Chương 75: Hay là chúng ta thuê chung phòng trọ?

Chương 75: Hay là chúng ta thuê chung phòng trọ?

Tên nhóm dịch: TTTV

Người dịch: Lưu Ly Phong

Biên: Xiao

Nguồn: TruyệnYY


Lý Tư Kỳ rất nhanh ký xong hợp đồng, cô cũng chính thức trở thành một thành viên của đoàn phim “Hồng Lăng Cách Cách”, diễn vai Tiểu Trinh - nha hoàn của nữ chính.

Lý Tư Kỳ khi đã biết thời gian và địa điểm đoàn phim khởi động máy bèn ôm một tập kịch bản thật dày đi ra, thời gian còn lại cô cần hiểu rõ toàn bộ kịch bản, sớm để mình dung nhập vào trong nhân vật.

Bởi vì phần lớn cảnh trong “Hồng Lăng Cách Cách” là diễn trong nhà cho nên ở chỉ cần quay ở trường quay Trung Hải là có thể quay xong, dự tính thời gian là ba tháng, phỏng chừng vào năm sau sẽ hoàn thành tất cả các công tác hậu kỳ như cắt nối biên tập, sau đó sẽ chiếu vào khung giờ vàng trên kênh Hồ Lam.

Tốc độ làm phim như thế quả thật rất nhanh rồi, nên biết rất nhiều phim từ khi định ra kịch bản nhận người bắt bắt đầu quay, lập tổ quay phim, hậu kỳ biên tập, đệ trình và sắp xếp, tới tới lui lui cần không biết thời gian bao lâu đấy, rất nhiều phim thậm chí nửa chừng xảy ra vấn đề, sau đó thì không có sau đó nữa, đây mới là chuyện bi kịch nhất .

- Chuyện đã xong xuôi, chúng ta có thể đi rồi!

Tần Dương giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, thấy đã đến năm giờ, cười nói:

- Được, đi thôi.

Hai người rời khỏi tòa cao ốc Cực Quang, Lý Tư Kỳ sảng khoái phất phất tay nói:

- Chị đây sắp phát tài rồi, đi nào, hôm nay chúng ta đi ăn ngon.

Tần Dương cười cười nói:

- Ăn cái gì?

Lý Tư Kỳ chớp chớp mắt:

- Ăn buffet đi, tôi muốn ăn tôm hùm lớn của châu Úc!

Tần Dương cười ha ha nói:

- Cái đó hẳn là không rẻ, muốn đến chỗ khác ăn không?

- Đúng là không rẻ, 398 đồng một người, tuy nhiên rất đáng giá, có tôm hùm lớn châu Úc nè, gạch cua bảo nè, cứ ăn thoải mái đi nha, chầu này là tôi cám ơn cậu mà, để cậu khỏi còn nói tôi tùy tiện đá cậu đi!

Tần Dương nhún nhún vai nói:

- Tôi chỉ là thuận miệng nói giỡn thôi, cát-sê đóng phim của cô còn chưa có nhận được mà.

- Tuy tôi còn chưa có cát-sê, nhưng chờ khi tôi vào đoàn phim thì có thể nhận được một chút tiền. Hôm nay là lần đầu tiên trong đời tôi ký hợp đồng diễn viên, rất đáng để kỷ niệm, nhất định phải ăn bữa ngon!

Tần Dương thấy Lý Tư Kỳ kiên quyết như thế, cũng không khách sáo nữa:

- Tốt, khách nghe theo chủ, cô mời khách, cô làm chủ.

Tuy Lý Tư Kỳ vẫn còn là sinh viên, nhưng từ cách ăn mặc thường ngày của cô và túi xách cũng nhìn ra được gia cảnh của cô khẳng định không kém, huống chi hợp đồng cô đã ký là một tập một vạn, hết thảy 48 tập, nói cách khác khi cô diễn xong bộ phim này sẽ có 48 vạn. Điều này đối với người bình thường mà nói cũng không phải là một số lượng nhỏ, cho nên Tần Dương cũng mặc kệ luôn.

Hai người đón taxi đến nhà hàng buffet, nhân viên phục vụ nho nhã lễ độ mời họ vào nhà hàng, lựa chọn vị trí gần ao nước trung tâm rồi ngồi xuống. Mặt trên ao nước có băng khô hình thành sương mù màu trắng, phối hợp với âm nhạc thư giãn rất là lịch sự tao nhã.

Hai người Tần Dương vừa ngồi xuống liền có người phục vụ tới ghi món ăn, hai người tự gọi món mình thích ăn hoặc là muốn nếm thử, thừa dịp người phục vụ không chú ý, Lý Tư Kỳ nghiêng đầu lại, thấp giọng nói:

- Phải ăn đủ vốn đó, nếu không thì quá lỗ.

Khóe miệnh Tần Dương nhếch lên, lại chọn thêm một con tôm hùm bự, sau đó khép lại menu đưa cho người phục vụ.

Món ăn lần lượt được mang lên, còn có hai bình rượu trắng, Lý Tư Kỳ rót rượu vào hai cái ly bằng gốm sứ, bưng ly rượu lên, nghiêm túc nói:

- Tần Dương, cám ơn cậu giúp tôi.

