Chương 5: Ta không phải Cù Đâu

Khi bốn người họ về tới phủ Quận công thì mặt trời cũng đã bắt đầu xuống núi. Vũ cận về dìu Thái tử vào khách viện, được bố trí dành riêng cho khách của quận công ở. Hai cây cờ vàng thêu ba chữ 'Tạp Chí Quận' treo hai bên cổng vào, bên trong thì tường xây từ gạch đỏ, bên trong thì cột dựng nhà được làm từ gỗ tốt, hai bên treo đôi câu đối do thầy đồ già có thâm niên lâu năm nhất của quận viết nên. Một câu đối treo bên cạnh bức tranh cây quế, đề "Thanh Thử điện tiền thiên thụ quế", câu còn lại treo bên một bức tranh cành mai, ghi "Quảng Hàn cung lý nhất Chi Mai". Hai bức này cũng là do Quận công mời họa sĩ trong vùng về vẽ cho.

Cù Đâu chạy cả ngày trời đã mệt, tới nơi bước chậm chạp, đôi chân như của người khác chứ không phải của mình, phải kéo lê theo. Chích Chòe thấy sốt ruột, cứ lấy tay ẩn người không thôi. Cù Đâu mới mắng, "Ta đã bảo ta là hoàng kim thế gia, ngươi vẫn còn vô lễ với ta? Đợi thúc thúc ta đến rồi ngươi sẽ biết thế nào là trời cao đất dày." Thúc thúc của Thái tử chính là danh tướng Ngo Như Chú, hồi trẻ đánh nam dẹp bắc cả trăm trận trăm thắng, không ai là không nghe danh.

Chòe đáp, "Ta ghét nhất loại người bản thân không làm gì ra hồn, chỉ dựa hơi vào bố mẹ mà muốn kẻ khác tôn trọng. Ta ghét nhì loại người ra đường không mặc quần áo. Dù ngươi có là ai, đã bước vào quận của bọn ta thì phải cư xử sao cho đàng hoàng."

Thái tử chỉ muốn tiết lộ thân phận của mình ngay bây giờ cho tiểu nữ hỗn xược kia biết sợ, nhưng bên ngoài Hoàng thành không phải chỗ nào cũng an toàn, dù không nhiều nhưng có những nơi luôn có thế lực cát cứ chỉ đợi để tạo phản. Tốt nhất vẫn nên giữ bí mật một chút.

Chích Bông đang định nói gì đó thì nhìn thấy Vũ cận vệ lườm nguýt mình. Trước giờ Bông sợ Chòe một thì sợ Vũ mười, mồm mép Bông thì hay bay linh tinh, nói nhiều chuyện xằng bậy, gặp phải Vũ bị Vũ quở mắng, phạt đi lao động chân tay thì cực phải biết. Nên là có Vũ cận vệ bên cạnh thì luôn phải giữ ý tứ.

Bông mới gật gù, "Anh Chòe nói chí phải, không thể chỉ vì người ta đẹp trai con nhà hào phú mà đối xử đặc biệt được. Người đâu! Lấy nước thơm ngâm hoa hồng cho vị nam nhân đây tắm rửa, lấy bồ kết, phì chu tử còn gội đầu, lấy khăn nhung để còn lau khô người!"

"Vậy mà bảo không đối xử đặc biệt?" Chòe nhe nanh gầm gừ.

"Có gì mà đặc biệt đâu chứ? Thường ngày em cũng vậy mà?" Bông đáp.

Chòe và Vũ hai người nhìn nhau ngao ngán. Thực ra mới đúng là trong nhà này Chích Bông đích thị đương kim tiểu thư, tiêu xài hoang phí, ăn chơi hưởng lạc thì không kém một ai!

Cù Đâu mới nói, "Mấy người có nhanh không thì bảo? Mấy người đâu có bị hổ đuổi từ sáng tới giờ đâu, nên là làm bộ thong dong quá!"

Hai người Chòe, Bông cũng không hơi đâu cự cãi nữa, chỉ mau mau lấy nước cho Cù Đâu tắm rửa. Tắm rửa xong thì bọn họ cũng mang một chậu nước cho chàng ngâm chân, lại mang một áo bào lụa tới cho chàng mặc tạm. Quả nhiên, mặc áo bào vào xong, Cù Đâu toát ra một vẻ phong trần khí khái, phong độ đàn ông đích thực không ai sánh bằng. Chỉ có điều vốn đây là áo choàng nữ, Chòe mặc thì thướt tha như liễu rủ, nhưng tới Cù Đâu vai rộng ngực nở mặc vào thì không khác gì áo bó.

"Ôi chao! Phong độ thế này thì chắc là quá nửa thế giới này không thể bằng được chàng!" Chích Bông vỗ tay, xuýt xoa khen ngợi.

"Ừ, vì một nửa thế giới là phụ nữ," Chích Chòe đáp.

Bụng Cù Đâu kêu lên ọp ẹp. Chàng vặn vẹo thân mình, tay nâng lên xuống, bẻ khớp tay răng rắc. "Ta anh dũng chiến đấu với mãnh thú, dù gây cho nó nhiều thương tích, nhưng thân thể cũng bị đả thương không ít. Giờ ta nghĩ các ngươi vùng xa xôi cũng không có nhiều, ta cũng không muốn đòi hỏi quá đáng." Lấy thêm hoa thơm thả vào chậu nước ngâm chân, chàng vuốt cằm suy nghĩ. "Chỉ cần chuẩn bị cho ta vài món ăn đơn giản dân dã bồi bổ ngũ tạng, như lẩu hoa cúc, vịt bát vị, sâm cầm hầm thuốc bắc, nhân sâm Hàn Quốc, khoai lang tím bóc vỏ, tráng miệng vài món nhẹ nhàng thanh đạm như chuối ngự, tổ yến sào hạng trung, chè vải thiều thì không cần rắc vàng đâu, ta ăn tạm bạc vụn cũng được."

