Chương 88: Biến cố bị rơi xuống nước
Tên nhóm dịch: TTTV
Người dịch: Lưu Ly Phong
Biên: Xiaooo
Nguồn: TruyệnYY
- Ài, thật đúng là trùng hợp, không ngờ có thể gặp được Văn Vũ Nghiên ở chỗ này, săm lốp phát nổ chính là điển hình cho sự kiện nữ thần gặp rủi ro nha!
Hà Thiên Phong ngồi ở phía sau không cần lái xe nữa, thế là cứ mở miệng không dừng lại được, mặt mày hớn hở nói này nói nọ, nếu như Hàn Thanh Thanh không ở nơi này thì chắc chắn hắn sẽ trêu chọc mấy câu nữa, vì kiêng dè Hàn Thanh Thanh nên cuối cùng không có nhằm vào Tần Dương.
Tần Dương chuyên tâm lái xe, không nói chuyện.
Hà Thiên Phong từ ghế giữa chuyển qua:
- Lão đại, sao cậu cái gì cũng biết thế?
Tần Dương thuận miệng đáp:
- Thay lốp xe mà thôi, nếu như vừa rồi các cậu nhìn kỹ quá trình tôi làm thì lần sau cũng có thể tự thay đó, thứ này không cần kỹ thuật cao.
Hà Thiên Phong nghĩ cũng đúng, nghiêng đầu nói:
- Thế nhưng tại sao tôi cứ có cảm giác cậu không gì làm không được nhỉ, giống như cái gì cũng biết hết vậy?
Tần Dương cười cười:
- Biết thì rất nhiều, kỳ thật rất nhiều thứ cũng không phức tạp, giống như lái xe nếu có điều kiện thì chỉ mấy ngày là học được, đổi lốp xe thì một lần được rồi, rất nhiều thứ chỉ là mọi người còn chưa trải qua qua cho nên không học được, vì thế có cảm giác này mà thôi.
Tần Dương nói lời này là thật lòng, hắn xác thực biết rất nhiều thứ, nhưng ngoại trừ một số cái đặc biệt tương tự như y học cần phải chịu khổ cực đi học thì nhiều thứ khác đều biết sơ sơ mà thôi.
Hắn đi theo sư phụ Mạc Vũ tu hành và học tập đặc huấn ở Long Tổ, chỉ với hai điều này đã để hắn biết rất nhiều thứ mà người khác không biết đến. Chiến đấu thì không cần phải nói rồi, hắn còn học được cách sử dụng và bảo trì các loại xe, sử dụng các loại vũ khí, còn có đủ loại linh tinh khác.
Đặc công và quân nhân chuyên nghiệp không giống nhau, quân nhân chuyên nghiệp chấp hành nhiệm vụ đều có nhiệm vụ mục tiêu cụ thể, mang theo trang bị tiếp dẫn trực tiếp lao tới địa điểm địa tiến hành chiến đấu, nhưng mà đặc công lại cần hoà mình vào trong sinh hoạt hàng ngày, hắn nhất định phải nắm giữ đủ loại sở học mới có thể đối mặt đủ loại tình huống rắc rối phức tạp xuất hiện.
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Xem ra trước đây công việc của cậu thật phức tạp, tiếp xúc thật nhiều thứ.
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy đó, cái gì cũng đều cần hiểu biết một ít mới càng dễ làm mà.
Đám người lại nói giỡn một hồi, vấn đề này cũng trôi qua. Mặc dù Văn Vũ Nghiên là hoa hậu giảng đường rất xinh đẹp, cũng là bạn học, nhưng tất cả mọi người cảm thấy giữa cô ấy và đám người mình chênh lệch quá nhiều, dù sao hiện tại Văn Vũ Nghiên đến trường học cũng không nhiều lần, cô đang bận rộn cho sự nghiệp của mình mà, sao có thời gian tiếp xúc nhiều với sinh viên trong trường được.
Rất nhanh đám người Tần Dương đã tới điểm phiêu lưu, sau khi mua phiếu vào thì tám người đều mặc áo phao cứu sinh, sau đó chia làm hai tổ lên hai cái thuyền phao.
Thuyền phao từ từ thuận dòng trôi đi, nước sông có chút chảy xiết, thuyền phao không ngừng chập chùng khiến bọt nước văng khắp nơi, đám người liên tiếp kêu sợ hãi không ngừng.
Tần Dương, Hà Thiên Phong, Hàn Thanh Thanh, Nhạc Vũ Hân cùng ngồi trên một cái thuyền phao. Tần Dương và Hàn Thanh Thanh ngồi phía trước, sóng nước cũng khá lớn nên toàn thân hai người rất nhanh bị bọt nước làm ướt đẫm, cũng may Hàn Thanh Thanh trước đó có chuẩn bị cho nên cũng không xảy ra tình huống bại lộ cảnh xuân.
Thuyền phao trôi đến một cái cửa vòm chứa nước, phía dưới là một đường dốc thật dài do nhân công kiến tạo, dưới đường dốc là một cái đầm nước, có không ít thuyền phao đã dừng lại ở chỗ này đứng xếp hàng tiến vào đường dốc có vẻ hơi chật hẹp kia, sau đó lướt sóng tuột xuống.
