Dịch: Hà Ngọc Băng
Biên: Xiaoooo
---------
- Tần Dương, rõ ràng đối phương cố ý châm chọc, cả phòng chúng ta, liền cùng nhau chống lại.
Tôn Hiểu Đông cũng không có lui về sau, ngược lại đầy vẻ hiếu thắng:
- Hai cái đao biểu diễn cũng muốn dọa tao.
Tần Dương trong lòng cảm khái, vỗ vỗ cánh tay hắn, đưa tay chỉ Trương Bân cách đó không xa:
- Đông, thấy tên kia không, người ôm cô gái đó?
- Lúc trước tôi trên xe lửa có xích mích với hắn, hắn là cố ý tìm tôi gây phiền toái…
Lâm Trúc đẩy kính lên, gấp gáp hỏi:
- Hay chúng ta báo cảnh sát?
Tần Dương cười cười:
- Không cần, dù có phải báo cảnh sát, chắc chắn cũng là bọn họ báo.
Hà Thiên Phong lại gần, nhỏ giọng hỏi:
- Có được không vậy? Đừng cố gắng gượng đấy, cùng lắm nhận lỗi tỏ vẻ sợ hãi, tôi thay cậu mời cơm họ để xin lỗi..
Tần Dương cười cười:
- Tôi tự có chừng mực.
Tần Dương quay đầu nhìn Lưu An, bước hai bước tới trước:
- Nghe giọng điệu của mày, hẳn cũng là người đại học Trung Hải?
Lưu An cười lạnh nói:
- Đúng, tao là sinh viên năm ba ngành quản trị kinh doanh, mày ngoan ngoãn hợp tác một chút, chuyện này sẽ bỏ qua. Nếu không biết điều, hừ, sau này sẽ cho mày nếm mùi đau khổ trong trường.
Tần Dương chỉ Trương Bân xa xa:
- Hắn và mày có quan hệ thế nào? Vì sao phải ra mặt giúp hắn?
Lưu An hừ lạnh nói:
- Cái này không liên quan đến mày!
Tần Dương bất đắc dĩ lắc đầu:
- Đúng là vẫn còn học sinh, ngay cả lai lịch người mình phải đối phó cũng không rõ ràng đã xông lên…
Mặt Lưu An biến sắc, hừ lạnh nói:
- Mày không phải đám sinh viên năm nhất mới lên đại học sao, trước mặt tao giả vờ cái gì, bớt nói nhảm cmmđ. Lên cho tao, đánh nó, nếu dám chống trả, sẽ cho nó thấy đổ máu.
Người hai bên tên thanh niên kia xông tới hướng Tần Dương, người bên trái mới đưa tay ra, Tần Dương đã nhanh như chớp duỗi tay nắm lấy cổ tay hắn, tiện tay bóp một cái, thanh niên kia bất ngờ kêu lên sợ hãi, đao biểu diễn trong tay liền rơi xuống đất.
Tần Dương buông tay, sau đó không để đối phương kịp phản ứng, trở tay quất một bạt tai.
- Ba~!
Tiếng bạt tai vang dội, thanh niên kia bị hất văng theo hướng bạt tai bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống, gương mặt sưng như đầu heo.
Thanh niên bên phải mặt lập tức biến sắc, khẽ cắn răng, khua đao biểu diễn đâm tới cánh tay Tần Dương, Tần Dương hơi nghiêng người, né phát đao này, tên kia tới gần, hắn nâng gối, húc mạnh vào bụng thanh niên kia.
Thanh niên kia lập tức ôm bụng nằm xuống, cả người cuộn lại, nước mắt nước mũi đầm đìa, giống như con tôm to dạt vào bờ.
Tần Dương xuất thủ hời hợt, trong nháy mắt giải quyết hai tên cầm đao, khiến cho mọi người xung quanh trợn tròn con mắt.
- Tôi không ngờ, thật là mạnh!
- Quá đẹp trai!
- Thật vênh váo!
- Mạnh vãi, xem ra tân sinh năm nay lại có một nam sinh thật mạnh mẽ.
Hà Thiên Phong đứng sau Tần Dương, con mắt ung dung nhìn thẳng vào mấy kẻ nam nữ đang chờ đợi.
Từng người mắt trợn tròn, mồm há to, khiếp sợ nhìn vào một màn vừa xảy ra trước mắt.
Đây thật sự quá lợi hại.
Mỗi người một chiêu, liên tục không ngừng.
Tôn Hiểu Đông vốn còn đang cầm chặt chai bia, chuẩn bị sẵn sàng đi lên hỗ trợ, thấy một màn như vậy, hắn mới rõ mình lo lắng mất công, cũng coi như hiểu được ý nghĩa câu nói lúc nãy của Tần Dương: “Dù có phải báo cảnh sát, cũng phải là bọn họ báo”
Với thân thủ thế này của Tần Dương, phải sợ hãi mà báo cảnh sát, chắc chắn phải là mấy kẻ gây chuyện này.
