Tấm rèm cửa dày buông nặng trịch che khuất cả ánh dương ấm áp. Toàn bộ phòng ngủ rộng lớn mà trống trải ngợp trong một cõi tĩnh lặng, dường như mỗi một tiếng thở dốc cất lên đều gian nan vô cùng.
Trên các bức tường của căn phòng giăng đầy những bức ảnh đã bị phóng lớn. Xuất hiện trong bức ảnh đều là một người, nhưng lại ở đủ loại tư thế và biểu cảm khi bị làm nhục, có giận dữ, có nín lặng, có nhẫn nhịn chịu đựng.
Hoặc quỳ sấp, hoặc bị buộc phải banh rộng hai chân, hoặc bị trói ở trên giường. Tất cả những tấm ảnh đều do Trang Tuấn chụp lại, phóng to lên rồi chít đầy trên tường phòng ngủ của Hắc Dạ.
Bức tường đầu dường là phô ảnh lớn nhất, hầu như phủ kín cả mặt tường, nhưng không có sự phóng đãng như những tấm ảnh khác, chỉ là tấm ảnh lớn vô cùng bình thường. Người đàn ông trong tấm ảnh y hệt người đàn ông đang co ro trên giường lúc này, tấm chăn phủ hờ lên lưng, đầu gối tay, cả người co quắp chẳng khác nào một đứa bé sơ sinh, dường như đang bảo vệ chính mình.
Trầm lặng nhường vậy, chìm sâu vào giấc ngủ đến thế này, hàng lông mày xô chặt thành dãy núi, khiến cho ai nấy nhìn vào tấm ảnh này cũng đều phải lo lắng khôn nguôi.
Mà bây giờ, Hắc Dạ cũng đang ngủ như thế. Ròng rã một tháng rồi, hầu như mỗi ngày không phải ngủ thì đều bị Trang Tuấn dựng dậy làm cái chuyện khiến hắn ghê tởm kia.
Hắn không muốn mở mắt, bởi lẽ một khi mở mắt sẽ nhìn thấy những tấm ảnh ấy. Hắn không muốn chứng khiến hìnhảnh bản thân bị lăng nhục, vậy nên hắn bắt đầu ngủ triền miên cả ngày lẫn đêm, cho đến tận lúc kẻ kia trở về, lôi hắn dậy khỏi giường mới thôi. Sống như thế này chẳng khác nào ở trong địa ngục, không thể nào chịu đựng nổi.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng bật mở, một gã đàn ông đủn chiếc xe đẩy đồ ăn tiến vào, liếc nhìn người đàn ông vẫn cứ mê mệt trên giường, chăn khoác hờ lên lưng, nửa người trên hoàn toàn trần trụi rải đầy vết tích mà gã lưu lại.
“Cậu muốn ngủ đến chết luôn hả?” Tâm trạng gã hôm nay coi mòi cũng không được tốt cho lắm, đẩy chiếc xe đến rồi liền xốc tung cái chăn đang trùm trên người Hắc Dạ, với tay thoắng cái ôm Hắc Dạ dậy.
Nhẹ đi không ít, khuôn mặt vốn thuôn gọn giờ càng gầy guộc, sắc mặt lúc nào cũng nhợt nhạt.
Chỉ có đôi mắt kia, lúc nào cũng lấp lánh như sao, không bao giờ khuất phục.
“Dù sao so với bị mi làm chết trên giường, cũng giữ thể diện cho ta lắm lắm.” Bị Trang Tuấn xốc lên như vậy, Hắc Dạ thoắng tỉnh dậy ngay, giọng nói của người đàn ông vừa tỉnh có hơi khàn khàn. Hắc Dạ không vùng khỏi lòng Trang Tuấn, dù sao cả trên lẫn dưới, cả trước lẫn sau đều bị ăn tươi nuốt sống hơn chục lần rồi còn đâu, cần gì như cô nữ sinh rụt rè giả đò e thẹn đẩy qua đẩy lại nữa chứ.
