Chương 4: Lập Uy

Hiện trường đều yên tĩnh, tất cả Trưởng Lão cũng trợn mắt há mồm, không thể tin được tất cả những điều vừa thấy, có ít người không khỏi xoa xoa con mắt, Diệp Thần dùng một bàn tay liền đánh Diệp La thổ huyết, chẳng lẽ bọn họ đang nằm mơ sao?

Nụ cười trên mặt Diệp Thiên Phong cứng đờ, trên mặt một trận lửa nóng, tựa như một tát này là đánh vào trên mặt hắn.

- Đại Ca, đa tạ.

Diệp Thần cười nhạt một tiếng, lại nhìn về phía Diệp Thiên Phong nói:

- Đại Bá, không biết chất nhi hiện tại có năng lực đảm nhiệm vị trí Chấp Sự Trưởng Lão này hay không?

Cách đó không xa Diệp La gian nan bò lên, thân thể lung la lung lay có chút đứng không vững, sắc mặt khó xử vô cùng, trong lòng lạnh lùng nói:

- Diệp Thần, ngươi dám ngay trước mặt nhiều người như vậy để cho ta khó xử, ta nhất định phải giết ngươi!

- Diệp Thần, thu thập đồ dùng lập tức đi tới Khoáng Trường.

Diệp Thiên Vân tiện tay vung lên, một khối lệnh bài trong nháy mắt rơi vào trong tay hay không.

- Vâng.

Diệp Thần gật đầu, thỉnh thoảng liếc Diệp La cùng Diệp Thiên Phong một cái, trong lòng cười lạnh nói:

- Mặc dù ta chỉ là Nguyên Linh cảnh sơ kỳ, bất quá Hồn Lực ta lại đến Huyền Linh cảnh.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, Diệp Thần phất tay áo quay đi, trở lại chỗ ở, Diệp Thần thu thập đồ vật xong liền trực tiếp tiến về Đệ Tam Khoáng Trường.

- Diệp Thiên Phong Trưởng Lão truyền tin, hôm nay Chấp Sự Trưởng Lão tới, qua một lúc mọi người phải biểu hiện tốt một chút, không nên để cho Chấp Sự Trưởng Lão thất vọng.

- Diệp Đình Đại Ca, Chấp Sự Trưởng Lão cũng không phải người khác, ngươi sợ cái gì.

- Bởi vì là Diệp La Thiếu Gia, cho nên mọi người phải biểu hiện tốt một chút, Diệp La thiếu gia khẳng định cũng sẽ không thiếu tốt chỗ cho mọi người.

Đông đảo đệ tử Diệp gia ở Đệ Tam Khoáng Trường nghị luận ầm ĩ, trên mặt tràn đầy ý cười, Khoáng Trường là địa phương nhiều đệ tử nhất Diệp gia, ở chỗ này bọn hắn có thể có được càng nhiều tài nguyên tu luyện.

- Nơi này chính là Đệ Tam Khoáng Trường?

Diệp Thần nhìn qua Khoáng Trường to lớn ở nơi xa, hít sâu một cái.

Đột nhiên, lông mày Diệp Thần nhíu lại, chỉ thấy Thanh Nguyệt Diễm lăng không xuất hiện, hóa thành một đầu Hỏa Xà xuyên động, lực đạo mãnh liệt như muốn tránh thoát khống chế của Diệp Thần, chẳng lẽ nơi này có đồ vật đặc biệt? Phải biết rằng, Thanh Nguyệt Diễm cho tới bây giờ chưa từng xảy ra sự tình dạng này.

Diệp Thần chần chờ một lát, loại cảm giác trong lòng này càng ngày càng mãnh liệt, Thanh Nguyệt Diễm giống như một hài tử đói khát nhìn thấy món ăn ngon.

- Chẳng lẽ nơi này có đồ vật Thanh Nguyệt Diễm muốn?

Diệp Thần hít sâu một cái, nhanh chân hướng Khoáng Trường đi đến.

- Dừng lại, ngươi là người nào?

Vừa mới đi tới cửa Khoáng Trường, Diệp Thần liền bị hai cái thủ vệ ngăn lại.

- Diệp Thần!

Diệp Thần thản nhiên nói.

- Diệp Thần? Tên nhi tử phế vật của Gia Chủ? Ngươi tới làm cái gì?

