Chương 4: Bánh răng vận mệnh

Bị gạt mà không biết, lại còn ngoan ngoãn giúp mình kiếm tiền, đây chính là thành công của đời người, là thành công của triết học, là thành công của kẻ lãnh đạo đó nha!

Thấy quản lý Lý Đặc còn tự giác liên lạc với bác sĩ gia đình giùm mình, trên gương mặt chỉ ẩn hiện nụ cười, nhưng nội tâm Hắc Dạ thì hả hê không ngớt. Hiện tại trong công ty, lòng người từ trên xuống dưới đều thật hoang mang, cũng vì tin đồn công ty muốn giảm biên chế.

Đúng là muốn giảm biên chế đó. Thế nhưng phải thực hiện thế nào mà chẳng mất lòng ai được thì thực sự cũng cần chú ý.

Gì thì gì cũng phải đợi thêm mấy bữa nữa để Lý Đặc chuẩn bị ổn thỏa chu đáo tài liệu liên quan đến việc giảm biên chế đã. Mọi chuyện rồi sẽ OK. Chống đỡ công ty vượt qua được những ngày đông giá rét chết tiệt này mới là vấn đề hóc búa đây.

Lại bàn về vấn đề vốn thì…

Trên khuôn mặt rất chi anh tuấn chính trực của Hắc Dạ lại lộ liễu một nụ cười tà ác bất đồng. Đôi đồng tử đen thùi lùi chẳng khác gì mắt ác ma chớp lên, khiến cho người ta không tài nào đoán biết được lòng dạ.

Dạ tiệc của câu lạc bộ thương mại cuối tuần này, coi bộ Hắc Dạ hắn phải ăn diện cho thiệt bảnh choẹ mới được. Mặc kệ con mồi có là nam hay nữ, có là già hay trẻ, có phải người hay không, tóm lại, chỉ cần mang lợi cho hắn thì đều tốt cả. Thỉnh thoảng phải bán rẻ sức hấp dẫn nam tính độc nhất vô nhị của Hắc Dạ hắn cũng chẳng có vấn đề gì hết trơn á.

Những người này đều là tư bản[1] kia mà, những nữ tư bản xinh đẹp, những nam tư bản tuấn tú.

Mà Hắc Dạ hắn còn sở hữu sáu múi cơ bụng, một khuôn mặt anh tuấn chính trực, phong thái thì tao nhã, một người đàn ông tu dưỡng tốt lắm đó~~! Không biết lợi dụng cho tử tế một tí, chẳng phải sẽ có lỗi với tấm lòng của ông trời đã tạo ra hắn hoàn mĩ nhường này hay sao?

“Ngài Hắc Dạ, ngài Hắc Dạ ơi…..” Bác sĩ Vương bên cạnh giúp Hắc Dạ kiểm tra sức khỏe toàn thân túa mồ hôi lạnh. Ông dự đoán Hắc Dạ này cơ thể thì cũng chẳng bị bệnh tật gì to tát lắm, nhưng có lẽ thần kinh hơi có vấn đề.

Nhìn xem, đời thưở nhà ai giữa thanh thiên bạch nhật dưng không lại chưng cái ánh mắt âm âm có khách chi Quỷ Lệ[2], rồi chốc nữa ấy à, mày thì nhướn lên, miệng thì nhoẻn cười trông tự kỉ thấy rõ, cười mà như không chẳng biết đang nghĩ cái gì nữa đây.

“Hửm, có chuyện gì thế?” Bị bác sĩ Vương cắt ngang giấc mộng tự kỉ, Hắc Dạ liền không khách khí gì biểu diễn ngay một màn biến diện[3] tuyệt kĩ. Một giây trước thôi hẵng còn là khuôn mặt tự kỉ lấp la lấp lánh, vậy mà ngay giây sau đã lập tức thu hết nét cười, cả người kéo căng thẳng tắp, giống như một bức tượng đá vừa chạm khắc xong khiến người ta phải kính sợ không thôi.

“A…không có, không có việc gì đâu.” Bác sĩ Vương bàng hoàng sửng sốt, không kiềm được phải vuốt vuốt mồ hôi. Người trong giới kinh doanh đúng là lũ gian thương cả mà, nhìn công phu lật mặt này đi, làm sao có thể là người bình thường được chứ, thật sự còn lợi hại hơn cả bậc thầy đổi mặt nạ Tứ Xuyên á!

Không nên chọc vào, không nên chọc vào….

“Thế nào? Cơ thể ta có vấn đề gì không?” Nhổm dậy khỏi ghế, Hắc Dạ đứng đối diện gương đưa tay thủng thẳng sửa sang mái tóc, nhìn ngắm vóc dáng hoàn mỹ của mình trong gương lại không nén nổi tấm tắc tán thưởng một thôi một hồi.

