Chương 2: Phong Lôi Cửu Châm

Nửa vầng trăng lơ lửng phía chân trời, nguyệt quang nhàn nhạt nhu hòa chiếu xuống trong sân Diệp Thần, bên tai là tiếng côn trùng kêu, trong sân tĩnh lặng giống tử địa.

Diệp Thần ngồi xếp bằng trong phòng, một đoàn Thanh Sắc Hỏa Diễm vờn quanh quanh thân, thiên địa Linh Khí điên cuồng tràn vào thân thể hắn, Linh Khí rót vào mỗi một tấc kinh mạch, lấy một loại tốc độ mắt trần có thể thấy khuếch trương lên, vật phẩm trong phòng giống như là bị một loại lực lượng vô hình trói buộc, lơ lửng quỷ dị.

Diệp Thần đột nhiên mở hai mắt ra, khẽ nhả ra một ngụm trọc khí, thầm thở dài nói:

- Không nghĩ tới Thanh Nguyệt Diễm đã bị hao tổn nghiêm trọng như vậy, khó trách luyện chế một kiện Huyền Khí cũng tốn thời gian nửa nén hương.

Nếu người khác nghe được những lời này, không biết họ sẽ có cảm tưởng gì, thời gian nửa nén hương luyện chế một kiện Huyền Khí còn cảm thán thời gian quá dài? Bọn hắn không biết là, Diệp Thần vào thời kỳ đỉnh phong luyện chế một kiện Thánh Khí cũng chỉ trong chốc lát mà thôi.

Sau đó cặn kẽ kiểm tra thân thể một cái, phát hiện cũng không có điều gì bất thường, Diệp Thần mới yên lòng, trong lòng cảm khái ngàn vạn, không ngờ hắn lại đi tới thế giới này.

Khẽ thở một tiếng, Diệp Thần bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào một góc trong phòng, chẳng biết từ lúc nào ở nơi đó đã xuất hiện một bóng đen, nếu như người kia muốn gây bất lợi với bản thân, chẳng phải là hắn đã sớm chết? Bất tri bất giác lưng Diệp Thần đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng khi Diệp Thần thấy rõ ràng khuôn mặt của bóng đen kia, trên mặt cưỡng ép nộ ra một nụ cười nói:

- Cha.

Bóng đen kia chậm rãi đi đến trước người Diệp Thần, người này mày kiếm mắt sáng, tư thế hiên ngang, trong lúc vô hình phát ra một loại bá khí cùng uy nghiêm, người tới chính là của phụ thân Diệp Thần Diệp Thiên Vân, cũng là Diệp gia gia chủ.

- Ngươi có thể có thành tựu ngày hôm nay, vi phụ rất vui mừng.

Diệp Thiên Vân tán thưởng gật đầu, ngữ khí thập phần bình thản.

- Ân.

Diệp Thần gật đầu, chỉ khẽ dạ, nam nhân trước mắt này đối với người có hai phần ký ức như hắn mà nói, quá mức lạ lẫm, Diệp Thiên Vân chưa bao giờ quan tâm tới nhi tử là hắn.

Diệp Thiên Vân mỉm cười, trong trí nhớ của Diệp Thần đây là lần thứ nhất Diệp Thiên Vân lộ ra khuôn mặt tươi cười, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ là trước kia bản thân khiến hắn quá thất vọng.

- Nửa năm sau, ngươi đại biểu Diệp gia tham gia Thiên Lan Phủ Luyện Khí Đại Tái.

Chẳng biết từ lúc nào, Diệp Thiên Vân đi tới cửa ra vào, chỉ để lại một câu nói rồi xoay người đi thẳng.

Diệp Thần thầm than, lơ đãng liếc về phía mặt bàn, ở nơi đó chẳng biết từ lúc nào đã để một chiếc nhẫn màu vàng óng, dưới nguyệt quang tản ra quang mang chói mắt, hiển nhiên, đây là do Diệp Thiên Vân lưu lại.

Cầm chiếc nhẫn lên, đôi mày khẽ nhíu lại của Diệp Thần hơi hơi giãn ra, đây là một mai không gian giới chỉ, bên trong có không ít vật liệu luyện khí, khi nãy hắn vẫn còn đang nghĩ kiếm một ít vật liệu như thế nào để luyện chế chút vật nhỏ phòng thân, không nghĩ tới giờ đã được giải quyết, ý niệm của Diệp Thần khẽ chuyển, trên mặt bàn lập tức xuất hiện chín loại khoáng thạch.

- Vô luận là ở đâu thì thực lực mới là căn bản, lấy thực lực Hóa Linh cảnh đỉnh phong của ta có lẽ vẫn là để hắn lo lắng đi, hiện tại vừa vặn có thể luyện chế Phong Lôi Cửu Châm.

Diệp Thần nghĩ thầm.

Phong Lôi Cửu Châm là thiếp thân pháp bảo của Diệp Thần ở kiếp trước, tên như ý nghĩa, Phong Lôi Cửu Châm có chín cái, hơn nữa chín châm này phẩm giai đều giống nhau, tập hợp lại cùng một chỗ uy lực so với chín kiện đồ vật cùng giai còn cường đại hơn nhiều, kiếp trước Phong Lôi Cửu Châm trải qua nhiều năm luyện chế sớm đã đạt tới Cực Phẩm Thánh Khí, đáng tiếc cuối cùng vẫn không ngăn được Thiên Kiếp, cùng Nhục Thể của hắn tan thành tro bụi.