Mi thích thì cứ ôm đi, ta chẳng đếch gì phải vì thế mà cau có nổi giận.
Ngồi trong lòng Trang Tuấn, Hắc Dạ tự lấy đồ ăn nhét vô miệng. Hắn thực sự đói lắm, sáng sớm có tỉnh dậy một lần, rửa mặt xong lại tiếp tục lăn ra ngủ cho đến bây giờ bị Trang Tuấn xốc dậy, không phải chập choạng tối phỏng chừng cũng là đêm khuya mất rồi, bụng dạ không thấy cồn cào thì cũng kì.
Hắc Dạ hắn phải gồng mình mà sống, rồi tha hồ báo thù, ngày này chẳng xa nữa đâu, bất kể Trang Tuấn có giở trò làm nhục hắn thế nào, hắn cũng sẽ không buông trôi.
Tên đàn ông chỉ ở bên cạnh, lặng nhìn Hắc Dạ tựa vào ngực mình thủng thẳng dùng bữa. Cũng đã như vậy dăm ba ngày rồi, Hắc Dạ không hề phản kháng hay cự tuyệt sự đụng chạm của gã, lúc nào cũng chưng hửng cái vẻ dửng dưng như không.
Mất chút niềm vui thú chinh phục ban đầu, nhưng vô hình trung lại nảy sinh một thứ cảm giác thực khó tả, Hắc Dạ im lịm nghe lời thật ra cũng chả tệ lắm.
Chẳng hay từ lúc nào, Trang Tuấn dường như đã thích thú việc mang thức ăn đến, vừa ôm Hắc Dạ vừa ngắm hắn ngồi ăn trong lòng mình.
“Trông sắc mặt mi không được tốt cho lắm, ta thật muốn biết kẻ nào khiến mi phải hậm hực thế đấy, thay mặt ta cảm ơn hắn đi nhé.” Uống một ngụm nước, Hắc Dạ liếc Trang Tuấn bên cạnh, trào phúng mà lạnh lùng đâm chọt.
Gã đàn ông đưa tay vòng qua eo Hắc Dạ, khe khẽ vuốt ve, hừ một tiếng lạnh te rồi nói: “Mấy thằng tình nhân bé bỏng của cậu thật sự nhớ cậu chẳng thể quên được.” Vừa nói, vừa hôn lên cổ người đàn ông, thân mật vô cùng.
Khóe miệng thoáng giật, Hắc Dạ cười bảo: “Ta biết rồi, nhất định là bọn hắn đã tuyên bố rộng rãi rằng muốn đàm phán làm ăn với ta, phải không? Trang Tuấn, thế này thì xem ra mi gặm phải khúc xương cứng rồi. Mấy lão già đó đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với mi chứ gì?”
“Hừm_ __” Khẽ hừ một tiếng, Trang Tuấn dùng tay ấn Hắc Dạ lên giường, vội vã cởi bỏ áo quần mình, cười cợt: “Cậu mong ngóng mấy thằng ranh đó đến cứu cậu hả? Không có cửa đâu. Chúng nó mãi mãi không thể tìm ra được cậu ở chỗ nào. Còn mấy lão già kia, khỏi phải lo giùm tôi, cậu nên lo cho bản thân mình một chút thì tốt hơn đấy.”
Trang Tuấn bắt đầu hôn nhè nhẹ lên cơ thể người đàn ông. Thấy gã muốn làm cái việc kia, Hắc Dạ lại giống trước nhắm mắt đợi đến khi kết thúc, cứ coi như bị chó cắn vậy.
Chẳng qua Hắc Dạ từ từ nhận ra, hôm nay Trang Tuấn có chút gì ấy là lạ, quá sức dịu dàng, sau khi hôn lên khắp thân thể hắn, lại ngậm lấy dục vọng của hắn, phục vụ hắn.
