Chương 12: Chí Tử Bất Du - Chương 12

Xe bus chậm rãi lăn bánh, bóng Hàn Sanh cùng Tiêu Hoằng càng lúc càng nhỏ….Hắn dường như nhìn thấy Hàn Sanh rơi lệ, nhưng Tiêu Hoằng rất nhanh đã ôm Hàn Sanh vào lòng.

Trên xe, ba nói với hắn: “Sang năm nếu con có thể, thì cùng ba đi thăm họ đi.”

“Trường học thì sao?” hắn cũng không phản đối, cùng một đôi người yêu kia nói chuyện phiếm so với cùng bạn học chơi đùa thú vị hơn nhiều.

Ba cười nói: “Tùy tiện lấy lý do nào đó xin phép là được rồi.”

Hắn dở khóc dở cười, ba đang giật giây hắn bồi dưỡng thói quen cúp học sao.

“Sang năm bọn họ chắc là vẫn ở nơi này? Nơi này tuy rằng hẻo lánh, nhưng điều kiện cũng không tồi, không khí cũng khá tốt, rất thích hợp để Hàn Sanh sáng tác.”

Hắn nghi hoặc nhìn ba, hỏi: “Chắc là”….ý là bọn họ thường xuyên chuyển nhà sao?”

Ba gật gật đầu: “Bọn họ cứ cách một đoạn thời gian sẽ chuyển nhà, cần tiền dọn nhà thì trước tiên sẽ gửi mail cho ba biết, xác định địa chỉ xong cũng sẽ gửi mail báo.”

“Vì cái gì bọn họ lại thường xuyên chuyển nhà?” Là xuất phát từ hứng thú sao? Hắn từng đọc trên mạng thấy có một số người rất thích chuyển nhà, đến những nơi khác nhau thể nghiệm cuộc sống.

“Nếu chỉ vì hứng thú thì tốt rồi….” ánh mắt ba trở nên ảm đạm, nhưng khi quay sang nhìn hắn, giây lát lại trở lại hòa ái, “Con là đứa trẻ tốt, ba biết, bọn họ cũng biết….Con nhất định có thể nhận Tiêu Hoằng…Hoành Sinh, nếu có một ngày ba mất, liền đổi con đi thăm bọn họ….Mỗi một năm đều phải gặp, biết không?”

“Ba, ba đang nói cái gì? Ba còn trẻ như thế….” Hắn nhíu mày.

Ba mỉm cười nhẹ nhàng, nói: “Chỉ là để phòng ngừa vạn nhất mà thôi, ba còn hy vọng mình có thể sống đến một trăm tuổi cơ mà.”

Mặc dù có chút hoang mang vì sao ba lại nói chuyện này, nhưng hắn vẫn cười phụ họa theo: “Đương nhiên rồi, ba là ba con mà, nhất định có thể sống rất thọ.”

Ba cười cười xoa xoa đầu hắn, đôi mắt sau cặp kính từ ái vô cùng, hắn nghĩ cả đời hắn có lẽ sẽ không bao giờ quên ánh mắt của ba lúc này.

Sau lại, mỗi một năm ba đi gặp Hàn Sanh cùng Tiêu Hoằng, đều sẽ dẫn hắn theo, mà mẹ một câu cũng không hỏi, có thể là cho rằng hai ba con có một vài bí mật nho nhỏ là việc tốt đi.

Ba nói, lúc trước ba sẽ yêu mẹ, cũng chính bởi điểm này, nếu quyết định tin tưởng, thì sẽ không hoài nghi.

Hàn Sanh cùng Tiêu Hoằng cơ hồ cứ cách vài năm lại chuyển nhà một lần, sở dĩ bọn họ không ngừng chuyển nhà, mà bạn bè của họ ngoại trừ ba ra thì gần như không còn ai khác, khi Lưu Hoành Sinh nhìn đến Tiêu Hoằng qua năm tháng chưa từng thay đổi, cũng đã hiểu được đáp án.

Lưu Hoành Sinh vốn nghĩ Tiêu Hoằng là trong truyền thuyết bất lão bất tử, nhưng ba lại nói cho hắn, Tiêu Hoằng đã sớm chết.

“Đã chết? Không lẽ nào chúng ta thấy là U linh?” Hắn lúc ấy vẫn là sinh viên, há hốc mồm hỏi.

Ba bật cười trả lời: “U linh không có thực thể đúng không? Nhưng Tiêu Hoằng lại có….Trừ bỏ thân thể lạnh như băng, không có tim đập, không có mạch đập, không cần hô hấp ra, hắn cơ hồ vẫn như một người bình thường.”