Một nửa số món ăn trong này bọn Chích Chòe chưa hề thử qua, có món chè vải rắc vàng thì còn chưa nghe bao giờ. Chích Bông mới nói, "Chàng thông cảm, nhà bếp hôm nay không có chuẩn bị những món đó. Chàng ăn tạm thịt kho đậu rán đã nhé."

Cù Đâu bụng đã đói meo, cũng không hơi đâu cãi nhau làm gì. "Thôi thì cứ mang cho ta dùng tạm. Mà các cô nương biết quận công quận này là ai, đang ở đâu không? Cứ gọi ông ta ra đây nói chuyện, là sẽ rõ ngọn ngành ngay."

"Quận công bận nhiều việc, không thể cứ gọi là tiếp ngươi được," Chòe đáp. "Ngươi nãy giờ chỉ nói ngươi là con nhà hào phú, không hề để lộ danh tính. Muốn nói chuyện gì thì phải cho bọn ta biết ngươi là ai, rồi ta nói tiếp."

Bần nữ láo toét, Cù Đâu nghĩ thầm, đã vậy ta sẽ cho ngươi lác mắt một phen. Chàng đang định tiết lộ danh tính thì bỗng dưng một viên lính canh chạy vội vào, mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt hớt hải, giọng khẩn khoản vồn vã. "Chu tướng quân, Chích nương, nguy to rồi!"

"Lại chuyện gì nữa?" Chích Chòe nổi cáu. "Sao hôm nay lại nhiều chuyện vậy?"

Viên lính thở không ra hơi mà đáp, "Bẩm tâu, bên ngoài thành có bọn thảo khấu nổi loạn! Bọn chúng nói là nhặt được toàn tư trang quý giá của Thái tử, giờ nhiều nghĩa quân đã tụ họp lại rồi, con số lên tới hàng ngàn người, quyết bắt Thái tử bằng được, giữ làm con tin, đòi tiền chuộc vạn lạng vàng!"

"Hàng ngàn người sao?" Vũ kinh ngạc. "Vậy còn gấp đôi quân số trong quận nữa. Thảo khấu bình thường không thể nào tụ tập được số lượng lớn vậy cả."

Tất cả con mắt đều đổ dồn vào Cù Đâu. Chích Chòe khuôn mặt nghi hoặc, thận trọng nói, "Liệu ngươi có phải...?"

"Không! Không! Ta vạn nhất nhất không phải Thái tử!" Thái tử đâu có ngu mà tự nhận là Thái tử bây giờ để bị chúng nó bắt cóc! Chàng nhanh trí nghĩ ra một thân phận giả để xưng danh. Chàng nhớ trước kia vua cha cử ngự sử đại phu Trường Tuân sang nước Phàn làm gián điệp, Trường Tuân nhờ đảo tên thành Tường Truân mới có thể sống yên ổn, thu thập nhiều thông tin quý báu về địch quốc. Chàng cũng vô cùng nhanh trí đảo tên Cù Đâu lại thành một cái tên mới cao sang, quý phái. "Ta chỉ là Đù Câu, chỉ là con thương gia giàu có ngoài hoàng thành thôi! Nhất định không có can hệ với thái tử Cù Đâu, không có dù chỉ một chút can hệ!"

"Con thương gia giờ cũng được ăn sâm cầm sao?" Chích Bông đáp, khuôn mặt suy nghĩ vô cùng sâu kĩ, trong lòng lập tức xâu chuỗi các dữ kiện, đi tới kết luận chính xác nhanh chóng. "Hẳn là Hoàng thành giờ phải giàu lắm! Sau khi nạn thảo khấu này qua đi, chàng phải đưa ta lên thăm thú Hoàng thành một phen!"

"Được, được, không hề gì!" Cù Đâu đáp. "Nhưng các vị hãy cho ta trú lại đây ít hôm. Chẳng là tư trang của ta đã bị cướp hết, phải mời thúc thúc từ xa đến đón, nên hiện giờ chưa có nơi nào để nghỉ chân."

Cận vệ Vũ hỏi, "Bao nhiêu lâu nữa thì thúc thúc của anh đến?"

"Nạn thảo khấu bao nhiêu lâu nữa thì mới dẹp được?" Chàng hỏi.

Vũ đáp, "Có vẻ lần này sẽ rất khó khăn. Nếu ổn thỏa thì trong hai tuần sẽ dẹp tan."

"Trùng hợp thay. Nếu ổn thỏa thì sau hai tuần một ngày thúc thúc ta sẽ tới!" Kì thực là chẳng có thúc thúc nào tới cứu. Trước khi đi, Thái tử đã mạnh mồm tuyên bố với Thái thượng hoàng rằng không cần cứu trợ nào cả, một mình chàng sẽ cho thiên hạ thấy uy vũ triều đình, nên làm gì có toán quân nào đoạn hậu. Giờ mà vua cha biết mình bị đánh tụt cả quần thì còn nhục mặt nữa! Chi bằng đợi sự việc lắng đi rồi trốn lại trở về cung, bảo vua cha là không quen thổ nhưỡng nên ốm bệnh, trở về thì vẫn là giữ được danh tiếng.