Dịch: Lương Ngọc Thư
Biên: Xiaooo
Sau khi rửa mặt, đang nằm trên giường thì Hà Thiên Phong nghĩ tới một chuyện, liền nhỏm dậy khỏi giường đề nghị:
- Aizz, gọi tên thì phiền quá, hay là chúng ta gọi từ lão đại xuống đến lão tứ theo tuổi tác đi, vừa tiện vừa nghe thân mật, thế nào?
- Có thể!
- Được!
Đề nghị của Hà Thiên Phong được mọi người tán đồng, đầu tiên là Tôn Hiểu Đông báo ngày sinh của mình:
- Tôi sinh tháng bảy, vừa mới tròn 19 tuổi.
Lâm Trúc nói theo:
- Tôi sinh tháng ba, giờ là 18 tuổi rưỡi.
Hà Thiên Phong cười ha hả một tiếng:
- Thoạt nhìn tôi đều phải gọi các cậu là đại ca, sinh nhật của tôi là ngày 25 tháng 12. Đúng, sinh nhật là lễ Giáng sinh, Giáng sinh năm nay là tôi tròn 20 tuổi. Ha ha, Tần Dương, chắc cậu cũng không lớn lắm đâu nhỉ?
Tần Dương không nhịn được bật cười:
- Chắc cậu phải thất vọng rồi, sinh nhật tôi vào tháng 10, quốc khánh vừa rồi là tôi tròn 20 tuổi.
Hà Thiên Phong lập tức ngồi lên giường:
- Ơ, thật hay đùa thế, không phải là lừa nhau đấy chứ?
Tần Dương cười ha ha:
- Có muốn xem thẻ căn cước không? Cái này thì không có cách nào lừa được rồi.
Hà Thiên Phong lập tức kêu thảm:
- Trời ạ, vậy không phải là tôi lớn tuổi thứ hai sao?
Tần Dương nhịn cười, nghiêm trang nói:
- Đúng vậy, dựa theo như vừa rồi thì chúng tôi phải gọi cậu là lão nhị.
- Đệt!
Hà Thiên Phong vô cùng buồn rầu ngửa mặt lên trời thở dài:
- Sớm biết tôi lớn tuổi thứ hai thì… Có thể rút lại đề nghị lúc nãy được không?
- Không thể…
Ba người đồng thanh nói ra, đồng thời cười ha ha đứng lên.
Hà Thiên phong ngửa người ra giường thở dài:
- Hà Thiên Phong tôi một đời anh minh bây giờ lại bị hủy trong chốc lát, thật làm cho người ta tuyệt vọng. Đi ngủ!
Trong phòng lại được một trận cười to hả hê.
Tần Dương nằm ở trên giường mỉm cười nhắm mắt lại.
Khó trách sư phụ nói không trải qua đại học không phải là cuộc sống hoàn chỉnh, hôm nay mới là ngày đầu tiên đặt chân vào đại học đã xảy ra bao nhiêu chuyện thú vị như vậy.
Sư phụ nói quá có đạo lí!
Vốn tâm tình của Tần Dương còn có chút mâu thuẫn, bây giờ lại có chút cảm xúc chờ mong.
Xem ra cái cuộc sống sinh viên này thú vị hơn mình tưởng tượng nhiều.
…
Sáng sớm hôm sau, bốn người rời giường, rửa mặt sau đó chậm rãi đến quán cơm vừa ăn vừa nhìn gái, ăn xong liền đi đến phòng học 4302.
Bốn người Tần Dương xem như đến trễ, vừa vào đã bị một loạt ánh mắt nhìn theo.
Cũng phải thôi, cái lớp này nữ nhiều lắm, nam thì quá ít, bỗng nhiên nhiều nam đến như vậy không khiến người khác chú ý cũng không được.
Cả lớp 42 người, 11 nam sinh, 31 nữ sinh. Tỉ lệ cơ bản là 1-3, bốn người Tần Dương cũng đã chiếm một phần ba nam sinh trong lớp rồi…
Huống chi trong bốn người, trừ Lâm Trúc hơi thấp một chút ra thì ba người khác cao ít nhất cũng 1m75, Hà Thiên Phong đẹp trai, Tôn Hiểu Đông to cao đẹp trai, Tần Dương tuy gầy gò nhưng vẫn đẹp trai, nhóm này cùng tới đúng là làm cho nhóm nữ sinh sáng mắt lên.
Ánh mắt Tần Dương đảo qua toàn bộ lớp sau đó dừng lại, ánh mắt nhìn vào một nữ sinh đang ngồi dựa vào tường.
Nữ sinh này ghim tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng năng động, khuôn mặt như vẽ, mặc áo phông màu trắng, ngồi ở kia vô cùng nhàn tĩnh, trước mặt còn mở một bản bút kí, tay còn cầm cây bút dường như đang suy nghĩ viết cái gì đó.
Nữ sinh này vóc dáng tương đối cao, bởi cô ngồi ở kia lại cao hơn các nữ sinh khác một chút, lại hợp với khuôn mặt xinh đẹp, rất dễ nhận ra cô trong đám đông.
