Chương 10: Điên cuồng

“Chơi mẹ mi! Chơi chết mi đi!”

“Chơi đi! Mi cứ chơi đi! Đồ đồng tính liệt dương chết tiệt! Con mẹ nó, đừng có chỉ nói mà không làm A !”

Trong căn phòng nồng nặc mùi tình dục tràn ngập đủ loại âm thanh, tiếng thân thể va chạm, tiếng giận dữ chửi mắng nhau, cả tiếng rên rỉ lẫn gào thét luẩn quẩn bên tai.

Điên rồi, thực sự điên mất rồi!

Vạn Tình cảm thấy mình bị người đàn ông ở phía dưới tra tấn thành một thằng điên rồi. Rõ ràng ý mới là kẻ tấn công Hắc Dạ, rõ ràng y đang nắm vai trò chủ đạo, vậy mà người đàn ông ở phía dưới trong tiếng thở dốc cứ không ngừng chửi rủa y, tra tấn y phát điên.

Tựa hồ chỉ có càng mạnh mẽ va chạm mới làm cho người đàn ông này ngậm miệng. Không, là làm cho cái lão Hắc Dạ này chỉ có thể phát ra những tiếng phóng đãng, chứ không phải liên miệng chửi bới hét gào.

Đây giống làm tình ở chỗ quái nào. Có mà đang đánh trận ấy!

Người đàn ông này quả thực không muốn sống nữa, bị điên rồi cũng muốn kéo y điên theo. Nhưng cơ thể cứ siết chặt của người đàn ông này thật sự làm cho y điên mất. Y điên cuồng xâm chiếm cơ thể người đàn ông này, dùng đủ mọi loại tư thế không ngừng tiến vào Hắc Dạ. Nơi giao nhau đã ứa đầy dịch lỏng vẩn đỏ nhớp nhúa, dính dấp thân thể cả hai người.

Ra giường trắng tinh đã nhăn nhúm lại thành một góc, vì sự vận động cuồng dại của hai người đàn ông mà mất đi dáng dấp ban đầu, hầu như trượt gần hết xuống mặt đất.

“Mi rống lên nữa đi! Lão điếm này! Con mẹ nó, tưởng cứ thế này ta đã làm mi chết luôn rồi chứ! Đồ điên! Đồ thần kinh!”

Cái gì mà thường ngày lịch lãm, mà thanh tao, mà phong tình, toàn bộ những điều ấy đều đã bị quẳng sạch bách tới Bắc Cực mất rồi, giờ đây chỉ còn ham muốn tối nguyên thủy đáng sợ, thiêu đốt thần kinh Vạn Tình.

Y muốn người đàn ông đang liên miệng chửi rủa mình phải gào khóc. Trong y trào dâng một thứ ham muốn mãnh liệt phải chinh phục người đàn ông này. Y phải chinh phục người này, chinh phục Hắc Dạ…

Muốn là muốn, còn làm lại đi một nhẽ khác.

Người đàn ông không ngừng bị y xâm chiếm giống như chẳng còn thiết sống nữa mà liên tục dấy lên lửa giận nơi Vạn Tình. Hắn muốn làm cho người phía trên hoàn toàn hủy hoại hắn, nhưng lại không biết đã bất tri bất giác khơi dậy ham muốn chinh phục của người kia. Một người đàn ông muốn bản thân sa đọa, lại khiến cho người khác sa đọa trong chính cơ thể mình.

“Ưm _ __ ” Rốt cuộc, mọi âm thanh hỗn loạn đều nương theo một tiếng ngân cao vút mà trở lại tĩnh lặng.

“Mẹ nó, mi thực sự điên rồi. ……..Ta cũng điên mẹ nó rồi…..”

Vạn Tình như thể bị rút kiệt sức lực thở phì phò, ôm chặt lấy người đàn ông đang khe khẽ run rẩy ở dưới mình, đôi tay không ngừng ve vuốt thân thể bị phủ kín bởi dấu vết tình dục của người kia.

Thời khắc đạt đến cao trào, Vạn Tình còn ngỡ rằng y đã chết.

Trước mắt trống huếch, thân thể và linh hồn dường như đã lạc vào giữa những đám mây, thứ xúc cảm này y chưa từng bao giờ có.

Hít một hơi thật sâu, Vạn Tình mở mắt nhìn người đàn ông đang bị y ôm chặt. Tình trạng của Hắc Dạ cũng chẳng khá khẩm hơn y là bao. Người đàn ông này chỉ mới trải nghiệm lần đầu tiên, lần đầu tiên lại dữ dội đến vậy, dù cho thân thể khỏe mấy cũng khó lòng chịu đựng nổi.

Người đàn ông vừa rồi còn không ngừng điên cuồng chửi bới giờ phút này lại giống một đứa bé bị thương cuộn mình trong lồng ngực Vạn Tình. Hai mắt Hắc Dạ nhắm nghiền lại tựa như không muốn đối diện với sự thật. Đôi tay vớ lấy một góc chăn như nắm lấy cọng rơm cứu mạng[1]. Cơ thể phủ đầy vết tích tình dục dưới ánh đèn chiếu rọi trông đến thực gợi cảm, mà lại mong manh quá đỗi.

Thế nên trong thoáng chốc ấy, Vạn Tình vì hành vi thô bạo của mình mà cảm thấy có chút hối hận.

Siết chặt lấy eo người đàn ông, Vạn Tình ôm Hắc Dạ nặng nề thiếp đi, cuộc làm tình dữ dội này đã tiêu hao của y hơn nửa phần tinh lực rồi.

