Nhóm Alexandra không ngờ được sau gần một tháng trời mất tích, Hắc Dạ lại xuất hiện trước tầm mắt của công chúng. Dường như chưa từng có bất cứ chuyện gì từng xảy đến với mình, vẫn y nguyên như trước kia, ngạo nghễ và ưu tú, chẳng là, khắp cơ thể chỉ rặt một thứ hơi thở ngày càng lạnh lẽo, cùng vẻ ảm đạm mệt mỏi đượm đầy trong mắt.
Hắc Dạ từ chối gặp mặt, bất luận là Alexandra, Vạn Tình hay Ngô Hạo An.
Cho dù là ai hắn cũng như không thấy, né tránh mọi cơ hội gặp gỡ, như thể đang lẩn trốn, hoặc giả thể hiện rõ quyết tâm của hắn, mãi mãi không tha thứ, vĩnh viễn không gặp mặt.
Một khi đã để vuột mất rồi, mấy chàng trai mới thấu hiểu cái cảm giác thế nào là cắt da xé thịt, thế nào là ruột gan rối bời, thế nào là ăn năn mâu thuẫn. Vì vậy họ bắt đầu tìm kiếm cơ hội cho mình, để xem xem trong quãng thời gian gần tháng trời ấy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy đến với Hắc Dạ, xem xem hắn đã bị tổn thương ra sao, còn bù đắp lại sự bất lực của họ.
Đúng vậy, họ không có cách nào giải cứu Hắc Dạ trong thời gian ngắn nhất. Cuối cùng vẫn là Hắc Dạ tự thân tự lực trốn thoát khỏi địa ngục. Giờ khắc này, họ mới tỏ tường rằng người đàn ông kia đâu cần sự bảo vệ của họ, so với họ, khả năng ứng biến của Hắc Dạ còn nhanh nhạy và sắc bén hơn nhiều. Hắc Dạ, xuất sắc hơn bất kì ai trong ba người họ.
Vậy, điều Hắc Dạ cần là gì đây?
Cõ lẽ cũng giản đơn lắm thôi, hắn cần chỉ là lòng tin, cùng tình yêu nồng nàn mà đơn thuần không mảy may trộn lẫn gian dối.
Họ sẽ làm được mà, Alexandra sẽ làm được, Vạn Tình sẽ làm được, cả Ngô Hạo An cũng sẽ làm được.
Thế nhưng tình địch vẫn cứ là tình đich, họ không thể cùng hành động, cho nên cuối cùng họ tách ra, mỗi người tự tìm phương cách của riêng mình để tiếp cận người đàn ông vẫn cứ cự tuyệt họ…
Nào đâu phải không muốn gặp mặt, nào đâu phải không muốn được chở che, nào đâu phải không muốn được người mình yêu ấp ôm trong lòng, chẳng qua hắn chẳng biết làm sao để đối mặt, cũng không muốn nghe thấy đáp án…
Còn nhớ đêm hôm ấy, hắn nhét thuốc vào trong cơ thể mình…
Trang Tuấn trở về, coi bộ hân hoan lắm, tâm trạng thực không tệ, gã cùng Hắc Dạ uống rượu, dùng bữa, dưới anh đèn le lói ôm hắn, lăn lộn trên giường.
Gã không ngừng hôn hắn, như thể uống nhầm thuốc mà sẽ sàng lẩm bẩm: “Cậu là một con quỷ… một con quỷ…”
Người đàn ông tựa như quỷ dữ cám dỗ gã, khiến gã vô tình hãm vào thật sâu. Trúng độc nặng quá mất rồi, thì sự mong mỏi ban đầu cũng theo dòng chảy thời gian suốt mười năm đằng đẵng suy biến. Vốn dĩ chỉ định lập ra một cái bẫy cho người đàn ông, mà rồi tận mắt chứng kiến từng chặng đường trưởng thành của hắn, gã thậm chí không tự nhận ra rằng mình đã quen ở bên Hắc Dạ, lặng lẽ dõi theo, âm thầm say đắm, thèm muốn, và khao khát.
Mỗi một bước đều tiến hành thuận lợi, thứ vui sướng tột độ này càng không ngừng thôi thúc gã phải đánh gục người đàn ông này, để chứng kiến sự yếu đuối của hắn, để cảm nhận rằng, mình có thể chinh phục người đàn ông không gã đàn ông nào nắm giữ trong tay được. Chỉ có thế, mới thỏa mãn sự tự ti cùng niềm khát khao nơi gã.
Người đàn ông nín lặng trên giường, ngay dưới cơ thể gã, cả hai lột bỏ áo quần, trần trụi ôm lấy nhau. Tựa như một bức tranh sơn dầu Tây phương, cơ thể duyên dáng của họ đầy đường nét và ham muốn. Dưới ánh sáng tinh diệu của những ngọn đèn mờ mê ảo, là cơ thể hai người đàn ông trưởng thành.
Bên nhau và tản ra mùi hương riêng biệt. Giả như có ai đó ở bên cạnh, chắc chắn sẽ bị làm cho ngợp choáng.
Không chỉ là một cuộc chơi trần trụi, mà giờ khắc này, đã hóa thành sự thưởng thức nghệ thuật đầy tinh tế….
Âu yếm, hôn môi, giao hòa, quấn riết…
Không có những tiếng la thét vang vọng, chỉ là tiếng rên rỉ quẩn quanh nơi cổ họng, dường như giọng nam trầm trong những vở ca kịch, quá sức cuốn hút và làm mê mẩn hồn người. Một kẻ cất lên sự đắm đuối cùng hối lỗi từ tận trong đáy lòng, mà một kẻ, lại gầm lên thứ sát ý nồng đặc đã cất giấu trong sâu thẳm. Khi tứ chi giao quấn lấy nhau, dường như số kiếp họ cũng đã quyện vào trọn đời. Đó chính là một vở diễn, phô diễn thứ bi kịch quá mức tuyệt mĩ mà thê lương.
