Chương 1:
Tại một khu nhà cao tầng
- Em cứ như thế này thì làm sao tốt nghiệp vào đại học cho được?
Hạo Tấn đang hừng hực nói, nheo nhó nhìn đứa con gái đang ngồi cúi mặt.
Cầm sấp bài tập hắn vừa giao cho cô làm hôm trước.
Kết quả là bài làm sai quá nữa, như thế thì làm sao hắn có thể chấp nhận được?
Đã ba tháng, kể từ khi nhận gia sư cho cô gái với mức lương hậu hĩnh.
Hắn cứ tưởng bỡ lần này lời to rồi đấy chứ, nhưng điều này chỉ khiến hắn thêm vài sợi tóc bạc. Cứ như thế, mái tóc lại ngã thêm màu trắng của vài sợi tóc bặc nữa rồi. Một nam thanh niên tuổi đôi mươi dạy cho một cô bé sắp vào đại học. Nhưng sẽ chẳng ai tin đâu, nhìn hắn già và có nhiều tóc bạc nữa. Sao mà có thể chỉ hai mươi được!
-anh đã hướng dẫn em kỹ lắm rồi mà vẫn thế này. Lại, làm lại đi, a sẽ hướng dẫn lại cho.
Xoa đầu bức tóc rồi kéo ghế gần sát với cô gái. Hạo Tấn đang thử thách lòng nhẫn nại. Trong lòng lại nghỉ: "Những bài vở tầm này mà không giải được. Không thể hiểu nổi!"
Không hiểu là đúng rồi, bởi vì Hạo Tấn là thiên mà.
Gần ba năm trước, hắn đứng đầu bảng điểm của trường đại học danh giá ở thành phố, ai cũng nể phục! Chẳng bài vở hay kiến thức, cuộc sống khó khăn làm khó được anh chàng này.
Nhưng giờ đây, đã có kẻ làm khó được hắn!
Tuy là học vấn của hắn ở trình độ thượng thừa, nhưng hậu bối bên cạnh hắn chỉ như phần "cơm thừa canh cặn". Đấy là những thứ không thể cứu vớt hay sử dụng.
Học vấn một người lại không thể cứu vớt ư? Thật là vậy đấy.
Cô bé rất cố gắng trong việc học từ lúc còn rất nhỏ. Dưới áp lực gia đình, cô đã không hề biết "Tuổi thơ" là gì nữa rồi.
Ấy thế mà để lên được một lớp trong từng ấy năm qua, đã có biết bao vật tư phải bỏ ra để tìm gia sư giỏi, để trở thành "kẻ bị moi tiền" từ những bậc thầy cô. Không bị điểm kém, ba mẹ cô đã phải tốn công sức mời thầy cô về dạy học. Dù có bỏ tiền ra để được đáp án bài kiểm tra sắp tới, nhưng điểm số cũng chẳng khả quan là bao.
Tại sao? gần như đã mua trọn vẹn điểm số mà vẫn nhọc nhằn thế?
Vấn đề là năm lên bốn, cô bé phát sốt cao. Đã ảnh hưởng đến dây thần kinh và bộ não của cô. Đặc biệt khả năng trí nhớ! Vậy nên, có biết trước đáp án thì đến khi vào lớp lại quên sạch.
Đối diện với tình trạng ngặc nghèo này, Hạo Tấn gian nan lắm. Hướng dẫn rồi cơ mà? Mới đó đã quên hết rồi sao.
Để cô bé nhớ được một kiến thức, tương đương với việc Hạo Tấn nhớ một bài báo cáo tình hình cả năm của thành phố!
Bài báo cáo đấy, Hạo Tấn chỉ cần đọc qua sẽ nhớ. Hơn nữa, hắn đã đọc rất nhiều thứ trên đời. Lịch sử của một quốc gia hay cuộc đời con người dài lắm ư? chi tiết về một lĩnh vực chính trị là trừu tượng lắm sao? với hắn đó không là vấn đề gì cả.
Đó chỉ là phần cuộc sống thông tin của hắn mà thôi. Trí Nhớ tốt lắm, nếu mà không sử dụng thì chẳng phải quá lãng phí sao.
Thật nực cười cho một kẻ quá bá đạo còn một kẻ lại quá yếu kém về trí nhớ.
Ai cũng có đam mê, cô bé đó cũng vậy. Nó đơn giản lắm, được đi xa ở những nơi tuyệt vời, ngoài căn nhà đã từ lâu thiếu vắng niềm vui và sự thoải mái này. Còn Hạo Tấn, hắn ở đỉnh cao của trí thức. Thế thì còn gì mà mong nữa chứ?
