Chương 68: Trị chân
Tên nhóm dịch: TTTV
Người dịch: Lưu Ly Phong
Biên: Xiao
Nguồn: TruyệnYY
Nấu thuốc rất tốn thời gian, chờ Tần Dương hướng dẫn chị Phương nấu thuốc xong thì đã đến giữa trưa.
Trong lúc nấu thuốc thì vợ chồng ông Lôi có đến cùng Tần Dương hàn huyên vài câu.
- Bác Lôi, dù sao hiện tại cũng không có việc gì, để cháu xem chân của bác đi.
Thật sự thì ông Lôi cũng không quá tin tưởng Tần Dương sẽ có biện pháp trị chân mình, dù sao những năm này vì trị bệnh ông đã tốn không ít công sức, nhưng các giáo sư hay chuyên gia đều bó tay hết cách.
Chỉ là hôm nay đã là lần thứ hai Tần Dương nhắc đến chuyện này, mặc kệ có thể chữa được hay không cũng là tâm ý của Tần Dương, ông Lôi cũng không từ chối nữa.
Lỡ đâu hắn thật sự có biện pháp thì sao?
Hoặc là nói, Tần Dương trị không được thì vẫn còn vị sư phụ cao thâm kia của Tần Dương mà.
Ông Lôi ngồi trên ghế sa lon, vén ống quần lên cho Tần Dương kiểm tra.
Tần Dương cẩn thận kiểm tra một lần, lông mày lập tức nhíu lại, hai chân của ông Lôi đã hiện ra sự khô héo khác nhau, chân trái còn đỡ một chút, đùi phải thì gần như đã toàn bộ héo rút, khô gầy tựa như cái cây chết héo.
Tần Dương ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Trong nhà có kim châm không?
Khâu Nguyệt Hoa hỏi dò:
- Trong nhà có một bộ kim chỉ, có thể dùng không?
Tần Dương sửng sốt, chợt cười nói:
- Có thể.
Khâu Nguyệt Hoa rất nhanh đi lấy một hộp kim đem ra, cây dài cây ngắn đủ cả, chất lượng cũng khá tốt, hiển nhiên không phải là hàng vỉa hè, nhưng dù tốt đến đâu thì nó chỉ là cây kim thông thường mà thôi.
Tần Dương lấy ra một cây kim, ngẩng đầu nhìn Lôi Kiến Quân:
- Có thể sẽ hơi đau, bác Lôi cố chịu đựng một chút . . .
Lôi Kiến Quân thoải mái cười nói:
- Cháu cứ đâm thoải mái, nếu như có thể cảm giác được đau nhức ngược lại là chuyện tốt đó.
Tần Dương nghe Lôi Kiến Quân nói vậy liền hiểu rõ, chỉ sợ chân của ông đã nghiêm trọng tới mức không còn cảm giác nữa.
Tần Dương bắt đầu từ phía dưới, dùng kim đâm vào bắp chân của ông, lúc mới đầu thì Lôi Kiến Quân không có phản ứng nào, mãi cho đến khi kim đâm vào đầu gối thì mới hơi hơi có phản ứng, đến chỗ đùi đã có thể cảm giác được đau đớn rõ ràng.
Tần Dương lại thử chân còn lại, từ hai đùi trở xuống, Tần Dương đã đâm ít nhất mười mấy hai mươi cây kim, dù cuối cùng có cảm giác đau nhưng vẻ mặt Lôi Kiến Quân không hề thay đổi chút nào, sắc mặt tự nhiên trả lời mấy vấn đề Tần Dương hỏi, tình cảnh này khiến Tần Dương âm thầm bội phục.
Tần Dương thu kim rồi chà lau chúng sạch sẽ, sau đó đứng lên.
- Thế nào, Tiểu Tần, có biện pháp không?
Tần Dương không vội vã trả lời, mà là ngồi xuống bên cạnh:
- Bác Lôi, tình hình chân của bác cháu đã nắm đại khái, bác có thể nói cho cháu nghe về việc tại sao bác bị thương không?
Lôi Kiến Quân cao giọng nói:
- Gặp tai nạn xe cộ, bị xe đụng phải. Tiểu Tần, cháu cứ nói thẳng, đừng áp lực, bác vì hai cái chân này đã bỏ ra không biết bao nhiêu tiền, mời bao nhiêu chuyên gia, đều nói không có biện pháp gì.
Tần Dương trầm ngâm một lát:
- Hiện tại cháu còn không dám cam đoan nhất định có thể trị hết chân của bác, trước tiên cần phối hợp dùng thuốc và châm cứu, sau đó xem hiệu quả mới có thể xác định có thể hoàn toàn chữa khỏi hay không.
Lôi Kiến Quân hơi sững sờ, ông rất nhạy bén đã nhận ra hàm ý trong lời nói của Tần Dương, kinh ngạc hỏi:
- Tiểu Tần, ý cháu là. . . Chân của bác còn có thể trị?
Tần Dương ngẩng đầu, cười nói:
- Đương nhiên có thể trị, chẳng qua chân của bác khí huyết không thông, thần kinh khô héo giống như là cây chết héo, dù cho cháu dùng thuốc và ngân châm kích thích thần kinh để chúng hồi phục sức sống, nhưng đây là cưỡng ép kích thích, cho nên cháu không dám đảm bảo nhất định có thể hoàn toàn chữa khỏi.
