Thời điểm Diệp Thần đại chiến với đám mấy Đại Động Linh cảnh Tiêu Định Sơn, trên một ngọn núi bên ngoài cách đó không xa có hai đạo thân ảnh đứng đấy, trong đó một trung niên nam tử áo bào xanh, ánh mắt nhìn Diệp Thần lập loè tỏa sáng, trên người hắn tản mát ra khí tức giống như một đầu Hồng Hoang mãnh thú ẩn núp, khiến hư không bốn phía đều có chút vặn vẹo.
Nhưng mà, người cường đại như vậy lại cung kính đứng sau lưng một thiếu niên áo bào trắng, thiếu niên áo bào trắng khuôn mặt tuấn tú, thoải mái phiêu dật, hắn giống như một Trích Tiên, tay áo phất phới, có một loại khí thế không nói ra được tuyệt thế xuất trần.
- Không nghĩ tới ở Thiên Lan Phủ nho nhỏ này lại có người nắm giữ sáo trang Huyền Khí.
Nhìn qua bóng lưng Diệp Thần đã đi xa, ánh mắt áo bào trắng thiếu niên lấp lóe, trên mặt lóe qua một nụ cười xán lạn.
- Nếu như Công Tử ưa thích, A Tam đi lấy về cho Công Tử.
Nam tử trung niên cười nhạt một cái nói.
Áo bào trắng thiếu niên hai mắt khẽ híp lại, lập tức lắc lắc đầu nói:
- Huyền Khí sáo trang cố nhiên đáng ngưỡng mộ, nhưng đối với ta mà nói cũng chỉ có giá trị sưu tầm mà thôi, huống chi người này có thể có được Huyền Khí sáo trang, bối cảnh khẳng định bất phàm, giết hắn có thể sẽ ảnh hưởng tới chuyện tiếp theo của chúng ta, đừng quên dự tính ban đầu của chúng ta, tới nơi này không phải vì một kiện Huyền Khí sáo trang.
- Công Tử nói phải.
Nam tử trung niên cơ thể hơi uốn cong, cung kính nói.
Diệp Thần cấp tốc rời khỏi Đệ Tam Khoáng Trường, tìm một địa phương yên lặng, khí huyết trong thân thể cuồn cuộn, rốt cục hắn cũng nhịn không được mà ho ra máu, mặc dù có Hỏa Long Nội Giáp ngăn trở một kích cường thế của Tiêu Định Sơn, nhưng hắn dù sao cũng chịu một kích của Động Linh cảnh hậu kỳ cường giả, thực lực hai người chênh lệch quá lớn, Diệp Thần không bỏ mình ngay tại chỗ đã coi như là không tồi rồi.
- Động Linh cảnh tiền kỳ cùng hậu kỳ chênh lệch thật không phải nhỏ!
Diệp Thần xếp bằng dưới bóng cây, ánh trăng sang mờ xuyên qua lá cây chiếu xuống khiến khuôn mặt Diệp Thần vốn không có chút huyết sắc nào lộ ra càng ngày càng trắng bệch.
Trong lòng hắn đối thực lực tràn ngập khát vọng, vô luận là ở đâu, thực lực mới là căn bản của một người, Huyền Khí cố nhiên có thể tăng lên chiến lực của tu sĩ, nhưng ở tốc độ cùng lực bộc phát ở các phương diện vẫn không bằng tu sĩ cao giai.
Diệp Thần điều động Thanh Nguyệt Diễm trong thân thể, một cỗ lực lượng nhu hòa giống như suối nước ấm áp lập tức thẩm thấu vào mỗi một kinh mạch của hắn, Thanh Nguyệt Diễm cùng ánh trăng bạc cùng nhau chiếu rọi, lúc này, từng tia huyền diệu Linh Khí bên trong nguyệt quang ngưng tụ mà thành, nhanh chóng tu bổ mỗi một kinh mạch trên người Diệp Thần.
- Thanh Nguyệt Diễm đạt tới Huyền Hỏa đỉnh phong, rốt cục đã có thể hấp thụ Nguyệt Hoa Chi Lực.