Chờ vài phút đã sắp đến phiên bọn Tần Dương, dưới sự dặn dò của nhân viên công tác, bọn người Tần Dương nắm chặt tay an toàn hai bên, sau đó thuyền phao tiến vào đường dốc, thuận dòng sông tuột xuống đầm nước dưới núi.
- A!
Theo thuyền phao trượt xuống tốc độ càng lúc càng nhanh, Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân đều hoảng sợ thét lên.
Tần Dương tất nhiên cũng cảm thấy rất thú vị, nhưng không hề có cảm giác hoảng sợ nào, ai bảo hắn đã trải qua quá nhiều chuyên thật sự hoảng sợ đây?
Thuyền phao một đường trượt xuống, sau đó rơi vào đầm nước bằng tốc độ cực nhanh, nhưng ngay thời điểm vọt vào đầm nước, vì tốc độ quá nhanh, cộng thêm lúc lao xuống lực trùng kích quá lớn, Hàn Thanh Thanh ngồi phía trước bên trái thét lên một tiếng, buông lỏng tay an toàn, thân thể lập tức rơi vào trong đầm nước do quán tính.
Bởi vì trên người mặc phao cứu sinh nên Hàn Thanh Thanh chìm vào trong nước rất nhanh đã nổi lên.
Nơi này là đầm nước nên nước rất sâu, vì phòng ngừa xuất hiện những chuyện tương tự cho nên dù cô có rơi xuống thì cũng chỉ bị rơi xuống nước mà thôi, không có bất kỳ nguy hiểm bị thương nào, trên thực tế cô cũng không hề bị thương.
Tần Dương duỗi mái chèo khua nước ổn định lại thuyền phao, chuẩn bị quay lại đi đón Hàn Thanh Thanh thì đột nhiên Hàn Thanh Thanh lại kêu lên sợ hãi.
Tần Dương quay đầu nhìn lại, phát hiện gương mặt xinh đẹp của Hàn Thanh Thanh tràn đầy hoảng sợ, hai tay đập nước mãnh liệt khiến cả người ở trên mặt nước chìm chìm nổi nổi, nhìn như có gì đó ở dưới nước kéo lấy cô.
Trong lòng Tần Dương trầm xuống, không kịp suy nghĩ nhiều, thân thể đột nhiên đứng lên, rồi trực tiếp nhảy vào đầm nước, sau đó nhanh chóng bơi đi, ba năm giây sau đã tới bên cạnh Hàn Thanh Thanh.
- Hàn Thanh Thanh, nắm lấy tôi!
Tần Dương quát lớn, đưa tay bắt lấy áo cứu sinh của Hàn Thanh Thanh, kéo cô đến bên cạnh mình.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thanh Thanh đầy vẻ hoảng sợ tuyệt vọng, nhìn thấy Tần Dương giống như thấy được chúa cứu thế, khi Tần Dương kéo cô đến bên người thì cô liền duỗi tay ôm chặt Tần Dương, thân thể dán thật chặt vào hắn, động tác kia tựa như là người sắp chết đuối bắt được khúc gỗ cứu mạng vậy.
Cũng may trên thân hai người đều có mặc phao cứu sinh, không cần lo sẽ chìm vào trong nước, Tần Dương cũng mặc cho cô ôm lấy mình, sau đó quay đầu nhìn Hà Thiên Phong ở phía sau đang trợn mắt hốc mồm kêu lên:
- Chèo thuyền qua đây!
Hà Thiên Phong lấy lại tinh thần, vội vàng cùng Nhạc Vũ Hân một trái một phải chèo thuyền đẩy thuyền phao đến gần hai người Tần Dương.
Trong quá trình này, Hàn Thanh Thanh một mực ôm thật chặt Tần Dương, giống như đang ôm lấy niềm hy vọng cuối cùng, gắt gao không chịu buông tay.
- Hàn Thanh Thanh, đừng sợ, đây chỉ là một đầm nước.
- Chúng ta mặc áo cứu sinh mà, không chìm được đâu.
- Đừng sợ!
Có lẽ là do lời an ủi Tần Dương có tác dụng, hoặc là Hàn Thanh Thanh đã bớt khẩn căng thẳng, nét hoảng sợ trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần trở nên bình tĩnh trở lại, sự sợ hãi tuyệt vọng trong mắt dần dần biến mất.
- Tôi đỡ cậu lên trên thuyền phao!
Tần Dương cầm tay Hàn Thanh Thanh để cô bắt lấy dây thừng an toàn trên thuyền phao, tay phải nâng cô đưa lên thuyền phao, sau đó mình cũng trèo lên.
Hàn Thanh Thanh ngồi trên thuyền phao, cả người rõ ràng thở dài nhẹ nhõm, nhưng thân thể cứ như không có xương cốt ngồi phịch lên thuyền phao.
Nhạc Vũ Hân nắm lấy tay Hàn Thanh Thanh, ân cần hỏi han:
- Thanh Thanh, cậu thế nào rồi? Đừng dọa bọn tớ nha.