn ngồi xuống.

“Ngươi không thích?” Ta nhẹ giọng hỏi, “Ngươi không thích ta thượng ngươi?”

“Không phải.” Hắn lắc lắc đầu, rồi mới có chút ngượng ngùng nhưng thẳng thắn nói, “Ta… Thích ngươi thượng ta.”. Ngừng lại một chút, hắn lại còn thật sự thâm tình nhìn ta nói, “Hơn nữa ta từng phát thệ, nếu thượng ngươi sẽ làm ngươi rời ta đi, như vậy ta vĩnh viễn cũng sẽ không làm như thế. Cho nên ta nguyện ý bị ngươi thượng, nguyện ý làm vậy để vĩnh viễn ở bên ngươi.”

Ta si ngốc nhìn hắn, bị tình cảm cố chấp của hắn làm cảm động. Kìm lòng không đậu nhớ tới chuyện ở biệt viện Chiêu Dương phủ bốn tháng trước….Sửa sang lại quần áo, nhìn thoáng qua Vân Dạ vẫn ở trên giường nghỉ ngơi, ta đứng dậy ra khỏi tẩm điện.

Đi vào ngoại thất, Phúc Khí cùng tiểu thái giám đang ở phía sau. Phong Cực vẻ mặt tái nhợt ngốc nghếch ở một bên.

Ta biết Phúc Khí và Phong Cực là người có nội lực thâm hậu, ban nãy thanh âm của chúng ta ở trong phòng nhất định cũng lọt vào lỗ tai họ. Phúc Khí đã nghe mãi thành quen, loại sự tình này ở trong cung cũng không có gì phải kinh ngạc. Bất quá sắc mặt Phong Cực thì khó coi tới cực điểm.

Tâm tình ta thỏa mãn, cũng không để ý đến hắn, liền đi thẳng tới Phượng Nghi điện.

Chạng vạng ta lại đi vào Vĩnh Dạ cung, Dạ Nhi vừa mới tắm rửa xong, trên người còn tỏa ra hơi nước, tóc đen ướt sũng ở trên vai. Lúc này hắn đang ngồi để cho tiểu thái giám lau khô tóc. Gặp ta tiến vào, hắn tức giận liếc mắt ta một cái.

Lòng ta tình rất tốt, đi tới chỗ tiểu thái giám, cầm bố khăn trên tay, nhẹ nhàng thay hắn chà lau khô tóc.

Cung nhân đều thức thời lui xuống. Trong tẩm điện chỉ còn hai người chúng ta.

Tóc Vân Dạ dài đen bóng, nhưng cũng không mềm mại. Nhớ rõ mới trước đây sau khi tắm rửa, hắn mặc lệ tóc có khô hay không, chạy loạn khắp nơi, không cho ai động vào, cuối cùng vẫn bị ta bắt về lau khô. Sau dần dần thành thói quen, mỗi lần tắm rửa xong đều chỉ cần ta lau cho hắn.

Nhớ tới trước kia, ta không khỏi cười ra tiếng.

“Cười cái gì?” Hắn khó hiểu mà hỏi.

“Cười ngươi trước đây. Khi đó ngươi mỗi lần tắm rửa xong đều chỉ cho ta lau tóc.” Ta cười nói.

“Ngươi lúc đó chẳng phải cũng thích ta lau tóc cho sao?” Hắn cũng mỉm cười.

“Ngươi gọi đó cũng là lau tóc?” Ta cười hắn. Nhớ tới mỗi lần bị hắn làm cho tóc ta vô cùng thê thảm.

“Sao lại không phải? Ta thích tóc ngươi.” Hắn quay đầu chăm chú nhìn ta, đột nhiên đứng dậy, cởi ngũ quan, rũ tóc dài của ta xuống.

Cùng Dạ Nhi so sánh tóc, tóc của ta có màu rám nắng, chất tóc mềm mại, sợi tóc mượt mà. Ta thường phiền não chúng không có màu đen bóng mượt.

Đèn cùng ánh nến chiếu vào con ngươi trong suốt của Dạ Nhi, như bầu trời tỏa ra áng sáng ngọc. Lúc này, chủ nhân đôi mắt ấy đang dùng một loại ánh mắt thâm tình nhìn ta.

Bị ánh mắt Dạ Nhi nhìn như thế, ta trong lúc nhất thời cũng có chút thất thần, si ngốc chăm chú nhìn hắn. Ánh mắt hai người dây dưa, ở trong không khí phát ra nhu tình thần bí.

“Ta thích tóc ngươi, rất đẹp… Cùng ánh mắt của ngươi thực xứng đôi.” Dạ Nhi giống như vô ý thức, thì thào tự nói.

Ta nhất thời tỉnh hồn lại. Đột nhiên nhớ lúc biệt viện Chiêu Dương phủ, hắn từng mưu toan đem ta đặt ở dưới thân, thầm nghĩ không ổn, vội vàng hỏi, “Bây giờ còn đau không?”

Hắn tựa hồ không kịp phản ứng, ngẩn ngơ mãi mới nghĩ đến ta là đang hỏi chuyện buổi chiều. Sắc mặt hắn nhất thời trầm xuống, trên mặt lại nhiễm thượng một tầng hồng nhuận, ánh mắt giống như vui giống như giận, không biết trả lời như thế nào.

Ta thấy vẻ mặt của hắn cảm thấy có chút buồn cười. Bất quá trên mặt lại ôn nhu hỏi, “Không có thương tổn đến ngươi chứ?”

Buổi chiều hắn ở dưới thân ta không kiềm chế không được tiếng rên rỉ, cùng với khoái cảm khiến toàn thân run rẩy, hắn cùng ta đều đã phi thường hưởng thụ. Ta chỉ là lo lắng chúng ta buổi chiều phóng đãng như thế, có thể hay không thương tổn đến thai nhi.

Hắn tựa hồ có chút thẹn quá thành giận, khẽ hừ một tiếng, ngữ khí đông cứng nói, “Không có.”

Ta yên lòng, tiến lên chỗ hắn, cùng hắn ngồi xuống.

“Ngươi không thích?” Ta nhẹ giọng hỏi, “Ngươi không thích ta thượng ngươi?”

“Không phải.” Hắn lắc lắc đầu, rồi mới có chút ngượng ngùng nhưng thẳng thắn nói, “Ta… Thích ngươi thượng ta.”. Ngừng lại một chút, hắn lại còn thật sự thâm tình nhìn ta nói, “Hơn nữa ta từng phát thệ, nếu thượng ngươi sẽ làm ngươi rời ta đi, như vậy ta vĩnh viễn cũng sẽ không làm như thế. Cho nên ta nguyện ý bị ngươi thượng, nguyện ý làm vậy để vĩnh viễn ở bên ngươi.”

Ta si ngốc nhìn hắn, bị tình cảm cố chấp của hắn làm cảm động. Kìm lòng không đậu nhớ tới chuyện ở biệt viện Chiêu Dương phủ bốn tháng trước….