Tần Dương cũng bưng rượu lên, chạm vào ly của cô, mỉm cười nói:

- Sao bỗng nhiên khách sáo thế, cũng chỉ là trùng hợp thuận tiện mà thôi . . .

Lý Tư Kỳ nghiêm túc nói:

- Cậu cũng không vì mình mà yêu cầu bất kỳ sự đền đáp nào, lại dùng quan hệ của mình giúp tôi có cơ hội này, tuy ngày thường cùng cậu nhốn nháo nhưng trong lòng tôi biết rất rõ tôi có thể không đền đáp gì cho cậu được, cũng có thể là cậu cũng không muốn tôi phải báo đáp gì, nhưng tôi vẫn muốn nghiêm túc nói với cậu câu cám ơn.

Nhìn sắc mặt Lý Tư Kỳ nghiêm túc thậm chí mang theo hai phần kích động, Tần Dương thoải mái cười nói:

- Được, tôi nhận lời cảm ơn, nhưng tôi cũng chưa nói không cần báo đáp nha, Sau này cô thành minh tinh rồi, chính cô đã có nói sẽ phát ngôn miễn phí cho tôi đó, cái này là tôi kiếm lợi lớn rồi, đây gọi là đầu tư lâu dài, hiểu không?

Hai người uống cạn ly rượu, Lý Tư Kỳ cười nói:

- Cậu muốn thả dây dài câu cá lớn sao?

Tần Dương cười nói:

- Đúng thế, bây giờ cô một nghèo hai trắng thì có cái gì để đòi hỏi chứ?

Lý Tư Kỳ nhìn chằm chằm Tần Dương, bỗng nhiên mặt giãn ra cười nói:

- Ở bên cạnh cậu thật sự rất thoải mái, không hề có áp lực chút nào...

Tần Dương hơi nhướng mày:

- Gì?

Lý Tư Kỳ giải thích:

- Ngành diễn viên của chúng tôi quy định năm thứ nhất đại học không cho phép xin nghỉ quay phim điện ảnh, nhưng bắt đầu từ năm thứ hai có thể xin phép nghỉ, tôi giờ học đến năm thứ ba đại học mới đi quay vì một là tôi muốn học tập, nâng cao chính mình, hai là không có cơ hội thích hợp, ngày bình thường áp lực rất lớn.

Tần Dương hiếu kỳ hỏi:

- Cô mới học năm thứ ba đại học thôi mà, vẫn là sinh viên thì có áp lực gì?

Lý Tư Kỳ lắc đầu:

- Cậu không biết đâu, người nhà của tôi thật ra không hề đồng ý cho tôi học diễn viên, không thích tôi làm diễn viên, cũng không muốn tôi trở thành đại minh tinh gì cả. Tôi đã đồng ý với cha mẹ rằng nếu như tốt nghiệp đại học mà không có thành tích gi thì tôi phải về nhà, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của bọn họ.

Lý Tư Kỳ bưng ly rượu lên, ánh mắt thoáng phức tạp, uống một hớp rượu, lông mày nhẹ chau lại:

- Tôi muốn đi con đường của mình, không muốn theo sắp xếp của người nhà. Lúc nghỉ hè ở nhà bị cha mẹ nói mãi hai tháng, sau đó tôi nhịn không được mới chạy tới thủ đô chơi một chuyến, nhờ vậy mà gặp cậu.

Tần Dương cười cười:

- Điều đó nói rõ chúng ta rất có duyên, vòng tới vòng lui còn có thể gặp mặt, cũng gặp chuyện chị Lô sinh con, bằng không chúng ta chỉ sợ cũng chỉ là người qua đường gặp một lần, sau đó quên đi trong biển người.

Lý Tư Kỳ hơi nhếch khóe môi lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:

- Đúng vậy, trông cậu không hề giống như một sinh viên hai mươi tuổi mà giống như một người từng trải qua mưa to gió lớn, trải qua rất nhiều chuyện cũ, mặc kệ có chuyện gì đều bình tĩnh muốn chết. Nói đùa với cậu cũng vui lắm, không giống như với những người khác, không dám đùa nửa câu vì bọn họ rất dễ coi là thật . . .

Tần Dương cười ha ha, không tiếp lời.

Đã trải qua gần bốn năm đặc huấn ở Long Tổ và các loại nhiệm vụ, trải qua đánh nhau và chiến đấu kịch liệt, trải qua các loại hung hiểm và kích thích thì cuộc sống hàng ngày của người bình thường này tất nhiên rất khó để tâm tình của hắn dao động, đương nhiên sẽ không nhiệt huyết hoạt bát như bạn đồng lứa.

Lý Tư Kỳ chợt nhớ tới một chuyện:

- Đúng rồi, giờ đã đi làm thì tôi cũng chuẩn bị đi thuê phòng, trong trường học quá ồn, cậu nói tôi thuê ở đâu thì tốt?

Tần Dương cười cười:

- Tôi nào biết đâu, tuy nhiên có nhiều đoàn đóng phim ở trường quay Trung Hải, có thể thuê phòng trọ ở gần đó.

Lý Tư Kỳ nháy mắt mấy cái:

- Trước đây không phải cậu cũng muốn ra ngoài thuê phòng à? Trường quay Trung Hải cách trường học của cậu cũng không xa lắm, muốn thuê chung với tôi không?