Chương 18: Oan gia ngõ hẹp

Đối với loại người không có lương tâm, bụng dạ đen tối như Hắc Dạ mà nói, cuộc đời này có đến 80% thời gian đều được sự sung sướng lấp đầy, là bởi sao vậy?

Bởi hắn thì biết gì đến đạo đức, màng gì đến chúa trời, và cũng chẳng có đức tin nốt. Nếu chăng thì cũng chỉ có thể nói đức tin duy nhất của hắn là chính mình. Đủ ích kỉ, đủ xấu xa, da mặt cũng đủ dày, chính vì thế nên từ nay về sau càng lì lợm, bách độc bất xâm[1], chỉ làm việc mình thích, còn về cảm nhận của kẻ khác ư?

Việc này_ __ ngay cả nghĩ hắn cũng chả thèm nghĩ tới.

Cho nên những chuyện không vui hắn đã nghiễm nhiên quên bẵng tại sao Hỏa rồi, việc hiểu lầm mình bị ung thư sẽ chết, sau khi giác ngộ hết thảy cũng sớm đi gặp Marx luôn. Trên thế gian này chỉ còn nguyên xi một tên Hắc Dạ của nặng hơn người, tự tư tự lợi.

Vì thế một tháng sau khi sự kiện 419 xảy ra, Hắc Dạ cũng đã bình phục trở lại. Cẩn thận duy tu triệt để cái thân thể vốn liếng của mình rồi, liền xông thẳng đánh thẳng vào khu vực thương mại. Chẳng là hắn thật không ngờ, ngay lần đầu xuất trận đã đụng phải cái tên đại oan gia _ _ Vạn Tình.

“Là thằng oắt con còn quấn yếm chết giẫm ấy hả….” Quẩn quanh trong chiếc Chevrolet màu trắng, là làn khói mền mại bốc khỏi điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ với ngón cái, và kẽ môi mỏng như lưỡi dao của người đàn ông khẽ thoát ra. Người đàn ông tao nhã mà khêu gợi, là loài động vật nguy hiểm nhất trên đời.

“Coi bộ thời kì khủng hoảng kinh tế người người đều túng bấn quá nhỉ, ngay cả Vạn gia lắm tiền nhiều của đương trong thời bình cũng phải lo sẵn chuyện thời loại rồi cơ mà. Chẳng qua vụ làm ăn này ta nhất quyết phải giành được, quan tâm đếch gì phải đối đầu có là phật hay ma, ta đều loại bỏ, loại bỏ sạch ráo không chừa một thằng nào! Hừm!” Mắt chớp lóe sáng nom hung tợn như thể muốn ăn thịt người, lại vụt tắt trong tích tắc, sau khi hừ một tiếng, Hắc Dạ quay sang trợ lý Lý Đặc vừa xuất viện đang ngồi ở bên cạnh, chưng cái mặt ý bảo “Lại đây.”

“Tổng ….tổng giám đốc…” Lý Đặc sợ sệt cười, so với khóc trông còn khó coi hơn.

“Tay!” Hắc Dạ lệnh một tiếng, Lý Đặc vội vàng chĩa tay ra, rồi trợn mắt nhìn điếu thuốc đã hút được phân nửa trong tay Hắc Dạ cách cậu ngày càng gần. Sau đó…

Tay mình nghiễm nhiên bị coi như một cái gạt tàn mà.

Lý Đặc chịu cơn đau do tàn thuốc lá làm phỏng. Tổng giám đốc nhà cậu rõ là cái đồ thù dai. Chẳng qua không biết rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì mà khiến Hắc Dạ cứ canh cánh trong lòng mãi đến tận bây giờ…

Chiếc xe con màu đen đỗ xịch lại cạnh bến tàu. Cửa xe bật mở, một bóng người cao ráo xoải chân bước ra. Ví như chỉ nhìn thấy mái tóc buông dài đến thắt lưng đen óng đen ả kia, có lẽ người ta sẽ tò mò rằng mỹ nhân đây mũi mặt ngó ra sao ấy nhỉ. Chẳng qua mỹ nhân đúng là “mỹ” nhân thiệt đấy, nhưng vị mỹ nhân này lại là đàn ông hàng thật giá thật mới kinh.

Đôi mắt hoa đào mỉm cười, đắm chìm trong gió xuân phơi phới, đó là Vạn Tình, so ra còn phong tình gấp bội bất cứ người phụ nữ nào, mà bì độ nguy hiểm, chắc cũng chả có người đàn ông nào sánh kịp. Toàn thân vận một bộ trang phục nền nã màu trắng, càng làm tôn thêm cái vẻ phong tình khó mà miêu tả thành lời của chàng ta.

“Ta… Vạn Tình vạn thế phong tình đây… Há há há há…Há há há há…” Chả là đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp này khi ngó thấy con Chevrolet trắng đỗ cạnh chiếc ô tô màu đen của mình lại phá lên cười. Cười đến dâm đãng, cười đến gian trá, cười đến độ mỹ nhân này trông chẳng khác gì đã hóa điên rồi.