Diệp Thần hít sâu một cái, mấy ngày thời gian này hắn dạo qua Quỷ Môn Quan mấy chuyến, nhưng thu hoạch cũng không ít, chẳng những Thanh Nguyệt Diễm đột phá đến Huyền Hỏa đỉnh phong, bản thân hắn cũng tấn cấp lên Thượng Phẩm Huyền Khí Luyện Khí Sư.
Chủ yếu nhất là Diệp Thần cuối cùng cũng biết rõ làm sao để Thanh Nguyệt Diễm tiến giai, chỉ cần lấy được đầy đủ Thiên Địa Linh Hỏa tinh hoa cho Thanh Nguyệt Diễm thôn phệ, sẽ có một ngày nó đạt tới sự huy hoàng như năm đó.
Nhưng vừa nghĩ tới Kim Ô Hỏa Tinh đối Thanh Nguyệt Diễm đã vô dụng, Diệp Thần liền một trận nhức đầu:
- Xem ra muốn Thanh Nguyệt Diễm đột phá Địa Hỏa cấp độ, chí ít cũng cần tìm tới Thiên Địa Linh Hỏa Tàn Diễm.
. . .
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thần trở lại Diệp phủ, lập tức gây nên một trận ầm ĩ, lúc ấy người trấn thủ Đệ Tam Khoáng Trường đều bị Liễu Tiêu hai nhà diệt sát, không một người sống, không nghĩ tới Diệp Thần vậy mà vẫn không có việc gì trở về.
- Thần thiếu gia, Gia Chủ bảo là nếu ngài trở về liền lập tức đi gặp hắn.
Một người thủ vệ cung kính nói.
- Biết rồi.
Diệp Thần cũng không quay đầu lại rời đi, trong lòng thầm than, trước kia những người này cũng không ít người vũ nhục hắn, nhưng bây giờ hắn đã trở thành Diệp gia Chấp Sự Trưởng Lão, bọn hắn liền cung kính như là chó, hai đời làm người hắn đã gặp quá nhiều đạo lí đối nhân xử thế, đây chính là cái gọi là nhân tính.
Đi tới chỗ ở Diệp Thiên Vân, khiến Diệp Thần ngạc nhiên là bên trong sân nhỏ, một người thủ vệ cũng không có, cái này không phải phong cách Diệp Thiên Vân, bình thường đều có một số ít người Thủ Hộ ở đây.
Lúc này, một mùi máu tươi nhạt nhạt truyền đến, Diệp Thần biến sắc, bước chân như bay xông vào trong phòng Diệp Thiên Vân, lọt vào tầm mắt hắn là một vết máu đen nhánh và Diệp Thiên Vân đang ngã trên mặt đất hấp hối.
- Cha!
Diệp Thần kêu sợ hãi, vội vàng ôm lấy Diệp Thiên Vân, khiến hắn nhẹ thở phào là, Diệp Thiên Vân còn sống, chỉ có điều Linh Nguyên trong thân thể vô cùng hỗn loạn, nhiều chỗ kinh mạch bị trọng thương, thân thể còn có một cỗ huyết sắc Linh Nguyên tàn nhẫn đang không ngừng thôn phệ sinh cơ của hắn.
Thanh Nguyệt Diễm không chút do dự tràn ra, hóa thành từng sợi tơ nhện sương mù rót vào thể nội Diệp Thiên Vân, cỗ Linh Nguyên huyết sắc tựa như bị kinh sợ, muốn bỏ chạy, đáng tiếc nó gặp gỡ là Thanh Nguyệt Diễm.
Chỉ thấy Thanh Nguyệt Diễm trong nháy mắt bộc phát ra uy lực kinh khủng, bao vây lấy huyết sắc Linh Nguyên, trong chớp mắt liền luyện hóa không còn một mảnh, từng sợi Nguyệt Hoa Chi Lực từ trong thân thể Diệp Thần tràn ra, nhanh chóng tu bổ kinh mạch Diệp Thiên Vân.
Sau một khắc, sắc mặt Diệp Thần bỗng trầm xuống, bởi vì hắn phát hiện Linh Nguyên của hắn ở trước mặt Diệp Thiên Vân hoàn toàn như bùn vào biển cả, cho dù hắn đã là Huyền Linh cảnh đỉnh phong, Hồn Lực rót vào cũng một đi không trở lại.