“Người này có lẽ chính là Hàn Thanh Thanh mà Hà Thiên Phong nói tới?”
Tần Dương cũng chỉ nhìn một chút rồi thôi, sau đó đi tới ghế trống ở đằng sau.
Bốn người ngồi xuống cùng một bàn. Vừa ngồi xuống Hà Thiên Phong đã dùng cánh tay thọc Tần Dương đồng thời liếc mắt bên phải ra hiệu một cái:
- Thấy được không?
Tần Dương cười cười:
- Được.
Hà Thiên Phong có chút hưng phấn:
- Quả nhiên không phải nói điêu, quá đẹp, quá thanh thuần, tôi dám cược hoa khôi năm thứ nhất của chúng ta khẳng định chính là nàng.
Tần Dương sắc mặt bình tĩnh ứng phó nói:
- Uhm, quá xinh đẹp như vậy khẳng định là không ít người theo đuổi.
Hà Thiên Phong hai mắt tỏa sáng:
- Như thế nào? Có hứng thú không?
Tần Dương cười ha ha, thấp giọng nói:
- Cậu tới đi, cạnh tranh kịch liệt quá thì tôi cũng không muốn góp vui làm gì.
Hà Thiên Phong cười hắc hắc bắt lấy cánh tay Tần Dương:
- Là cậu nói đó nha, không được đổi ý.
Tần Dương nghiêm túc gật đầu:
- Yên tâm, tôi nói lời sẽ giữ lời.
Hà Thiên Phong thở dài một hơi, ánh mắt đảo qua lớp, tràn ngập tự tin nói:
- Chỉ cần cậu không lên là tôi có lòng tin, dù sao mấy nam sinh khác cũng không đẹp trai bằng tôi.
Tần Dương bất đắc dĩ lắc đầu:
- Cậu cũng nói cô ấy là hoa khôi còn gì, đến lúc ấy khẳng định không chỉ có nam sinh trong lớp ta theo đuổi.
Hà Thiên Phong lập tức hất cằm lên, ý chí chiến đấu sục sôi:
- Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, những lời này có lý vô cùng, các cậu cứ chờ xem đi.
Tần Dương khẽ cười trầm thấp một tiếng, lại dựa vào ghế, không nói tiếp, ánh mắt quan sát đánh giá nhiều nam nữ trong phòng.
Tuổi tác của Tần Dương so với bọn họ không khác mấy, nhưng tâm tính lại trưởng thành hơn nhiều, bây giờ ngồi cùng một chỗ lại có cảm giác thổn thức.
Đúng như Hà Thiên Phong nói, những người con trai khác trông đều rất bình thường nhưng bên nữ những người đẹp mắt ưa nhìn lại có không ít, có mấy người rất không tệ, quả nhiên là khoa tiếng Anh nổi danh nhiều mỹ nữ.
Xem ra mắt mình rất có phúc, không làm cái gì chỉ cần ngắm mỹ nữ một chút tâm tình cũng thấy thoải mái ngay.
Một loạt tiếng giày cao gót chạm đất khiến ánh mắt của Tần Dương hướng ra cửa. Sau đó hắn liền thấy một cô gái đeo kính gọng màu đen, tay cầm một xấp giấy tờ đi vào trong phòng.
Cô gái này nhìn qua tầm hai bốn hai lăm tuổi, cao khoảng 1m65, tính cả giày cao gót thì chừng 1m7, như thế này cũng không phải quá cao nhưng chân của cô lại đặc biệt dài, ít nhất cũng phải 1m trở lên, lại thêm cái giày cao gót kia, càng thêm nuột nà thẳng tắp, khiến mắt mọi người đều chú ý phần đùi của nàng.
Cô gái này bất kể là dáng người hay chiều cao đều có tỷ lệ gần như hoàn mỹ. Nếu như phải nói khuyết điểm, thì có lẽ ngực nàng hơi có vẻ cằn cỗi chính là khuyết điểm duy nhất.
Áo choàng, tóc thẳng, áo trong màu đen, váy ngắn màu đen, bộ đồ công sở này khiến tất cả mọi người trong phòng học hai mắt đều mở to.
Mỹ nữ này không phải là trợ giảng sao?
Trong ánh mắt soi mói của tất cả mọi người, mỹ nữ đi lên bục giảng, buông xuống cặp giấy tờ, nhẹ nhàng gõ bàn một cái, ánh mắt nàng nhìn chung quanh khoảng chừng một vòng rồi mỉm cười nói:
- Chào mọi người, tôi tên là Tiết Uyển Đồng, tôi sẽ là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên phụ đạo của lớp chúng ta, sau này sẽ cùng với chúng ta trải qua thời gian 4 năm đại học. Nếu như mọi người có bất kì khó khăn gì trong sinh hoạt hay học tập đều có thể tìm tôi.
Mắt tất cả mọi người đều sáng lên.
Mỹ nữ này thật sự là chủ nhiệm lớp mình?