Hắn ngẫm lại cũng đúng, hắn cũng từng thấy Tiêu Hoằng ăn cơm uống nước, còn đi WC nữa. Hắn hỏi tiếp: “Thế không lẽ là cương thi?”

Ba lại bác bỏ phán đoán của hắn: “Thi thể của Tiêu Hoằng đã chôn xuống mộ rồi.”

Hắn hoàn toàn không còn gì để nói, không phải U linh, cũng không phải cương thi, vậy rốt cuộc là cái gì?

Ba chậm rãi nói: “Hơn nữa….Hơn nữa Tiêu Hoằng có lẽ mới là người cảm thấy nghi hoặc nhất về sự tồn tại của mình.”

“Vì cái gì?”

Mi mắt ba hơi hạ xuống, “Bản thân không phải u linh, nhưng thi thể lại đã chôn dưới đất, hiện tại, ‘tồn tại’ ở nơi này, thật sự là chính mình sao? Lại hoặc là chỉ là một ‘thứ gì đó’ có trí nhớ của mình, có hình dạng của mình, lại căn bản không phải là mình….”

Hắn trầm mặc không lên tiếng, nếu ngay cả chính Tiêu Hoằng cũng thấy nghi ngờ về sự tồn tại của mình, vậy người ngoài như hắn càng đừng mơ có thể giải thích nổi.

“Có đôi khi ba thực hâm mộ tính cách của Hàn Sanh…” Ba khẽ mỉm cười, nói: “Hàn Sanh chưa bao giờ như chúng ta suy nghĩ Tiêu Hoằng vì sao lại sẽ biến thành như vậy, bởi vì với Hàn Sanh mà nói, Tiêu Hoằng chính là Tiêu Hoằng, còn lại những cái khác cậu ta sẽ không thèm nghĩ đến.”

“Hàn Sanh….Kỳ thực rất tàn nhẫn, chú ấy không muốn truy cứu, là vì sợ hãi mất đi…Cho nên cho dù người đó không phải là Tiêu Hoằng cũng không sao, chỉ cần người đó nguyện ý sắm vai Tiêu Hoằng là được rồi…”

Ba sửng sốt, “Con đang nói cái gì?”

Hắn gắt gao nắm chặt tay, hắn cũng không hiểu được vì sao mình lại đột nhiên thốt ra như vậy….Hắn chỉ là nhớ tới nụ cười bao dung của Tiêu Hoằng, ánh mắt yêu chiều đó…Ôn nhu khiến người ta muốn khóc, đều là Hàn Sanh mới có thể có được.

Ba chăm chú nhìn hắn hồi lâu, mới khẽ thở dài một tiếng, nâng tay xoa đầu hắn.

“Hoành Sinh, con còn trẻ…Tuyệt đối có thể tìm được một người con yêu, mà cô ấy cũng yêu con.”

Hắn miễn cưỡng gợi khóe miệng, nở nụ cười cứng ngắc. “Nếu tìm được là con trai thì sao?”

Ba đẩy kính mắt, nói: “Ba ba con không phải lão cổ hủ gì, cũng không có quan niệm phải có con trai nối dõi tông đường, chỉ cần con sống hạnh phúc là tốt rồi.”

“Ba….Sang năm con còn có thể đi gặp bọn họ không?”

“Đương nhiên là có thể.” Ba nói, mỉm cười đầy từ ái.

Năm hắn 30 tuổi, ba qua đời, nguyên nhân là vì ung thư dạ dày.

Bởi lúc phát hiện đã là giai đoạn cuối, cho nên không quá hai tháng, ba đã ra đi. Nếu chạy chữa, có lẽ còn có thể sống lâu thêm một thời gian, nhưng khi ấy ba lại cười nói, nếu đều phải chết, ba thà rằng quý trọng những ngày cuối cùng này, còn hơn là đem thời gian lãng phí ở bệnh viện.

Buổi tối thủ linh, Lưu Hoành Sinh đều từ chối thân thích giúp đỡ, kiên trì muốn một mình một người, bởi vì hắn biết, hai người kia nhất định sẽ đến.

Đêm khuya mưa phùn mông lung, hai người họ quả nhiên xuất hiện.

Tiêu Hoằng đẩy xe lăn, Hàn Sanh giờ đã 60 tuổi sức khỏe từ lâu không bằng trước, cho nên khi đi xa nhà, đều từ Tiêu Hoằng lái xe mang theo xe lăn.

Nhiều năm trôi qua, Tiêu Hoằng vẫn như lần đầu tiên hắn gặp, mà ánh mắt nhìn Hàn Sanh, cũng thủy chung không hề thay đổi.