Thứ cảm giác nhầy nhầy mà ấm áp, sẽ khiến cho bất cứ người đàn ông bình thường nào bị kích thích, Hắc Dạ đâu phải ngoại lệ, mà chẳng biết có phải kìm nén lâu quá rồi không, hay bởi kĩ thuật của Trang Tuấn quá mức cao siêu thành thạo, hắn nhịn chả được ngửa đầu lên, se sẽ rên rỉ.
Không thiết gì phải kháng cự, cứ để cho tên khốn ấy tha hồ mà liếm đi, gì thì gì suốt cả tháng trời nay sau cùng hắn cũng đều bị vật ra đó thôi. Vùng vẫy kháng cự làm tội cái thân, chẳng thà cứ nhắm mắt mà hưởng thụ đôi chút.
Dẫu sao hắn đã thành thế này rồi, bị thứ ấy của thằng nào cắm vào cũng chẳng khác gì ráo.
Trong miệng Trang Tuấn, người đàn ông đạt đến cao trào.
Mà tích tắc sau, thứ to trướng đã sớm rạo rực của Trang Tuấn cũng từ từ lèn vào cơ thể người đàn ông. Trải qua cơn cao trào, thân thể hắn hoàn toàn mềm lũn, nương theo động tác thuần thục của Trang Tuấn mà khẽ him híp mắt, tận hưởng những cái mơn trớn dịu dàng.
Lời Trang Tuấn nói cũng đúng thật, so sánh với cái thằng khốn nạn lão luyện này, Vạn Tình, Alexandra và Ngô Hạo An đều chỉ là lũ nít ranh thôi, không nhiều xảo thuật.
Nhưng điều đó không có nghĩa là Hắc Dạ thích thú lên giường cùng Trang Tuấn đâu nhé, chẳng qua một khi sự đã đến thì cứ tận hưởng nó thôi, đại trượng phu phải biết co biết duỗi[1].
Cuộc vận động đầy ắp ngọt ngào và kĩ xảo qua đi, Hắc Dạ nằm im lìm trong lòng Trang Tuấn, đầu mơ hồ cảm thấy điều gì đó bất thường, hắn nhìn vẻ mặt khoái trá của gã.
Đối với ánh mắt có chút hoài nghi và cảnh giác của Hắc Dạ, Trang Tuấn lộ một nụ cười ngấm mùi gian trá, cúi đầu liếm láp vành tai của người đàn ông, bảo: “Từ nãy đến giờ cậu vẫn không hề cự tuyệt sự thân mật của tôi, hay mảy may biểu lộ tí tẹo chán ghét nào cả, nói ra thì nếu mấy thằng tình nhân bé bỏng của cậu thấy được, không chừng chúng nó sẽ đau lòng đến chết thôi.”
Hắc Dạ khẽ liếc sang bên cạnh, hỏi: “Mi đặt camera?”
“Tôi không những đặt camera trong phòng, còn bỏ chút thuốc kích thích vào trong đồ cậu vừa ăn nữa. Cơ mà cậu cứ yên tâm đi, chỉ là xiu xíu thuốc nhẹ ấy mà, không có tác dụng phụ gì đâu. Nó chỉ khơi gợi ham muốn trong cơ thể cậu, thế thôi.” Trang Tuấn ôm người đàn ông, cợt nhợt: “Hay sau này chúng ta cứ thế đi nhé, đâu tệ. Hôm nay thực sự rất tuyệt.”
Những lời Trang Tuấn nói một thôi một hồi dường như đã lí giải tại sao hôm nay Hắc Dạ bị thôi thúc đến vậy. Dùng thuốc?! Thật khiến cho hắn muốn ói!
“Hành động của mi giống như một lão chồng đang ghen vậy.” Hắc Dạ liếc mắt thăm dò Trang Tuấn, bất quá cũng chả làm sao sất, cứ để cho họ thấy đi, hắn vốn là loại người như thế đấy, loại đàn ông bị nhốt rồi vẫn còn dang chân ra mà hưởng thụ được.
Hết
[1] Đại trượng phu biết co biết duỗi ý chỉ việc biết ứng biến cho phù hợp với tình hình.