“Thiếu gia! Thiếu gia! Hình tượng! Hình tượng ạ!” Lão trung niên mắt tam giác đứng bên cạnh chu đáo nhắc nhở thiếu gia mình. Thiếu gia nhà lão à, ôi chao! Đã là mỹ nhân ngay từ thưở trong nôi rồi, chẳng biết đã làm cho bao nhiêu nam nữ chết mê chết mệt ấy chứ. Đáng thương thay cả đám nam nữ này rốt cuộc đều bị khuôn mặt thiên sứ của thiếu gia nhà lão làm cho ngu muội, thế nên mới chết thảm dưới móng vuốt của tiểu ác ma nha.

Kỳ thực thiếu gia nhà lão chỉ có tí dấu hiệu của bệnh thần kinh thôi, giống như bây giờ nè, đối diện chiếc Chevrolet trắng mà hai mắt lại lóe sáng rực rỡ, không chút hảo ý cười khà khà lên á.

“À ừ, hình tượng!” Với sự nhắc nhở của chú Trương, Vạn Tình biến đổi nhanh chóng. Nụ cười vừa thái quá vừa hung hiểm dường như là ảo ảnh chưa từng bao giờ xuất hiện, chỉ trong tích tắc đã hóa thành một mỹ nhân băng giá giữ ý giữ tứ mặt mày lạnh tanh, toàn thân toát ra hơi rét căm căm của băng tuyết.

“Xin…Xin hỏi ngài có phải là ngài Vạn Tình không?” Tên vệ sĩ đứng bên trông thấy Vạn Tình bảy hai chước biến hóa hỏi dò.

“Ừm.” Gật đầu cười, Vạn Tình đáp: “Chính xác, là tôi.”

“Thế thì xin mời đi qua bên này.” Sau vài phút ngỡ ngàng, tên vệ sĩ cũng trấn tĩnh lại được.

Thu trọn tất cả vào tầm mắt, khóe môi Vạn Tình khẽ nhếch lên. Đang chuẩn bị cùng vệ sĩ bước vào du thuyền, thì chú Trương theo sau y bị chặn lại.

“Ngại quá, ông chủ đã quy định chỉ có mình ngài Vạn được lên thuyền thôi.” Vệ sĩ ở bên cạnh nói.

“Thiếu gia!” Chú Trương đánh hơi thấy mùi nguy hiểm nheo mắt lại “Quy định này thật kì quặc, chẳng bằng không đi nữa.” Vạn gia bọn họ chỉ có mỗi đứa con độc đinh này thôi, nhỡ như Vạn Tình chẳng may có cơ sự gì, họ Trương lão không phải là tội nhân thiên cổ hay sao.

“Người kinh doanh coi trọng chữ tín, làm sao có thể đến đây mà không bước vào được?” Vạn Tình hất hất tay như không sao cả, trừng mắt bảo lại chú Trương: “Chú Trương, chú cứ ở yên bên ngoài đợi ta là được rồi.” Dứt lời, liền cùng vệ sĩ bước lên du thuyền.

Chú Trương thở dài, lão thật không rõ thiếu gia của mình đang suy tính cái gì nữa. Vạn gia nào có thiếu tiền, vì một mối làm ăn mà phải tự thân xuất mã, hợp tác với tay thương gia bí ẩn làm chi?

Mắt dòm dòm chiếc Chevrolet trắng ở bên cạnh, chú Trương lắc đầu. Nghe đâu kẻ tranh giành mối làm ăn này với thiếu gia là Hắc Dạ hay sao ý…

Lên thuyền cùng vệ sĩ, Vạn Tình hỏi bâng quơ: “Hình như còn có một vị khác cũng tới đây thì phải.”

“Vâng, ngài Hắc Dạ cũng vừa mới đến thôi, bây giờ đã ở bên trong rồi.” Vệ sĩ đáp, liếc mắt nhìn chàng trai quá đỗi mỹ lệ ở bên cạnh. Hôm nay hai người đàn ông đến đây đều không phải dạng xoàng. Đầu tiên là một người hết sức trầm tĩnh, khiến cho người ta khó lòng đoán biết được chính hay tà, giờ đến người này cũng y vậy, trông thế nào cũng thấy cái vẻ của một tay ăn chơi chác táng.

Nhưng bản thân là vệ sĩ nên hắn hiểu được, những kẻ càng khó nắm bắt như thế mới càng nguy hiểm.

“Ồ, ngài ấy đến sớm thật nhỉ, ha ha ha.” Vừa nói, trong mắt chàng ta vừa trào dâng vẻ hưng phấn.

“Mời.” Khi tới cửa, vệ sĩ liền không bước vào nữa, chỉ giúp Vạn Tình mở cửa.

Vạn Tình cất tiếng cười khẽ, nâng gót đi vào. Vừa mới bước vào trong đã thấy một người đàn ông bận trang phục đen đang nhâm nhi cà phê trên ghế sofa, khóe miệng Vạn Tình, không nhịn được mà nhếch lên một đường cong: “Này bạn cũ ơi! Lâu lắm rồi không gặp đấy nhá.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Chỉ thấy người đàn ông đang khoan khoái thưởng thức cà phê trên ghế sofa kia khi nhìn về phía Vạn Tình nói, liền phun cả ngụm cà phê ra: “Gay!”

Hết

[1] Bách độc bất xâm đầu tiên là ám chỉ việc không bị bất cứ thứ độc dược nào làm hại được, sau đó được phát triển thành ý chỉ khả năng kiểm soát và kiềm chế mạnh mẽ, không bị bên ngoài tác động.