Yêu và không yêu, sao thật tàn nhẫn…
Vậy nên kết quả sau cùng, một kẻ sẽ phải hóa thành tro bụi tiêu tán khỏi nhân gian. Đơn giản vì người đàn ông kiêu hãnh không chấp nhận bản thân bị chinh phục, càng không cho phép kẻ phản bội hắn sống sót.
Dùng chính cơ thể của mình, làm cách trả thù cuối cùng…
Dùng một cuộc làm tình gần như phóng túng, và sự sa ngã của bản thân, kết liễu kẻ khác….
Thuốc tan vào trong cơ thể hòa trộn với dịch thể nhớp nhúa, giống như một thứ nọc độc thấm vào da thịt Trang Tuấn. Từ ngọn nguồn là dục vọng nguyên thủy, theo sự tăng vọt của nhiệt độ cơ thể mà lan dần đến tứ chi, cuối cùng chảy thẳng vào tim gã.
Hắc Dạ vươn tay nhẹ xoa lên khuôn mặt đẹp đẽ đầy nét gian trá của kẻ đang tận hưởng sự va chạm vào cơ thể mình mà ngây ngất khôn nguôi, khẽ khàng nói: “Không để mi giam cầm ta ấy à, ta làm sao phát hiện ra trong bang có những tên khốn nào muốn làm phản. Nếu đã muốn dẹp loạn, phải nhổ cỏ tận gốc, sạch ráo không chừa một kẻ nào. Hãy bắt đầu, từ mi đi…”
Trong cơn đê mê và khoái ý, Trang Tuấn ra sức rút tiến vào người đàn ông. Gã không nghe rõ được những lời nói sẽ sàng của Hắc Dạ, chỉ có thể thấy đôi môi hắn khe khẽ nhếch lên rồi đóng lại, rầm rì thứ âm thanh gã không tài nào nghe rành rọt được.
Gã lao tới bao phủ lấy phiến môi ấy của người đàn ông, rồi tham lam nút vào…
Mỗi một biến đổi của xúc cảm và nhịp đập nơi con tim đều khiến cho nọc độc lan tràn nhanh chóng, tựa như móng vuốt của những con quỷ và lưỡi hái tử thầy đang kề lên cổ Trang Tuấn, chỉ còn đợi người đàn ông thuộc về bóng đêm hạ lệnh, mọi thứ, sẽ chấm dứt.
Người đàn ông không kháng cự, ngược lại còn chủ động, hắn luồn tay qua cổ Trang Tuấn, ngồi quấn siết chân lấy hông gã, vặn vẹo.
Buông thả mình, lay động cơ thể, hắn mở lối cho con đường dẫn đến cái chết của gã.
Cuồng dại đắm mình trong nhục dục, hắn giúp gã đàn ông đạt được lần cao trào cuối cùng của đêm nay, cũng là lần đạt được cao trào cuối cùng trong kiếp này. Nhiệt độ cơ thể vọt lên đến đỉnh điểm, máu cuồn cuồn chảy vào trái tim đang đập rộn rã.
Trái tim, đập càng ngày càng nhanh, đập càng ngày càng nhanh, đạt đến một tốc độ hãi hùng.
“A__” Tại thời khắc đạt đến cao trào, gã đàn ông gầm lên một tiếng, chưa bao giờ được thỏa mãn đến thế, và tích tắc sau, trước mắt gã là một mảng trắng xóa…
Rồi sau ấy, không còn hô hấp nữa.
Trong cơn cao trào, viết lên cái kết cục chết chóc của vở kịch…
“Đáp án cuối cùng mi cũng không được biết, thôi thì cứ coi như chết không nhắm mắt đi…”
Trang Tuấn đâu biết chuyện xảy ra ở căn phòng trên chiếc tàu thủy lúc ấy Hắc Dạ còn nhớ rõ như in. Thuốc đã được Alexandra cải tiến, chính bởi đã qua cải tiến, nên không hề có tác dụng phụ..
Hắc Dạ không còn lại sức lực, nhưng lại nhớ rành rọt từng lời sau cuối của Vạn Tình, cũng như những việc gã đàn ông đã lén lút mò vào phòng hắn làm.
Từ lúc ấy Hắc Dạ đã nghi ngờ Trang Tuấn sẽ làm phản rồi, thế nên hắn chẳng qua chỉ tương kế tựu kế bày ra một cái bẫy mà mồi nhử là chính mình thôi. Kết cuộc, Trang Tuấn cùng những kẻ phản bội đều phải chết. Hắn không chỉ là diễn viên cần mẫn, mà còn là đạo diễn chỉ đạo hậu trường cho toàn bộ vở bi kịch này.
Nhất cử nhất động đều đã bị nắm thóp, cùng sự móc nối với bọn thuộc hạ, tiêu diệt sạch ráo, nhổ cỏ tận gốc, làm máu tanh văng đầy trên mặt đất.
Hắn mới chính là kẻ thắng đậm nhất, hắn chẳng cần sự cứu giúp của bất kì kẻ nào, nhưng đồng thời, hắn cũng đã phá hủy bản thân mình. Triệt để.
Khi giết Trang Tuấn rồi, hắn ngộ ra mình đúng là một kẻ không từ thủ đoạn…
Người đàn ông làm sao lại muốn một cuộc sống như thế này được kia chứ?
Mà cuộc sống như vậy, khó đảm bảo sau này sẽ không tái diễn _ _
Nghĩ đến chút thôi, sao mà sợ hãi…
Hết