Không đâu!
Hắn có đấy! còn nhiều nữa là khác!
Sao nhiều ư? khi đầu óc bạn quá phát triển. Hiển nhiên cơ thể bạn sẽ rất ốm yếu. Nhìn vào Hạo Tấn mà nhận xét, thì đó là: "thân tre biết đi".
Sao hắn lại không chăm chút cho cơ thể mình đi? Căn bản là hắn không có thời gian! Ngoài việc học ở trường thì hắn phải đi dạy thêm đến tận ba người!
Sao phải cố gắng kiếm tiền đến thể?
Nếu được sinh ra trong gia đình như cô bé kia. Thì hắn đã không vất vả thế. Nhà Hạo Tấn nghèo lắm, để học được đến bấy giờ. Không phải dễ dàng gì. Bằng trí thông mình bản thân, hắn luôn nổ lực! Để sau đó, hắn có được một thứ.
Đó là thời gian!
Hơn hai năm rồi, Hạo Tấn chưa về quê! Để tiếp tục duy trì học phí ở trường, hắn bỏ ra công sức đến cạn cả sức lực! quay quanh hắn chỉ có kiến thức và tri thức.
Hắn cũng muốn có bạn gái!
Bạn gái à? móc túi ra xem có bao nhiêu? Rồi thời gian đâu mà dành cho cô ấy ?
Nhưng....
Hạo Tấn sắp thoát khỏi cảnh đời này rồi. Bao năm qua, kiến thức đã vung đắp không hề ít. Không lâu nữa thôi, hắn sẽ ra trường. Chính thức trở thành một cử nhân. hắn đang trông mong từng ngày.
Lại tiếp tục với tình cảnh dạy học cho cô bé khiếm khuyết về trí nhớ.
-Nhức cả đầu với cô bé này!
Hạo Tấn than vãn:
-anh đã nói năm lần rồi đấy!
Cô bé đã quá quen với tình cảnh này! chỉ biết cúi mặt, tỏ ra ưu sầu.
-hôm nay anh mệt rồi! Mình nghỉ tại đây thôi.
Nói xong, Hạo Tấn đứng dậy. Bổng dưng đầu óc hắn quay cuồng. Nhận thức mờ dần, xoay vòng rồi ngã uỵt xuống đất. Sự việc xảy ra quá nhanh, cô bé còn không kịp đở hắn thì hắn đã nằm một đống dưới sàn.
Tình hình gì đây? trước khi đi dạy hắn không ăn gì sao? Ốm yếu đến mức ngất xỉu.
-thầy, thầy ơi...
Liên tục là những tiếng kêu thất thanh của cô bé. Nhưng Hạo Tấn cứ nghe mờ dần, mờ dần, rồi lặng tâm không biết gì nữa!
-Dậy, dậy đi con. Đừng ngủ nữa, mẹ nè!
Mẹ? mẹ đã lên thành phố thăm con ư? tỉnh dậy,Hạo Tấn nghe được câu này. Hắn vui lắm. Miệng nở một nụ cười hạnh phúc: "Đã từ lâu lắm rồi con không được gặp mẹ! mẹ à, con nhớ mẹ lắm!"
Hạo Tấn từ từ mở mắt ra. Giật mình! Trước mặt mình là ai thế?
Một người phụ nữ độ chừng hai mươi như hắn. Nhìn hắn đăm đăm, da mặt đen đuốc, quần áo có pha chút bùn đất và mùi mồ hôi của dân cày thì không lẫn vào đâu được. Sau khi choáng váng, Hạo Tấn nghĩ rằng chẳng lẽ mình đã được chuyển về quê sao? ở thành phố thì làm gì có mùi hương của dân cày nồng đậm thế này được.
Thấy Hạo Tấn mặt tái mét, người phụ nữ ấy đưa bàn tay ngã màu nâu ra nâng niu bờ má hắn, nói:
-ôi! mẹ làm con trai giật mình à.
Cô ấy nở nụ cười duyên vì hắn đã không còn tái mặt nữa! giờ đây, gương mặt hắn hồng hào lắm. Nét hồng hào của sự ngượng ngùng. Đã bao lâu rồi, làm gì có cô gái nào cười với hắn đâu? Cuộc đời gắng liền với việc truy tìm kiến thức và các để làm giàu! Bỏ quên đi chuyện tình nam nữ như hắn thì làm gì nghĩ đến việc như thế này! Đã vậy, hôm nay hắn còn được vuốt má thế nữa? trông người đó khi làm thế với hắn, ra dáng tình tứ lắm! Hạo Tấn sướng run cả lên.