Nhưng ngay lúc ấy chợt thảng thốt, người trong gương đột nhiên trở nên vừa béo vừa lùn, vẻ mặt tự ti nhìn Hắc Dạ. Hắc Dạ sững sờ giây lát, liền cố sức hấp háy mắt rồi mở ra, còn nguyên xi trong gương là mình, một người đàn ông ưu tú cơ mà…

Làm thế nào…

Lại nhớ tới những ngày tháng trước kia chứ?

Người đàn ông lạnh lùng ích kỉ, tự một nơi nó trong lòng cũng có chút bùi ngùi.

Hắn đã từng có một hình dáng như thế, mà giờ đã thành bộ dạng thế nào đây?

Đã thay đổi rồi, không còn khờ dại đơn thuần, không còn bị kẻ khác khi dễ, không còn tự ti yếu đuối, là một thằng béo đáng thương hại trong mắt thầy cô bạn bè…

Hắn của ngày hôm nay, sẽ làm vua tương lai của giới kinh doanh. Hắn anh tuấn cao lớn, hắn thông minh sáng láng, hắn kiên quyết lạnh lùng, ích kỉ mà kiêu ngạo, hắn là Hắc Dạ…

Hắn là Hắc Dạ. Tuyệt đối không còn là thằng bé béo mập ngày nào!

Đi đến bước đường không thể qua về này thì đã định trước trong từ điển đời mình chẳng còn tồn tại hai chữ “hối hận” nữa rồi, vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện.

Băn khoăn? Do dự? Ray rứt? Hối hận? Đạo đức?

Chó má…

Đều là chó má hết mẹ nó cả!

Cứ để người khác đi mà làm người tốt hết mẹ nó đi. Hắc Dạ hắn cả đời phải làm kẻ xấu, tự tư tự lợi.

“Ngài Hắc Dạ, cuối cùng chụp cắt lớp[4] toàn bộ cơ thể là xong rồi.” Kì thật xét theo kết quả kiểm tra thân thể, chẳng qua Hắc Dạ bị cực độ mệt mỏi cộng thêm áp lực tinh thần quá lớn mới đau đầu thôi, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là có thể nhanh chóng khỏe mạnh trở lại.

Trên thực tế, Hắc Dạ này mỗi ngày đều bị người người chửi rủa Chết đi!, Chết đi!, ấy vậy mà cơ thể lại khỏe mạnh khủng khiếp quá chừng, thiệt chuẩn với câu “Tai họa lưu lại ngàn năm[5]”. Phỏng chừng cơ thể thanh niên hơn hai mươi cũng không bì được người đàn ông hàng tuần đến phòng tập thể thao rèn luyện này ấy chứ.

Nhưng lấy tư cách là bác sĩ, một bác sĩ gia đình, một bác sĩ làm tốt bổn phận, tận chức tận trách.

Nhìn đến vẻ mặt lúc nào cũng vô duyên vô cớ cười khẩy, cười âm hiểm, cười gian, rồi lại cười khúc khích của Hắc Dạ, bác sĩ Vương quyết định phải giúp Hắc Dạ kiểm tra cẩn thận một chút, tránh lòi ra bất cứ một thứ bệnh tật tàng ẩn nào. Bắt lấy từng con vi khuẩn đang lẩn trốn dưới da hắn, nhất định phải quán triệt đầy đủ phương châm của Đảng, vì nhân dân phục vụ, vì Hắc Dạ phục vụ.

Đả đảo đau đầu, đả đảo vi rút, trả lại quần chúng nhân dân một ông vua lạnh lùng, tự tư tự lợi, nguy hại nhân gian.

“Ừm, được rồi.” Hắc Dạ nhíu mày, trong lòng bỗng vụt qua một thứ cảm xúc lạ lùng, không thể lí giải rõ là điều gì.

Dường như từ thời khắc này trong đời mình sẽ bắt đầu có một bước ngoặt nhỏ. Chỉ là cái sai lầm bé tí tẹo, chẳng hiểu thế nào cuối cùng lại thành ra một sự chuyển hóa đến lớn lao.

Bánh răng vận mệnh, cũng bắt đầu từ thời khắc này mà chuyển động…

Nước Ý, tại sân bay nào đó.

“Cậu Alexandra, đây là tài liệu của cậu.” Kính cẩn đưa đến một bao tài liệu đã được bọc kín, Jeff nhìn sang chàng trai cao lớn đang đứng ở bên cạnh.

Alexandra, chủ nhân của ông.