Tại sao, ta vẫn còn sống?

Ban đêm, đôi mắt đen lay láy sau một chốc nghỉ ngơi lại lần nữa mở ra.

Hắc Dạ chậm rãi bỏ cánh tay của Vạn Tình đang khoác lên lưng mình. Thân thể còn trần truồng bước xuống giường. Chân còn chưa chạm đến mặt đất, cơ thể chợt mềm lũn, nhất là phần eo, quả thực sắp đứt tới nơi rồi.

Cắn chặt răng, người đàn ông tập tễnh bước xuống giường, tùy tiện nhặt vài mảnh quần áo trên mặt đất khoác lên người. Trong đầu Hắc Dạ là một khoảng trống rỗng, phải dựa vào tường để ra khỏi căn phòng mình đã từng phóng túng.

Đem hết thảy, quẳng lại cho lúc chết đi.

Dạ tiệc còn chưa chấm dứt. Người đàn ông trên lầu vẫn còn có thể nghe thấy tiếng nhạc lánh lót và tiếng nam nữ cười đùa từ phía dưới vọng lên. Đây là một bữa tiệc rượu với bề ngoài rực rỡ hào nhoáng thật đấy, nhưng đằng sau đó có khác gì hắn, cũng đầy rẫy những dục vọng bẩn thỉu.

Hắc Dạ không khỏi bật ra một tiếng cười, hắn muốn từ trên lầu nhảy xuống, sau đó xem coi những kẻ đó liệu sẽ phản ứng thế nào.

Bị rượu và dục vọng làm tê liệt thần kinh, người đàn ông vác thân thể liêu xiêu đến bên chiếc cửa sổ lớn sát đất[2]. Gió lạnh ban đêm ăn mòn lấy xương tủy hắn, không khỏi run rẩy…

Lạnh quá …

“NO_!” Đằng sau đột nhiên truyền tới một tiếng thét ầm ĩ nghe đầy khẩn thiết.

Hắc Dạ nghĩ thầm, dạ tiệc này còn mổ lợn nữa cơ à?

Đầu còn chưa kịp ngoảnh lại, người đã bị một vật nặng trịch đập cho “bốp” một cái bổ nhào xuống đất, cơ thể vốn đã mỏi nhừ giờ lại đau như nát bấy khiến Hắc Dạ nghiến răng.

Bà nó chứ, đúng là đồ đầu heo muốn mưu sát ta!

“Cái đồ đầu heo thần kinh! Mưu sát người ta đấy à! Mi muốn chết hả ?!” Căn cứ vào bản năng con người, Hắc Dạ còn chưa kịp nhìn rõ người kia đã đứng phắt dậy mắng ầm lên, sự suy sụp mới đây thôi trong thoáng chốc cũng biến mất tiêu.

“Mi là cái đồ đầu heo khốn kiếp không có mắt. NO NO cái con mẹ mi ấy, ngay cả tiếng người còn không nói được!”

“Đều là lỗi của tôi! Đều là lỗi của tôi!” Người kia ôm chặt lấy Hắc Dạ, vừa kéo người đàn ông vào phòng, vừa liên miệng xin lỗi .

“Lỗi lỗi cái con mẹ mi ấy! Buông ông nội mi ra ngay!” Người đàn ông không còn mấy sức lực có giãy giụa cũng chẳng thoát nổi sự kìm kẹp của người kia, chỉ có thể cam chịu bị kéo tuốt vào phòng.

“Sinh mệnh là thứ quý giá nhất, nào có điều gì không nghĩ thoáng được. Đều là lỗi của tôi, nếu lúc nãy tôi không bỏ đi, nếu lúc nãy tôi quay lại cứu anh, anh đã không bị xâm hại như vậy! Là tôi sai rồi! Đều là lỗi của tôi!” Bạn đang ?

Nhìn chàng trai trước mặt nước mũi lem nhem nước mắt lã chã, Hắc Dạ thực thấy có chút mù mờ à. Hắn chỉ nghĩ đến việc nhảy xuống thôi, chứ đâu có thật sự muốn nhảy xuống đâu_ _

Nói trắng toát ra là, hắn làm quái gì có dũng khí đi tìm cái chết, chỉ có ham muốn sa đọa…

“Con mẹ nó, đồ đầu heo đần độn _ ___ ” Trừng mắt lừ lừ người trước mặt, Hắc Dạ đạp luôn cho cậu thanh niên có vài phần đáng yêu một phát.

Cậu thanh niên bị Hắc Dạ đạp cho một phát liền ngã bệt xuống đất, mở to đôi mắt nhìn Hắc Dạ nom đầy vẻ suy sụp, đề nghị: “Làm ơn đừng cứ mãi Con mẹ Con mẹ thô tục như vậy được không?”

Vất cho đối phương một ánh mắt đầy khinh thường, Hắc Dạ chậm rãi thốt ra: “Con mẹ mi, cút ngay cho ta __”

Hết

[1] Cọng rơm cứu mạng là hình ảnh ẩn dụ cho niềm hy vọng duy nhất để bấu víu trong cảnh khốn cùng.

Điển tích : Một người gặp nạn, lênh đênh trên biển. Anh ta nhìn thấy một tấm ván gỗ mà cố gắng túm lấy nó với hi vọng sống sót. Tiếc rằng thứ anh ta nắm được lại chỉ là một cọng rơm mà thôi.