Khâu Nguyệt Hoa và Lô Quân Di ngồi bên cạnh lúc này cũng đều lấy lại tinh thần, Lô Quân Di kinh ngạc nói:
- Tần Dương, em nói là chân của cha chị có thể trị, chỉ không cách nào hoàn toàn khỏi hẳn à?
Tần Dương gật đầu:
- Ừm, có thể hoàn toàn chữa khỏi hay không phải tiến hành hai lần trị liệu đã, rồi xem hiệu quả mới có thể xác định.
Đôi mắt Lôi Kiến Quân mở to, trong giọng nói tràn đầy vui vẻ:
- Tiểu Tần, kết quả thấp nhất là gì?
Tần Dương nghĩ nghĩ nói:
- Ít nhất thì bác Lôi hẳn là có thể đứng lên, nếu như thêm một cây gậy thì có thể tự mình đi, tuy nhiên đoán chừng cũng không thể đi quá xa.
Lôi Kiến Quân cười ha ha:
- Như vậy là đủ rồi, một ông già đi chống gậy không phải chuyện rất bình thường à? Có thể bước đi, không cần người suốt ngày hầu hạ giống một gã tàn phế đã là kết quả tốt nhất rồi!
Lô Quân Di cũng không kìm được vui mừng:
- Tần Dương, em có nắm chắc không?
Tần Dương gật đầu:
- Với kết quả này thì em có thể chắc chắn, cơ bắp trên chân bác Lôi tuy khô héo nhưng thần kinh cũng không có hoại tử toàn bộ, hiển nhiên là do những năm này vẫn luôn nỗ lực bảo dưỡng, cho nên chỉ cần kích thích đủ thì chúng sẽ khôi phục, chẳng qua đã nhiều năm như vậy muốn hoàn toàn khôi phục thì khả năng không lớn.
Lô Quân Di biết Tần Dương đã nói ra thì luôn luôn đảm bảo, nếu như hắn nói có thể làm được thì nhất định có thể làm được, lập tức mừng rỡ nói:
- Cha, đây chính là việc vui lớn đó!
Trong mắt Lôi Kiến Quân cũng không che giấu được chờ mong, nhưng dù sao cũng là người già, đã trải qua nhiều chuyện nên ổn trọng, lời nói của Tần Dương mặc dù đáng tin cậy, nhưng chuyện chưa xảy ra thì ông vẫn không dám tin.
Nhiều danh gia, chuyên gia đều làm không được chuyện này, mà Tần Dương chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi lại có thể làm được?
Khâu Nguyệt Hoa là bạn đời với Lôi Kiến Quân, tất nhiên là người quan tâm ông nhất, liền vội hỏi:
- Tiểu Tần, trong nhà không phải có kim à, vậy hôm nay có thể bắt đầu trị liệu luôn không?
Tần Dương cười cười nói:
- Bác không cần phải gấp, còn cần phải dùng một số thuốc kích thích hai chân của bác Lôi, sau đó thi châm mới có hiệu quả, mà bộ kim này cũng không thể dùng . . .
Khâu Nguyệt Hoa vội vàng hỏi:
- Vậy cần dùng kim gì cháu cứ nói, chúng ta lập tức đi mua.
- Không cần, cháu có kim châm rồi.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Cháu sẽ viết một toa thuốc, mọi người theo đó mà bốc thuốc, sau đó đem thuốc nấu chín trong một giờ, rồi đem nước thuốc đổ vào trong nước ấm cho bác Lôi ngâm chân, mực nước phải đến đùi, mỗi lần ngâm nửa giờ, trong lúc đó bảo trì nhiệt độ nước ước chừng ở 50 độ, ồ, sắp cuối tuần rồi, như vậy đi, hai buổi tối cuối tuần cháu sẽ đến thi châm cho bác và chị.
Hơi tạm dừng, ánh mắt Tần Dương đảo qua Khâu Nguyệt Hoa và Lô Quân Di đang kích động, còn có Lôi Kiến Quân đang cố gắng duy trì trấn định, khẳng định cười cười nói:
- Mọi người yên tâm, bác Lôi nhất định có thể tự mình đứng lên, điều này cháu có thể cam đoan!
Ánh mắt Lôi Kiến Quân nhìn Tần Dương tăng thêm mấy phần khen ngợi, phẩm chất con người của thằng nhóc này không tệ, hiện tại ông chỉ cần chờ, nếu như Tần Dương thật sự có thể giúp Lô Quân Di điều dưỡng tốt thân thể, đồng thời có thể làm cho mình lại đứng lên, vậy sẽ chứng minh hắn tuyệt đối là thần y chân chính, một vị thần y trẻ tuổi mà rất nhiều giáo sư chuyên gia cũng không sánh nổi.
Hôm qua lúc nói chuyện thì Lôi Kiến Quân nhạy bén phát hiện khi nhắc đến sư phụ thì Tần Dương sẽ nói sang chuyện khác, tuy Tần Dương cũng không nói gì nhiều nhưng Lôi Kiến Quân là người đã trải qua mưa to gió lớn, trong lòng tự có suy đoán.
Lai lịch sư phụ của thằng nhóc này chỉ sợ không đơn giản đâu.