Ánh dương ngày xuân ấm áp xuyên thấu qua lớp rèm cửa mỏng manh, đổ từng sợi xuống nơi hoan lạc đêm qua. Lộ khỏi tấm khăn trải giường màu trắng là một cánh tay nõn nà thuôn dài nhưng săn chắc. Chàng trai đang vùi mình trong chăn nệm ấm áp cũng đã có dấu hiệu tỉnh lại, bàn tay lộ ở bên ngoài đương nhiên muốn kiếm tìm thân thể nóng ấm đêm qua.
Nhưng cánh tay mò mẫm mãi trên giường, cũng chẳng thể cảm nhận được xúc cảm ấm áp nọ.
“Phịch” một cái, Ngô Hạo An vốn đang yên giấc say sưa thoắng cái tỉnh dậy, ngồi ngơ ngẩn trên giường, nhìn bên cạnh trống huếch, người đàn ông đêm qua chẳng hay đã lại biến mất tự lúc nào rồi.
Bàn tay dịu dàng vuốt lên chiếc gối người đàn ông đã từng ngủ, Ngô Hạo An vùi đầu mình thật sâu vào nơi ấy, tham lam mút mát làn hương thuộc về Hắc Dạ.
Cậu vẫn có thể tìm người ấy kia mà…
Khi ánh ban mai chưa kịp lấp ló, nhân lúc cái chập choạng của màn đêm vẫn còn vương chút hơi thở, người đàn ông bèn rời xa chàng trai đã chẳng còn là đứa trẻ kia, rời khỏi chiếc giường kia, căn phòng kia.
Mang theo tâm tình rối bời, về lại khách sạn mà Alexandra đã bố trí.
Đèn phòng tắm chớp lóe. Theo âm thanh của dòng nước chảy khỏi vòi sen, từng làn khói trắng phủ ngợp căn phòng. Trong lớp hơi nước, thấp thoáng một người đàn ông trần truồng, trên cơ thể lực lưỡng rải đầy những dấu vết tình dục không cách nào gột bỏ được.
“Chết tiệt ——” Kì mãi không phai được những vết cắn đỏ hoe trên cổ, Hắc Dạ cáu bẳn nện luôn chiếc khăn mặt xuống đất, hắn nhắm nghiền mặt, mặc cho làn nước nóng tẩy sạch khuôn mặt mình, thân thể mình.
Hết thảy mọi việc xảy ra đột ngột quá, thậm chí hắn chỉ mới bắt đầu đi tìm Ngô Hạo An thôi, nhưng lại gặp phải cái chuyện như vậy, bị trói trong quán bar, được cứu thoát, rồi sau đó_ __lại tái phạm cùng một sai lầm, cùng với một người.
Hắn không thích đàn ông, nhưng lúc này đây, khi không hề vướng đến rượu, hắn lại ghi tạc rõ ràng sự cuồng điên đêm qua vào đầu. Nhớ rõ cái cảm giác nhột nhạt khi con người đó vuốt ve, nhớ rõ sự dịu dàng ẩn trong từng chiếc hôn của con người đó, càng nhớ rõ khi con người đó thúc vào cơ thể hắn, đó là thứ khoái cảm tột độ dường như xương cốt toàn thần đều rời rạc ra.
Hắn có thể nói hết thảy sự việc đêm qua đều do ảnh hưởng của thuốc mới phát sinh, nhưng lời này chỉ có thể nói ra để gạt kẻ khác mà thôi, chứ trong lòng hắn thấu triệt rằng, cơn hoan lạc đêm ấy cả đời này hắn chẳng thể dối mình xóa đi nổi.
Mặc dù lòng dạ rối như tơ vò, Hắc Dạ vẫn đang suy xét nên ăn nói ra sao với Alexandra, mà sự việc đã đến nước này rồi, hắn phải ứng xử với Ngô Hạo An thế nào đây?
Càng nghĩ chỉ càng thấy đầu đau ê ẩm, Hắc Dạ khóa nước, choàng chiếc áo trắng phau bao lấy cơ thẩn trần trụi của mình, vừa dùng khăn mặt lau khô tóc, vừa ra khỏi phòng tắm. Hắc Dạ lúc này còn mải chìm đắm trong những suy nghĩ phiền não nên không tức khắc phát hiện trong phòng mình đã có thêm một vị khách không mời.
Mãi đến khi bên tai vang lên một tiếng nói đầy khoái ý: “Sáng sớm đã được chứng kiến người đẹp tắm, tôi sợ mình sẽ không kiềm chế nổi mất.”
Hắc Dạ vừa ngẩng đầu đã thấy anh chàng tóc bạc đang không kiêng dè gì nằm chình ình trên giường hắn. Đối phương cũng đang vận đồ ngủ, tư thế khá thoải mái hiển nhiên khiến cho cơ thể cường tráng được bao bọc bởi bộ áo ngủ thỉnh thoảng lộ ra đôi chút, thật không ngờ Howard mang vẻ hòa nhã kín đáo lại có vóc dáng không tồi.
Tiếc thay, Hắc Dạ chẳng có hứng thú thưởng thức.
“Chào ngài Howard, hình như ngài vào lộn phòng rồi thì phải?” Hắc Dạ đứng lại ở cửa phòng không bước về phía trước thêm nữa. Từ lần đầu gặp Howard, hắn đã cảm thấy kẻ này cũng là loại rất khó đối phó y hệt Alexandra, mà cái tên khó đối phó này hiển nhiên đã bám dính hắn rồi, bằng không sao hắn vừa mới về đã dám mò luôn vào phòng hắn.