Hắn từng thực ghen tỵ Hàn Sanh, nhưng tùy theo thời gian một năm rồi lại một năm qua đi, ghen tị đáng ghê tởm kia đã sớm không còn tồn tại. Nếu bảo hắn mắt nhìn chính mình dần dần già đi, mà người yêu lại trẻ trung như cũ, hắn tự nhận không có cách nào giống Hàn Sanh không chút khúc mắc ở bên Tiêu Hoằng như vậy.

Vừa thấy hai người họ đến, Lưu Hoành Sinh chủ động đi đến linh tiền, điểm hai nén hương, phân biệt đưa cho bọn họ.

“Tuy đã sớm biết ngày này sớm hay muộn sẽ đến….Nhưng lại không ngờ tới nhanh như thế.” Hốc mắt Hàn Sanh phiếm hồng, kìm nước mắt hướng bài vị vái ba vái.

“Hết thảy đều xảy ra quá nhanh.” Cho tới bây giờ, hắn có đôi khi vẫn sẽ có cảm giác ba kỳ thực còn đang sống.

“Cẩm Nghi cậu ấy đi được an tường sao?” Tiêu Hoằng hỏi.

Hắn nhìn khuôn mặt tươi cười trong di ảnh của ba, gật đầu nói: “Ưhm, thực an tường, ngay cả bác sĩ cũng thật kinh ngạc….Người bị bệnh ung thư ở giai đoạn cuối khi phát bệnh đều rất thống khổ, nhưng ba lại chịu được cho đến tận lúc chết….Mẹ tôi nói, có thể là bởi vì trên thế gian này ba không có gì phải tiếc nuối.”

Thanh âm Tiêu Hoằng nhỏ như là thì thầm: “Cẩm Nghi vẫn luôn là một người rất kiên cường, rất thiện lương.”

“Ừhm.” Hắn đem tầm mắt chuyển hướng bọn họ, “Trước khi ba mất, có đưa mail cùng mật khẩu nói cho tôi, tuy rằng ba mất, nhưng tôi sẽ vẫn tiếp tục đến thăm hai người, chỉ cần hai người không chê.”

Hàn Sanh vội vàng nói: “Hoành Sinh, cháu không cần phải cố ép mình_

Hắn đánh gãy lời Hàn Sanh, lắc đầu cười nói: “Cháu không hề ép mình, từ đầu cho tới giờ, đều là cháu muốn đi gặp hai người, ba cháu mới dẫn cháu đi.”

Hàn Sanh run run môi, tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại cúi đầu, chỉ có một giọt chất lỏng trong suốt, lẳng lặng rơi xuống đùi hắn.

Năm 32 tuổi, Lưu Hoành Sinh có người yêu, tuổi người yêu nhỏ hơn hắn chừng 12 tuổi, hơn nữa lại cùng giới tính với hắn.

Tuổi người yêu nhỏ hơn hắn một giáp, nhưng cá tính lại cực kỳ mạnh mẽ, tuy hai người ngẫu nhiên sẽ khắc khẩu, nhưng cãi nhau xong cũng sẽ rất nhanh giải hòa.

Hàng năm hắn vẫn như trước đi thăm Hàn Sanh cùng Tiêu Hoằng, trước khi đi, chỉ biết nhắn cho người yêu một câu là hắn đi ra ngoài. Đối với việc ‘mất tích’ mỗi năm của hắn, người yêu một chữ cũng chưa từng hỏi, tựa như mẹ hắn khi xưa.

“Vì cái gì em không hỏi anh đi đâu?” Hắn từng hỏi người yêu như vậy.

“Em rất muốn hỏi a, nhưng mà hỏi anh sẽ nói cho em biết sao?” Người yêu vừa dập điếu thuốc, vừa buồn bực nhìn hắn, “Nếu anh muốn nói cho em biết, sẽ không lúc nào cũng ném một mảnh giấy ‘có việc đi ra ngoài’ trên bàn.”

“…..Thực xin lỗi.”

Người yêu thở dài, bỗng nhiên nở nụ cười, “Cũng không có gì cần phải giải thích, ngay từ đầu đúng là có điểm không vui, bất quá sau đó em nghĩ thông, nghi thần nghi quỷ đều vô dụng, không bằng học cách tin tưởng_không phải tin anh, mà là tin tưởng chính bản thân em.”

Hắn khó hiểu nhìn người yêu, nói như vậy đều là phải tin tưởng đối phương mới đúng? Sao lại nói tin tưởng chính mình?

Người yêu tự tin mà ôn nhu cười nói: “Em nói tin tưởng chính em, ý là tin tưởng bản thân mình yêu anh, nếu em ngay cả mình cũng không tin nổi, vậy còn có thể tin tưởng ai a?”

Nghe vậy, hắn ngẩn ra, nhưng rất nhanh hắn cảm thấy có một chỗ nào đó trong lòng, tựa hồ vì lời nói ấy mà tan ra….