Mà khoan đã....
Cô ta nói gì? cô ta trẻ như vậy mà đã làm mẹ rồi cơ à? thời này mà lấy chồng sinh con sớm, nếu không có chổ dựa gia tài vững chắc thì chỉ có tương lại khốn khó thôi! thật đáng thương...
Cơ mà cô ta gọi ai là con?
Câu hỏi ngớ ngẩn đặt ra. Gì chứ? ngươi đâu phải mẹ ta. Mẹ ta đã qua tứ tuần rồi.
Nhìn lại người phụ nữ này, thoát hiện lên nét người mẹ của Hạo Tấn hai mươi năm về trước!
"Lúc ấy vì nhà ngoại đông con, buộc phải thành thân với cha để giải thoát cái nghèo. Nhưng vẫn không tránh khỏi! Phải chăng vì hoàn cảnh mà người này cũng như mẹ mình".
Hạo Tấn tiếp tục thắc mắc:
"Nếu người tuổi đôi mươi đó là mẹ ta? thì chẳng lẽ ta là đứa trẻ sao?"
Ngơ ngác nhìn xung quanh, căn nhà tranh rách nát với cái mái nhà lủng lỗ lủng hang. Nâng đôi tay lên, nó bé tẹo!
Gì thế này? phút chốc bần thần! Hạo Tấn điềm tỉnh trở lại. "sao mình lại mơ giấc mơ gì thế này"!
Hạo Tấn nghỉ rằng hắn đang trong mộng thôi. Phải tìm cách tỉnh lại mới được! Bổng hắn la toáng lên:
-ah ah ah...
Trông cứ như đứa trẻ khóc khi vừa thức dậy! hắn làm vậy để tỉnh giấc mơ này.
"Ểh? đây đâu phải tiếng của mình! là đứa trẻ thật à. Không, không,...!"
Đôi mắt Hạo Tấn lộ ra nét thất thần. Mặt cứng đơ như tượng.
-ôi con trai của mẹ! im lặng nào. Hôm nay ngày sanh nở của dì Hà.. ngoan nào! để mẹ còn sang đấy giúp.
Cô ấy bồng hắn lên. Ôm rồi xoa xoa cái lưng! Khi không nghe tiếng con mình khóc nữa. Đặt nó ngồi xuống, khẻ nói vài câu với đứa bé đang nhìn lia lịa ngôi nhà, nhìn đằng xa sau cánh cửa sổ:
-Mẹ sang dì Hà một tí nhé! con ở nhà ngoan. Tý mẹ về làm cơm cho con ăn.
Người mẹ khóa cửa và ra đi trong sự ngơ ngát của đứa con đang trông theo.
Hai mươi năm trao dồi kiến thức uyên bác. Để rồi giờ đây, hắn như kẻ ngu ngốc. Mơ hồ về chuyện đang xảy ra.
"ta đầu thai ở kiếp khác rồi sao? Nhưng đầu thai sao lại không hề quên đi cuộc sống kiếp trước vậy."
Có phải chăng... Đúng, Đúng rồi! Hạo Tấn chuyển sinh rồi.
Chẳng biết là điều tốt hay xấu. Nhưng hai mươi năm kiếp trước, phấn đấu đến sức cùng lực cạn. Để đổi lại cuộc sống mới ở tuổi thứ hai?
Làm lại một cuộc đời, kiếp làm con của người mẹ trẻ khốn khó, bùn đất còn vương trên áo. Có khác gì sao? kiếp trước sắp ra trường có việc làm rồi trở nên giàu có. Giờ ông trời bắt hắn quay về trẻ thơ nghèo khổ? hành hạ hắn à? "ông trời ơi, con có tội gì sao...!"
Gió chiều thổi qua khe cửa sổ, hoàng hôn dần buông xuống, thảm cảnh vô cùng!
Nếu đã cảnh buồn mà người thì cũng có vui đâu! Đứa trẻ hai tuổi ngồi gục trong nhà. Gương mặt sầu uất ức, nghẹn ngào!
Nhưng tia sáng lại sáng lên trong ánh mắt Hạo Tấn.
"không hẳn là xấu, làm lại cuộc đời à? được! kiến thức và thông minh có ở đây rồi! sợ gì ta không thành tài".
Từ đó, bằng hai mươi năm sống của mình! có một cuộc đời được gầy dựng lại và tiến sâu vào con đường chí tôn!