- Hư Linh cảnh? Cha lại là Hư Linh cảnh cao thủ!
Diệp Thần kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Vân, trong lòng nhấc lên sóng lớn ngập trời:
- Có thể khiến cho cha thụ thương, chí ít cũng là Hư Linh cảnh cao thủ, Vân Mộng Thành bé nhỏ này làm sao có thể xuất hiện Hư Linh cảnh cao thủ?
Diệp Thần hít sâu một cái, xem ra Vân Mộng Thành không hề đơn giản như suy nghĩ của hắn, có thể đánh trọng thương Diệp Thiên Vân, chí ít cũng là cường giả Hư Linh cảnh, bởi vì lấy Diệp thực lực của Diệp Thiên Vân nếu như muốn chạy trốn, người đồng giai không có khả năng lưu lại hắn.
- Thần Nhi.
Khi Diệp Thần đang mơ màng, thanh âm Diệp Thiên Vân vang lên, thần sắc trắng bệch vô cùng.
- Cha, là ai làm tổn thương ngươi?
Trên người Diệp Thần bộc phát ra một cỗ sát khí ngút trời, hai mắt đỏ bừng, đời trước hắn là cô nhi, hắn vẫn luôn hâm mộ thân tình của người khác, mặc dù bản thân chỉ ngẫu nhiên trọng sinh trở thành con trai của Diệp Thiên Vân, nhưng phần ràng buộc này sớm đã xâm nhập trong lòng Diệp Thần.
Diệp Thiên Vân lắc đầu, trên mặt cưỡng ép nở một nụ cười:
- Thần Nhi, những ngày qua ngươi đi đâu?
Diệp Thần trong lòng chua xót, không nghĩ đến lúc này Diệp Thiên Vân quan tâm nhất vẫn là hắn, về phần thương thế của chính bản thân lại không có quan tâm, Diệp Thần đem chân tướng giải thích một lần, thậm chí ngay cả việc về Kim Ô Hỏa Tinh cũng cũng không có dối gạt.
- Khó trách!
Diệp Thiên Vân ánh mắt ngưng tụ, trong nháy mắt tựa như minh bạch cái gì.
- Cha, làm sao?
Diệp Thần thần sắc cứng lại, nghi ngờ nói.
Diệp Thiên Vân hít sâu một cái, kể cho Diệp Thần về chuyện hôm qua, đêm qua sau khi Diệp Thần cứu Diệp Thiên Phong, người Diệp gia chạy tới, mà Diệp Thiên Vân âm thầm ở một chỗ bảo hộ, lại không nghĩ rằng bị hai Hắc Y Nhân đánh lén, vì bảo vệ đám người Diệp gia, Diệp Thiên Vân một người đại chiến hai cường giả Hư Linh cảnh, mặc dù cuối cùng đánh trọng thương hai người, nhưng tự thân cũng suýt nữa bỏ mình, dùng một chút sức lực cuối cùng một hơi mới về đến Diệp phủ.
Trong lòng Diệp Thần suy nghĩ, chẳng lẽ những kẻ này cùng Nham Tương Hồ dưới lòng đất kia có quan hệ, bên trong ẩn chứa nồng đậm Kim Ô Hỏa Tinh, đột nhiên, Diệp Thần vỗ trán một cái, trong lòng trầm ngâm nói:
- Ta ngược lại là quên, có Kim Ô Hỏa Tinh tồn tại, phía dưới có khả năng thật sự có Kim Ô Hỏa Liên.
Hành động này của hắn, Diệp Thiên Vân không chú ý, vẫn như cũ nói :
- Lúc ấy, ta nghe một Hắc Y Nhân trong đó nói một câu 'Luyện Khí Tông Sư Động Phủ'.
- Luyện Khí Tông Sư Động Phủ?
Diệp Thần kinh ngạc vô cùng, phải biết rằng nắm giữ Thiên Địa Linh Hỏa Kim Ô Hỏa Liên, chí ít cũng là Luyện Khí Tông Sư cấp Thiên Hỏa, bảo bối tốt trong đó khẳng định không ít, nghĩ vậy, trong lòng Diệp Thần hối hận không thôi, đại bảo tàng chỉ cách bản thân một bước, đáng tiếc lại bỏ lỡ.