Hắn chợt nghĩ, có lẽ hắn cuối cùng đã tìm được một nửa thuộc về mình.

Đêm đông giá rét năm hắn 47 tuổi, hắn nhận được một cuộc điện thoại.

Là Tiêu Hoằng gọi tới.

“Hoành Sinh, có thể phiền cậu ngày mai tới đây một chuyến được không?”

Đây là lần đầu tiên bọn họ gọi điện tới, trong điện thoại, giọng Tiêu Hoằng thực bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm hắn có cảm giác không giống với Tiêu Hoằng lúc thường. Trong ấn tượng của hắn, thanh âm của Tiêu Hoằng trầm thấp, từ tính, thành thục, cho dù chỉ là thản nhiên miêu tả một chuyện nhỏ nhặt, cũng đều làm người ta cảm thấy thư thái.

Là Hàn Sanh xảy ra chuyện gì. Cũng chỉ có Hàn Sanh mới có thể tác động tới cảm xúc của người đàn ông này.

“Tôi lập tức tới ngay.” Hắn không chút nghĩ ngợi cúp điện thoại, vội vàng về phòng thay áo ngủ.

“Hoành Sinh, có chuyện gì thế?” Có thể là động tác của hắn gây tiếng vang quá lớn, đánh thức người yêu.

“Anh có chuyện phải ra ngoài một chuyến.”

Người yêu ngáp một cái, hỏi: “Có liên quan tới việc ‘mất tích’ hàng năm của anh?”

“Ừ. Thực xin lỗi, đánh thức em.”

Người yêu không tiếp tục truy vấn, chỉ là lúc hắn cầm chìa khóa xe ra khỏi nhà, nói với hắn một câu. “Trên đường cẩn thận.”

Hắn lái xe gần bảy tiếng đồng hồ, khi hắn tới nơi, trời đã sáng rõ.

Tiêu Hoằng không nói một lời mở cửa cho hắn, dẫn hắn vào phòng của bọn họ. Trong phòng, Hàn Sanh lẳng lặng nằm trên giường, thần thái an tường như đang ngủ, chỉ có hô hấp đã ngừng lại mà thôi.

Một màn trước mắt, làm hắn hiểu dự cảm bất hạnh của hắn đã trở thành sự thật.

“Hoành Sinh, có thể giúp tôi chôn cậu ấy bên cạnh mộ tôi được không?”Tiêu Hoằng chăm chú nhìn không chớp mắt vào gương mặt già nua của Hàn Sanh.

Hắn gật gật đầu. Ba từng nói cho hắn, bên mộ Tiêu Hoằng còn một khối đất trống, là Hàn Sanh lúc ấy nhắc nhở ba khi xử lý tang sự cho Tiêu Hoằng thì thuận tiện mua xuống.

“Cám ơn.” Tiêu Hoằng nhìn hắn, trên mặt lộ ra tươi cười thỏa mãn.

Rồi mới, hắn nhìn thấy Tiêu Hoằng mang theo tươi cười, thân thể lại dần dần trở nên trong suốt….Chưa đến nháy mắt, trên mặt đất chỉ còn lại quần áo Tiêu Hoằng vừa mặc, Tiêu Hoằng hoàn toàn biến mất trước mắt hắn tựa như chưa từng xuất hiện.

Thực thần kỳ, nhưng hắn lại không cảm thấy kinh ngạc chút nào, chỉ cảm thấy đó là đương nhiên, Tiêu Hoằng là vì Hàn Sanh mới ‘tồn tại’, mà hiện tại Hàn Sanh đi rồi, Tiêu Hoằng cũng không còn lý do để ‘tồn tại’.

Hắn đi ra khỏi phòng, đứng lặng trong phòng khách quạnh quẽ, hốc mắt tràn đầy dịch thể nóng bỏng, hắn dùng tay gạt nước mắt, nhưng lệ vẫn như cũ tiếp tục trào ra.

Hai tay bưng mặt, hắn gắt gao kiềm chế tiếng khóc trong yết hầu, nước mắt không ngừng trào ra xuôi theo kẽ tay từ từ chảy xuống.

Hắn tự nhủ với mình chỉ một lát thôi, chỉ cần một lát là được rồi….Khóc xong, hắn sẽ khôi phục lại là hắn như lúc đầu, trở lại bên cạnh người luôn yêu hắn, chờ hắn.

Tiêu Hoằng, người không bao giờ thuộc về hắn kia, là mối tình đầu hắn vĩnh viễn không thể nào quên được.

Mối tình đầu__vô cùng khắc cốt ghi tâm, nhưng cũng vô cùng tuyệt vọng.