So với đám Tôn Hiểu Đông đầy hưng phấn, thì Lưu An lúc này lại đầy sợ hãi. Câu nói giễu cợt của Tần Dương lúc nãy, bây giờ hiện rõ ràng trôi nổi trong đầu của hắn.
Đối phương thật sự vẫn còn là học sinh sao?
Đánh nhau sao lợi hại như vậy, ra tay sao độc ác như vậy?
Vốn nghĩ hắn chỉ là một tân sinh viên năm nhất từ nơi khác tới, có thể bắt nạt, nhưng bây giờ phát hiện đối phương không phải là quả hồng mềm, mà là một người kinh nghiệm đầy mình.
Trong ánh mắt kinh hoàng của Lưu An, Tần Dương tới trước mặt Lưu An, mặc dù bên cạnh Lưu An còn một đàn em, nhưng hắn cũng không dám ra tay, sợ hãi co dúm một bên, không dám tiến lên phía trước.
Hai tên cầm đao trước mặt hắn còn đang nằm trên mặt đất không bò dậy nổi, vết bánh xe đổ phía trước, hắn không có dũng khí đi vào…
Tần Dương đưa tay nắm lấy cổ áo Lưu An, cũng không đánh hắn, trực tiếp xách hắn đi đến chỗ đám bạn của hắn.
Lưu An định phản kháng, Tần Dương lạnh lùng quay đầu liếc hắn một cái:
- Muốn giống bọn họ sao?
Lưu An bị Tần Dương lạnh lùng liếc mắt, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, trong lòng dâng lên cảm giác giống như bị hổ dữ nhìn chằm chằm, cảm giác như chỉ cần mình không ngoan ngoãn, sẽ bị làm thịt ngay lập tức.
Lưu An sợ hãi cụp mắt xuống, để mặc Tần Dương kéo trực tiếp đến trước mặt Trương Bân.
Trên mặt Trương Bân đã sớm không còn đắc ý, ánh mắt có chút bối rối, nếu lối ra không phải đi qua trước mặt đám người Tần Dương, chỉ sợ hắn lợi dụng lúc đàn em của Lưu An bị đánh ngã đã tìm cơ hội chạy đi.
Tần Dương ngồi xuống trước mặt Trương Bân, cũng không mở miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Bân.
Trương Bân cảm giác cả người không ổn, ngoài mạnh trong yếu, nhìn chằm chằm Tần Dương hỏi:
- Mày muốn gì?
Tần Dương lạnh lùng hỏi:
- Tao từng gây sự với mày sao?
Trương Bân tự nhiên biết ý tứ trong câu hỏi của Tần Dương, ngược lại đối phương cũng chỉ là một tân sinh viên năm nhất, hắn không tin đối phương có thể làm gì mình, tâm tình bình tĩnh, cười lạnh nói:
- Coi như mày không gây sự với tao, nhưng tao nhìn mày ngứa mắt, thì sao nào?
Tần Dương hơi nheo mắt:
- Vì nhìn tao không vừa mắt mà mày tìm người đến gây sự với tao?
Trương Bân nhún vai một cái, cố làm ra vẻ tự nhiên:
- Bọn nó và tao có thể không liên quan gì cả, chính mày ở trong quán rượu va chạm với người ta, người ta không ưa mày, muốn dạy cho mày biết lễ độ, liên quan gì đến tao.
Tần Dương lông mày giãn ra, cười ha ha:
- Mày phủ nhận thật sạch sẽ, nhưng tao cũng thấy rõ…
Trương Bân theo bản năng hỏi lại:
- Mày thấy rõ cái gì?
Tần Dương từ tốn nói:
- Mày chỉ có thể là kẻ đứng sau khua môi múa mép, giống như đám bạn của mày, muốn gây chuyện, cũng không có can đảm đứng lên trước, chỉ biết núp sau như thế…
Trương Bân trợn mắt lên, tức giận nhìn Tần Dương chằm chằm:
- Mày nói cái gì?
Tần Dương cười khinh miệt, quay đầu nhìn Lưu An:
- Nó bắt mày đối phó tao như thế nào? Đổ chút máu? Hay đánh cho thành tàn phế?
Lưu An Bị dọa giật mình, liền vội vàng khoát tay:
- Không có, không có, chỉ là muốn giáo huấn mày một hồi. Chúng ta vẫn còn là học sinh, đánh một chút là được, nào dám đánh mày thành tàn phế?
- Chẳng qua là dạy dỗ một hồi sao?
Tần Dương tỏ vẻ tiếc nuối:
- Vậy cũng được, nếu như vậy, mày lại đây đánh nó một trận nhiệt tình vào, chuyện này tao sẽ cho qua. Mày không đánh nó, tao sẽ đánh mày.