Chương 5: Người cùng ngành

“ Tức chết ta, tức chết ta, hỗn đản áo đen, ta mà gặp ngươi lần nữa nhất định sẽ lột da ngươi, băm thây ngươi thành trăm mảnh “ Cao Hỉ Phượng điên cuồng hét lớn

Nhìn thấy vậy, Hoàng Nhân cũng chỉ biết cười bất lực, suy nghĩ hồi lâu, nhặt lên Sinh Lực Chi Dược, quát lớn :

“ Đúng vậy, Muội muội, nếu gặp ta nhất định sẽ trả thù cho muội “

“ Được rồi, muội nhanh phục dụng đan dược nối ngón tay lại, để lâu nó sẽ giảm sút hiệu quả “

Nói xong, Hoàng Nhân liền cầm lên ngon tay ráp vào cỗ bị cắt lìa, sau đó lấy ra đan dược đưa cho Cao Hỉ Phượng.

“ Hoàng Nhân, huynh không sợ trong đan có độc “ Cao Hỉ Phượng nghi hoặc nói

“ Cho mười lá gan hắn cũng không dám đi, muội muội cứ yên tâm, có gì ta chịu “

“ Được “ Vừa nói, Cao Hỉ Phượng vừa nuốt đan dược xuống

Hiệu quả ngay tức thì, từng dòng sinh mệnh chi lực trải dài đến toàn thân, tức khắc, một dòng năng lượng đã kết nối khiến cho ngón tay đứt lìa trở về nguyên trạng.

Nhìn thấy ngón tay mình phục hồi, Cao Hỉ Phương cao hứng nói :

“ Hoàng Nhân ca ca, lúc nãy là ta quá nóng vội. Dù sao Cửu Sắc Bảo Tháp cũng không có duyên cùng chúng ta đi, chúng ta đi tìm bảo vật “

“ Được được “ Hoàng Nhân vội vàng đồng ý

Ở một nơi khác,

Võ Văn Đông tay trái cầm Cửu Sắc Lệnh, tay phải cầm lấy Linh Châu, cưỡng ép hợp nhất hai vật.

Hai vật va chạm khoảnh khắc, một dải sắc màu hiện ra bao trùm lấy Linh Châu, sau cùng, một vệt đỏ chói lóa quấn lấy và hóa thành một vệt quang sắc trên Linh Châu.

Mọi việc đã thành, Võ Văn Đông hài lòng cất Linh Châu trở lại nhẫn trữ vật, tiếp tục rảo bước.

“Ầm “

Một âm thanh vang vọng khắp cả Cửu Sắc Bảo Đồ, mặt đất rung chuyển, Linh Thú chạy loạn.

Lúc này, một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện ở trong khu rừng dần dần hiện rõ

“ Hừ, nhanh hơn dự đoán, Cửu Sắc Bảo Đồ lại thu hẹp phạm vi “

Nam tử dừng lại, từ giới chỉ cầm ra ba cái Cửu Sắc Lệnh, thỏa mãn nói :

“ Vận khí a, Vận Khí a. Có lẽ ta là khí vận chi tử đi “

Vừa nói, nam tử vừa lấy tay áo chà nhẹ lên Cửu Sắc Lệnh

“ Phập “

Nam tử tay trái chấn động, bị đánh ra xa.

Vật vã tỉnh lại từ đống hoang tàn, Nam tử hướng thằng lên trời gào thét :

“ Khốn kiếp, khốn kiếp, dám cướp đồ của Nhâm Hoàng Khang ta, ta thề không đội trời chung với ngươi “

Nói xong, Nhâm Hoàng Khang ngã khụy xuống, đôi mắt tỏ vẻ bất lực nhìn ngắm thể gian. Miệng hắn lẩn bẩm nói

“ Đạo tặc vô lương tâm, dù sao cũng chỉ dùng một cái, tại sao lại phải cướp ba cái chứ. Đi một về hai là quá tốt rồi, tại sao lại đi một về ba cơ chứ. Khốn nạn, khốn nạn, quá sức khốn nạn “

Đúng lúc này, một nữ từ tiến đến bên Nhâm Hoàng Khang, nhẹ giọng hỏi :

“ Đạo huynh, gặp bất trắc gì a “

Nhìn thấy nữ tử, Nhâm Hoàng Khang vội phục hồi tinh thần, phấn chấn mà nói :

“ Đa tả cô nương, ta chỉ là vừa có một trận tiểu đả tiểu nháo, khá là may mắn dành được một cái Cửu Sắc Lệnh “

Dương như đạt được thông tin quan trọng, nữ tử tươi cười mà nói :

“ Đạo huynh, ta nói với ngươi, gần đây không biết có tên khốn nào thích đi cướp lấy Cửu Sắc Lệnh, tên này ra tay nhanh lẹ, dứt khoát, vô ảnh vô tung. Ta thấy Đạo huynh cũng khí lực tràn trề, nếu không, ta cùng đạo huynh hợp thành một tổ đội, bảo vệ lấy danh ngạch Cửu Sắc Bảo Tháp của chúng ta “

Nghe đến đoạn, Nhâm Hoàng Khang đã tức đến não ruột, lúc này hắn chỉ muốn nói rằng

“ Ta cũng bị hại a “ .

Nuốt uất hận vào trong, Nhâm Hoàng Khang bất bình nói :

“ Đúng là đáng hận, dù sao Cửu Sắc Bảo Đồ danh nghạch đều là con ông cháu cha, tại sao có thể sinh ra dòng dõi đạo tặc như vậy “

Nữ tử nghe vậy, nàng cũng mỉm cười mà nói :

“ Đạo Huynh, không biết huynh đến từ Thế Tộc hay Thần Triều nào? “

“ Không giấu gì, ta đến từ ... “

“ Phập “

Lực đạo nhẹ nhàng, uyển chuyển, thành thạo, sảng khoái khiến cho nữ tử ngất lịm.

Nhâm Hoàng Khang thấy nữ tử lảo đảo ngã xuống vội vàng ôm nàng, đưa đến một tảng đá lẩm bẩm nói :

“ Xin lỗi cô nương, ta cũng là bất đắc dĩ a “

Vừa nói hắn vừa tháo giới chỉ của nữ tử ra, bắt đầu tìm kiếm.

“ Cửu Sắc Lệnh “

“ Giới Chỉ “

Cầm lấy hai vật, Nhâm Hoàng Khang chẳng nói chẳng rằng mà cất lại Cửu Sắc Lệnh rồi tiếp tục dò tìm ở chiếc giới chỉ thứ hai.

“ Quần áo nam tử? “

“ Cửu Sắc Lệnh ? “

Nhâm Hoàng Khan thốt lên, sau cùng, hắn mới mỉm cười nhìn nữ tử, khinh bỉ nói :

“ Người cùng ngành a “

Lấy được 2 tấm Cửu Sắc Lệnh, Nhâm Hoàng Khang thư thái trả lại giới chỉ cho nữ tử, sau đó cho nàng nuốt một viên đan dược mới rời đi. Lúc rời đi, hắn còn không quên nhoái lại nhìn nàng với một ánh mặt yêu thương cùng khinh bỉ vô bờ bến.