Đôi mắt Howard thật trắng trợn nhìn chằm chằm vào phần cơ thể để lộ của người đàn ông, nhất là đôi chân thon dài mà thẳng tắp càng hấp dẫn tầm nhìn y, chăm chắm thật lâu. Thẳng thắn mà nói Hắc Dạ cũng không thích người ta cứ nhìn chòng chọc mình như đang nhăm nhe một con mồi thế kia. Cái nhìn của Howard thực sự làm hắn muốn co cẳng bỏ chạy rồi đấy.
Cả một đêm mệt mỏi, Hắc Dạ không có hơi đâu mà đấu trí so dũng cùng Howard.
“Lẽ nào đây không phải phòng của anh?” Howard bày vẻ sửng sốt.
Hắc Dạ khẽ nhíu đầu mày, đáp: “Đây là phòng của tôi.” Hắn thật không hiểu rốt cuộc Howard muốn cái quái gì nữa.
Trên gương mặt dịu dần vẻ sửng sốt, Howard an tâm cười: “Vậy không sai rồi. Tôi đến tìm anh mà.” Vừa nói, đôi mắt của Howard lại lơ đãng đảo qua những dấu đỏ trên cổ Hắc Dạ. Y nói tiếp: “Những vết tích kia, là do anh họ để lại trên cơ thể anh à?”
Coi bội Howard tưởng rằng Hắc Dạ có nảy sinh quan hệ với Alexandra.
Giải thích là vô ích, huống hồ Hắc Dạ cũng chả muốn nói rõ ra rằng hắn bị người ta chuốc thuốc sau đó xảy ra cái sự việc kia. Chính vì Hắc Dạ không tỏ rõ thái độ bác bỏ cũng chẳng thừa nhận nên Howard mới xem như Hắc Dạ đã ngầm thừa nhận.
Hắc Dạ càng không biết, hắn đã tự rước cho mình một phiền toái không nhỏ.
“Nói vậy thì anh đúng là tình nhân của Alexandra rồi.” Howard sẽ sàng một tiếng.
“Không.” Hắc Dạ đáp “Ngài suy nghĩ quá nhiều rồi, chúng tôi chỉ là đối tác. Không hơn.” Bất quá, cái vẻ mặt Howard lồ lộ ra là không hề tin Hắc Dạ, Hắc Dạ cũng chả buồn nhiều lời.
“Ngài Howard, có việc gì thì để ngày mai bàn tiếp được chứ?” Hắc Dạ chỉ vào giường mình: “Tôi đang mệt chết đi được, muốn nghỉ ngơi chốc lát đã.”
“Đúng vậy, anh họ tôi đâu phải là người dễ dàng thỏa mãn như vậy, ắt hẳn ngài Hắc Dạ mệt chết đi thôi.” Howard tao nhã xuống giường, bước từng bước về phía cửa phòng, tận đến khi khoảng cách so với Hắc Dạ chỉ tầm hai bước mới dừng lại “Có muốn …. tôi giúp anh thư giãn một chút không?”
“Không, cảm ơn…A! Mi làm cái gì đấy?” Hắc Dạ đang ngóng Howard mau mau biến giùm một chút, ai dè kẻ kia không hề báo trước đột nhiên làm loạn, thoắng cái đè nghiến hắn trên tường, một tay càn rỡ luồn vào áo tắm, vuốt ve mông hắn.
Hắc Dạ thực sự tức mém chút nữa té xỉu. Tưởng hắn là kẻ ai ai cũng bắt nạt được đấy hả? Mắt lóe sáng hung hiểm, Hắc Dạ đá thẳng một cú vào giữa hai chân Howard.
Nhất thời sơ sểnh không để ý, Howard đau tới mức biến sắc, nhưng hiển nhiên anh chàng điển trai người Ý này không yếu đuối đến nỗi không chịu nổi một cú đá như vẻ bề ngoài.
“Thì ra anh thích chơi kiểu thô bạo à?” Lộ nụ cười như ma quỷ, Howard vặn tay người đàn ông ra sau, đẩy hắn xuống tấm thảm lót dày trên mặt đất.
“Thằng khốn, buông ông ra!” Thật không hiểu nổi sao tên Howard này lại động rồ bất tử vậy, Hắc Dạ thực tức muốn chết. Rõ ràng Howard là kẻ từng qua rèn luyện, bằng không sẽ chẳng dễ dàng khống chế được Hắc Dạ cao to chẳng kém gì mình.
“To mồm gớm nhỉ. Đợi tí nữa chắc sẽ còn kêu lớn hơn đây. Tôi sẽ làm cho anh sảng khoái còn hơn cả khi bên Jade.” Howard phát ra tràng cười khẽ, một tay vén áo ngủ của Hắc Dạ lên. Không khí lạnh buốt khiến cho da đầu Hắc Dạ tức khắc tê rần. Từ phần eo trở xuống cứ như thế mà phơi bày trần trụi trong tầm mắt kẻ khác.
Mà càng khiến cho Hắc Dạ ghê rợn hơn chính là, cái tên Howard này còn dùng đầu lưỡi liếm láp vòm mông bị ép nghếch cao lên của hắn.
Hết