Một tên thủ vệ trong đó hỏi, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

Bọn hắn vẫn một mực ở Khoáng Trường, sự tích về Diệp Thần còn không có truyền ra, bọn hắn tự nhiên không biết Diệp Thần đã trở thành Chấp Sự Trưởng Lão của gia tộc, huống chi Diệp Thần cũng không có lấy ra Trưởng Lão lệnh bài.

- Ta là Chấp Sự Trưởng Lão ở Khoáng Trường này, ngươi nói ta đến nơi này làm cái gì?

Diệp Thần cau mày nói.

- Chấp Sự Trưởng Lão? Ngươi nói ngươi là Chấp Sự Trưởng Lão? Ha ha ~

Hai người há miệng cười to, tựa như nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời, một người trong đó càng khinh thường nói:

- Nếu như ngươi là Chấp Sự Trưởng Lão, vậy ta chính là Gia Chủ!

- Làm càn!

Diệp Thần thần sắc lạnh lẽo, một cước đá ra, thủ vệ kia trực tiếp bay ngược mà ra, lăn trên mặt đất ra mấy trượng mới dừng lại, nằm rạp trên mặt đất thổ huyết không ngừng.

Một người khác bị dọa sắc mặt trắng bệch, lấy dũng khí phẫn nộ quát:

- Dám đến Diệp gia Khoáng Trường quấy rối, quản ngươi là người nào, đều phải chết!

Gào thét một tiếng, một đạo quang trụ phóng lên tận trời, thời gian mấy hơi thở, từng đợt tiếng bước chân gấp rút truyền đến, chỉ thấy một đại đội thủ vệ đằng đằng sát khí vọt tới.

- Dám đến Diệp gia Khoáng Trường quấy rối, ta xem ngươi là chán sống!

- Giết hắn!

Mấy chục thủ vệ cầm Linh Khí chen chúc mà lên, đại địa đều run lên một cái, Diệp gia thân làm đệ nhất gia tộc Vân Mộng Thành, Diệp gia Khoáng Trường càng là thủ vệ sâm nghiêm, đừng nói một người, dù là một con chim cũng bay không lọt, Diệp gia đặt chân ở đây mấy trăm năm, chưa bao giờ có người nào dám tới Diệp gia Khoáng Trường giương oai.

- Ta xem ai dám động thủ!

Diệp Thần quát lạnh một tiếng, chẳng biết từ lúc nào trong tay hắn đã có thêm một khối lệnh bài, thân hình mấy chục thủ vệ dừng lại, vội vàng đem binh khí đều ném xuống đất.

- Bái kiến Chấp Sự Trưởng Lão!

Tất cả mọi người phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, thân thể khẽ run run, trong lòng hối hận không thôi, nhất là tên thủ vệ kia, tựa như cha mẹ chết, đắc tội ai không tốt vậy mà đắc tội Chấp Sự Trưởng Lão.

Diệp Thần mặc dù là một phế vật, nhưng thân làm nhi tử duy nhất của Gia Chủ, thân phận tương đối đặc thù, nơi này có không ít người đều biết hắn, chưa từng nghĩ đến tên phế vật Diệp Thần này vậy mà sẽ trở thành Chấp Sự Trưởng Lão của gia tộc, Chấp Sự Trưởng Lão không phải là Diệp La sao?

- Chúng ta không biết thân phận Trưởng Lão, xin Trưởng Lão chớ trách.

Diệp Đình cầm đầu không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.

- Người không biết không có tội có đúng không?

Diệp Thần cười lạnh không thôi, nếu như bản thân thực sự là bản thân trước kia, chẳng phải là vừa rồi đã chết? Lập tức Diệp Thần lạnh lùng quét tất cả mọi người một cái, ngưng tiếng nói:

- Đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội, chỉ cần các ngươi có một người có thể đánh thắng ta, việc này đến đây thì thôi.

Nghe nói như thế, hai mắt đám người tỏa ánh sáng, rất nhiều người bắt đầu cười lạnh, bọn hắn liền sợ Diệp Thần không nói lời này.