Trong bàn tay, một đoàn Thanh Sắc Hỏa Diễm trong nháy mắt xuất hiện giữa hư không, lúc đầu chỉ là một mảnh nhỏ, sau khi hai tay Diệp Thần kết ấn, đã biến thành một đóa hỏa diễm hình hoa, ngay sau đó đóa hỏa diễm hoa bắt đầu nở, không ngừng khuếch tán ra phía ngoài, đóa thứ hai, đóa thứ ba . . . Cuối cùng chín đóa hỏa diễm hoa đua nở trong phòng, nếu để người khác nhìn thấy Diệp Thần chưởng khống Thiên Địa Linh Hỏa đã đạt tới cấp độ như vậy, đoán chừng lại một lần nữa khiến bao người kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.

Cùng lúc đó, chín loại khoáng thạch lơ lửng bay lên, chín đóa hỏa diễm hoa hóa thành từng đầu Tiểu Xà, lưỡi rắn không ngừng phun ra nuốt vào, trong phòng bốc lên từng đợt khói đặc, không qua bao lâu, trên trán Diệp Thần chảy đầy mồ hôi, hiện tại thân thể hắn quá mức đơn bạc, chỉ dùng một lần luyện chế chín kiện Huyền Khí với hắn mà nói vẫn có độ khó rất lớn.

Nhưng nếu như tách ra luyện chế, chín châm sẽ có một chút chênh lệch, uy lực sẽ giảm bớt đi nhiều, Diệp Thần tâm cao khí ngạo, là một người luôn truy cầu sự hoàn mỹ, một kiện pháp bảo có tỳ vết hắn cũng sẽ vứt đi.

Lúc này, Diệp Thần làm ra một thủ thế, chín đóa hỏa diễm hoa trong nháy mắt dung hợp tại cùng một chỗ, trong phòng truyền đến từng tiếng oanh minh, đây là một bước gian nan nhất trong quá trình Luyện Khí, khoáng thạch dung hợp sẽ mang đến trùng kích cường đại, một khi không cẩn thận sẽ có thể bạo tạc, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng.

Khi khói đặc biến mất, sắc mặt Diệp Thần cũng khẽ trắng bệch, nếu như là trước kia, Diệp Thần Luyện Khí sao cần cố hết sức như hiện tại, trực tiếp dùng Thanh Nguyệt Diễm bao khỏa vật liệu, đánh ra vô số thủ quyết, trừ Thần Khí, hắn muốn luyện chế cái gì cũng có thể luyện chế được.

Phốc phốc mấy tiếng, cực đại hỏa diễm hoa lần nữa nổ tung, chia ra làm chín, bên trong mỗi một đóa hỏa diễm hoa đều bao vây lấy một cây châm nhỏ dài, Diệp Thần vội vàng đánh ra từng đạo thủ quyết, Linh Khí bốn phía điên cuồng tràn vào bên trong chín cây châm nhỏ, trên châm nhỏ hình thành từng đường vân.

Đại khái qua thời gian hơn nửa nén hương, Diệp Thần mới nhẹ thở phào, chỉ thấy trong hư không chín cây châm nhỏ kim sắc giống nhau như đúc lơ lửng, tản ra từng đợt kim sắc quang mang như có như không.

- Không nghĩ tới luyện chế Phong Lôi Cửu Châm, hơn nữa còn chỉ là Hạ Phẩm Huyền Khí đã gần như hao hết tất cả tâm thần của ta, cuối cùng vẫn là do thực lực quá yếu.

Diệp Thần âm thầm lắc đầu, đột nhiên, Diệp Thần biến sắc.

Chỉ thấy một đạo hàn mang lạnh lẽo nhanh như thiểm điện, xẹt qua trong mắt Diệp Thần, Diệp Thần chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, không nghĩ tới có người đột nhiên xuất thủ muốn đưa hắn vào chỗ chết, Diệp gia thân làm đệ nhất gia tộc ở Vân Mộng Thành, muốn tiến vào Diệp gia không phải đơn giản, trừ phi người đến là người Diệp gia!

- Cùng ta so tốc độ sao?

Diệp Thần cười lạnh, Phong Lôi Cửu Châm mạnh liền mạnh như gió, lăng lệ như sấm, vốn là xuất kỳ bất ý, lôi lệ phong hành.

Nói thì chậm nhưng thật ra rất nhanh, Diệp Thần ý niệm vừa chuyển, Phong Lôi Cửu Châm trong nháy mắt biến mất, từ chín cái phương hướng khóa chặt đối phương.

Hư không truyền đến một tiếng kim loại va chạm, ngay sau đó truyền đến một tiếng hét thảm, gần như đồng thời một thi thể áo đen từ đỉnh đầu Diệp Thần rơi xuống phía dưới, máu tươi trong nháy mắt tràn ngập ra, dưới nguyệt quang càng làm nổi bật lên vẻ yêu diễm.

Khi kim châm thứ nhất bị đụng bay, tám cái kim châm khác trong nháy mắt khóa chặt đối phương, tám cỗ Huyền Khí không phải đùa giỡn, Hắc Y Nhân còn chưa kịp phản ứng đã bỏ mình, đến lúc chết hắn đều không rõ tại sao mình lại chết như thế.

Diệp Thần thần tình lạnh nhạt, năm đó người ngấp nghé Thánh Khí của hắn không ít, nhưng hắn vẫn sống rất tốt, người bình thường không biết là, thực lực tu sĩ cường đại rất đáng sợ, nhưng một Luyện Khí Sư cường đại mới là đáng sợ nhất.

- Ngươi là người đầu tiên ta giết chết ở đời này, nhưng tuyệt đối không phải là người cuối cùng một.

Diệp Thần trầm ngâm nói, một đoàn Thanh Sắc Hỏa Diễm bắn vào thi thể, thời gian mấy hơi thở, thi thể kia đã tan biến giữa hư không.

Lục Đạo - TruyenYY.com