Lúc nào cũng đượm đầy trên mình một thứ hơi thở gợi cảm pha chút biếng nhác, chàng trai người Ý anh tuấn trông thật lãng mạn, cùng sự mạnh mẽ toát ra tự tận bên trong, khiến cho người ta không thể nào không ngước đầu nhìn thẳng vào đôi mắt hiền hòa của anh.

Ánh mắt hiền hòa như nước này, lại ẩn chứa một thứ độc dược mạnh.

Chỉ cần nhiễm phải chút thôi, nhất định sẽ sa vào vòng tay tử thần.

Tử thần Alexandra.

Đây cũng là một danh xưng khác của chủ nhân ông.

“Jeff, bên phía Trung Quốc đã bố trí ổn thoả rồi chứ?” Ngay cả giọng nói cũng như thứ vang đỏ khêu gợi làm ngất ngây lòng người.

Híp lại đôi mắt sâu xanh như bầu trời, mái tóc nâu tung bay theo làn gió thoảng càng khiến cho chàng trai người Ý trông đến là đa tình. Alexandra khẽ buông một tiếng thở dài, đã đến cuối năm rồi vẫn còn bận bịu thế này đây. Thật sự thì anh muốn được tận hưởng ánh nắng mặt trời trên bãi biển bên mấy cô em xinh tươi kìa, chứ không phải làm một kẻ dính người trên phi cơ lượn lờ mãi thế này đâu.

“Trung Quốc à…” Nhìn về phương Đông huyền bí nơi xa xa, chàng trai anh tuấn cao lớn thoáng lộ nét cười.

Lần này tới Trung Quốc, còn phát hiện được điều gì đó khiến người ta phải sửng sốt không chừng.

Vậy thì quốc gia thần bí cổ kính kia, mi sẽ mang cho ta điều ngạc nhiên gì đây?

Gió nhẹ lướt qua khuôn mặt lạnh lùng, mang đến một cơn rúng động lạ thường trong lòng. Dường như … vết tích của bánh răng vận mệnh vừa lằn qua vậy.

Hết

[1] Tư bản ở đây ám chỉ vốn để kinh doanh. Bác ấy nhìn người như nhìn những xấp tiền, những xấp tiền xinh đẹp

[2] Quỷ Lệ là nhân vật chính của tác phẩm nổi tiếng Tru Tiên của Tiêu Đỉnh. Vốn dĩ là một Trương Tiểu Phàm thiện lương quật cường nhưng rồi sau nhiều oan nợ với phe chính đạo mà trở thành Quỷ Lệ – Huyết Công Tử, phó tông chủ của Quỷ Vương Tông, với pháp bảo Phệ Hồn Bồng uy chấn giang hồ, khuynh đảo thiên hạ, khiến nhân gian người người khiếp sợ, các môn phái hãi hùng.

Vì mình chưa đọc nên không biết tóm tắt thế nào cho đúng, thôi thì nội dung chi tiết của Tru Tiên xin hãy xem ở đây.

[3]Biến diện hay còn gọi là chuyển mặt nạ, là một nghệ thuật mà trong đó các diễn viên sẽ chuyển từ một mặt nạ này sang một mặt nạ khác và để lộ ra khuôn mặt mới ngay trong chớp mắt trước toàn thể khán giả. Các màn trình diễn này đã làm người xem bị mê hoặc trong nhiều thế kỷ qua. Theo sử sách Trung Quốc ghi lại, nghệ thuật Biến diện có nguồn gốc từ tỉnh Tây Nam Tứ Xuyên, thường được biểu diễn trên sân khấu nhạc kịch và kỹ thuật của nó liên quan đến đôi bàn tay, là một bí mật cha truyền con nối.

Nghệ thuật biến diện (Bian Lian) của Trung Quốc được Bộ Văn hóa Trung Quốc xếp vào danh sách bí mật quốc gia vì tính độc đáo có một không hai trên thế giới. Ngày nay, số lượng nghệ sĩ còn tham gia biểu diễn nghệ thuật biến diện không nhiều, nhưng đi đến đâu họ cũng được đón chào nồng nhiệt.

[4] Chụp cắt lớp là chụp quét cắt lớp điện toán, thường được gọi tắt là chụp CT (CT là viết tắt của cụm từ tiếng Anh: Computed Tomography (Computerized Tomography) ) hay chụp CT scan. Đây là phương pháp chẩn đoán hình ảnh sử dụng tia X để tạo nên các bức ảnh về mặt cắt các bộ phận trên cơ thể.

CT đôi khi còn được viết là CAT – Computed (Computerized) Axial Tomography.

[5] Gốc đầy đủ có câu hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên (người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm), có ý ta thán người tốt thường khó tồn tại trên đời, trong khi kẻ xấu xa độc ác lại sống đến dai dẳng