- Diệp Thần chỉ là một phế vật, mặc dù không biết vì cái gì tu vi đột phá đến Nguyên Linh cảnh, nhưng ta là Nguyên Linh cảnh đỉnh phong, ta không tin ta thắng không được hắn, giao thủ khó tránh khỏi sẽ có ngoài ý muốn, coi như phế đi hắn, Gia Chủ cũng sẽ không có lời nào để nói, đến lúc đó Diệp La Thiếu Gia nhất định sẽ coi trọng ta.

Trong lòng nam tử gọi là Diệp Đình thầm nghĩ, một cỗ sát khí cường đại lan tràn ra, lập tức nhìn về phía Diệp Thần nói:

- Trưởng Lão nói lời giữ lời?

- Đương nhiên.

Diệp Thần gật đầu, lập tức lời nói xoay chuyển:

- Bất quá, nếu như ngươi thua, có thể sẽ không còn mệnh đâu.

- Được.

Diệp Đình gật đầu, trong lòng càng thêm kiên định lên:

- Muốn ta chết à, ngươi cũng quá xem trọng bản thân, Lão Tử trước phế ngươi.

Diệp Đình trực tiếp cầm lấy trường kiếm dưới mặt đất hướng về Diệp Thần đâm tới, chỉ thấy một đạo kiếm ảnh lăng lệ xẹt qua hư không, trường kiếm đã đâm tới ngực Diệp Thần.

Trong lòng tất cả mọi người vô cùng kích động, chỉ cần giết Diệp Thần, về sau Khoáng Trường này chính là thiên hạ của bọn hắn, thế nhưng một màn tiếp đó khiến mặt đám người như tro tàn.

Chỉ thấy trường kiếm dừng lại cách ngực Diệp Thần một tấc, thân thể Diệp Đình đứng tại nguyên chỗ không nhúc nhích, đã không có bất kỳ âm thanh gì, phù phù một tiếng, Diệp Đình ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, thân thể không ngừng co rút.

- Thua?

Tất cả mọi người toàn thân run rẩy, Diệp Đình thế nhưng là Nguyên Linh cảnh đỉnh phong, làm sao có thể bị đánh bại bởi một Nguyên Linh cảnh sơ kỳ? Thậm chí bọn hắn đều không biết Diệp Thần làm sao xuất thủ.

- Còn có ai muốn đến?

Diệp Thần ánh mắt đạm mạc liếc nhìn toàn trường, trên người tản ra một cỗ cường đại uy áp, trong lúc nhất thời lại không một người dám lên trước.

Lúc đối chiến Diệp La, Diệp Thần xem mặt mũi Diệp Thiên Phong mới không có hạ tử thủ, bất quá đối một phổ thông đệ tử dám phát ra sát ý đối với bản thân, Diệp Thần sẽ không thủ hạ lưu tình, Thần Hồn cường hãn công kích trong nháy mắt khiến Diệp Đình thành một kẻ ngu ngốc.

Hắn cũng biết rõ những người này đều không đem hắn đặt ở trong lòng, không giết một kẻ cảnh cáo trăm người,về sau căn bản là không có cách nào khiến bọn hắn phục tùng bản thân, hắn không muốn tốn quá nhiều thời gian để quản lý bọn hắn.

- Còn có ai muốn đến?

Diệp Thần quát khẽ nói, uy áp thả ra, Thần Hồn Huyền Linh cảnh chi lực không phải ai cũng có thể tiếp nhận.

Thấy không ai lên tiếng, Diệp Thần lúc này mới hài lòng gật gật đầu:

- Nếu không ai lên tiếng, về sau ở Khoáng Trường này nhất định phải phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của ta, ai muốn âm thầm làm tiểu động tác, hạ tràng khả năng liền không phải đơn giản như vậy.

- Đương nhiên, nếu như đem Khoáng Trường quản lý tốt, chỗ tốt mọi người tự nhiên không ít, chỉ cần đúng thời hạn hoàn thành nhiệm vụ gia tộc, về sau các ngươi có thể tìm ta miễn phí luyện chế Linh Khí, được rồi, mọi người nên làm gì thì đi làm đi.

Diệp Thần tiếp tục nói, ân uy tịnh thi loại thủ đoạn này vẫn luôn hiệu quả.

- Vâng, Trưởng Lão.

Nghe nói như thế, mọi người nhất thời cuồng hỉ vô cùng, âm u lúc trước sớm đã ném đến lên chín tầng mây.

Lục Đạo - TruyenYY.com