Chương 13: Linh Tuyền Có Tác Dụng
Từ nay về sau, mỗi lần Vương Lam Yên nấu cơm sẽ lặng lẽ bỏ một ít linh tuyền vào đồ ăn, lúc tướng công nhà mình ngâm chân cũng bỏ thêm một chút vào, hai việc cùng làm, nàng tin tưởng, không bao lâu sau, chân Lăng Tử Viêm chắc chắn sẽ tốt hơn.
Quả nhiên, một thời gian sau Lăng Tử Viêm nói một câu làm Vương Lam Yên biết nàng cố gắng vài ngày nay cuối cùng không có uổng phí.
Ngày đó, Lăng Tử Viêm ngâm chân xong, đột nhiên nói ra.
"Lam Yên, chân của ta đã có cảm giác, hơn nữa, còn có thể cử động một chút."
"Rất quá!”
Vương Lam Yên nghe thấy liền cười, thật tình vì Lăng Tử Viêm tốt lên mà cảm thấy vui vẻ, cuối cùng cũng có điều tốt, nếu kiên trì, hoàn toàn có khả năng chân sẽ hồi phục.
"Ừ!"
Lăng Tử Viêm cũng vui vẻ, rất kích động.
Vừa mới bắt đầu còn không biết phải làm thế nào, càng lâu, hắn càng nhớ tới trước kia hàng ngày hắn có thể chạy còn có thể múa đao, càng làm cho hắn muốn đứng lên một lần nữa, sau đó ở bên cạnh Lam Yên che gió che mưa, vượt qua muôn vàn khó khăn.
Ý tưởng này của Lăng Tử Viêm, Vương Lam Yên không hề biết, hiện tại điều nàng lo lắng là buổi tối nên làm đồ ăn gì ngon để chúc mừng chuyện vui này.
Một bên khác, Lăng gia, Lăng mẫu đứng ở sân sau, nhìn con gà béo bị kẹt chết giữa khe hở của đầu gỗ, tức giận tới mức cắn chặt răng.
Đây chính là con gà mái sắp được 4 cân, sắp đến lúc đẻ trứng rồi, thế mà bị kẹt chết, khẳng định người nhà lão nhị không chăm sóc tốt cho nó, chứ không làm sao có thể dễ dàng chết như vậy, đáng thương trứng gà của nàng nói không có liền không có.
Lăng mẫu thấy Phùng thị cùng Đại Nha Nhị Nha đi đến, bắt đầu mắng ầm ĩ lên.
"Mấy đứa chúng mày nói xem chúng mày cho gà ăn kiểu gì mà chết một con còn không biết, ba người chúng mày là lũ ăn không ngồi rồi, chọc người chán ghét, ăn uống của Lăng gia, chỉ biết sinh một đám con gái bồi tiền, lãng phí lương thực, hừ, nhìn thấy chúng mày liền bực mình."
Phùng thị đem hai nữ nhi ôm vào trong ngực, không để bọn chúng nhìn thấy bộ dạng hung dữ của nãi nãi mình, tùy ý để Lăng mẫu mắng chửi, không nói một tiếng, trong lòng càng muốn rời đi nơi này.
Thực hâm mộ tam muội cùng tam đệ có thể phân nhà, nếu tướng công cũng nguyện ý ở riêng, mỗi ngày cho dù ăn chút cám bã rau dại nàng cũng nguyện ý.
Nhưng nàng biết, đều này rất khó xảy ra, tướng công nhà mình đối lời nói của cha mẹ là cha mẹ nói một thì không phải hai, có việc gì đều nghe theo hai người họ, không hề suy nghĩ cho vợ con mình sống như thế nào, Phùng thị đối với tướng công nhà mình cũng có oán trách, oán khí lưu lại trong lòng mãi vẫn không thể xóa bỏ.
Gà mái đã chết, có luyến tiếc ra sao cũng không có biện pháp, Lăng mẫu không muốn lãng phí đành đem gà thịt cho người nhà ăn.
Đại Nha nhìn thịt gà trên bàn chảy nước miếng, muốn gắp một miếng vào bát, còn chưa kịp ăn vào bụng, Lăng mẫu lại bắt đầu hùng hổ.
"Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi, bình thường để cho chúng mày chăm gà cũng không chú tâm như vậy, hiện tại tốt lắm, một con gà béo như vậy đã chết, tốn quá trời lương thực của ta, giờ còn muốn ăn gà..."
Đại Nha cố nén nước mắt, đem thịt gà trả lại cho Lăng mẫu, Lăng mẫu thấy cháu gái gắp miếng thịt gà vào bát của mình, mới vừa lòng ăn thịt gà, vừa ăn vừa sợ cháu trai bảo bối không ăn được thịt, liền gắp miếng thịt gà ngon nhất bỏ vào bát Lăng Hạo, cho hắn ăn.
Đại Nha cùng Nhị Nha tha thiết nhìn đường ca ăn thịt gà, bản thân chỉ có thể cắn bánh bao chay, đáng thương nhìn Phùng thị.
Lăng Lộc Trụ nhìn nữ nhi không được ăn thịt, muốn nói lại thôi, nghĩ tới cha mẹ nhà mình uy nghiêm, đem bất mãn trong lòng đè xuống.
Giống như Lăng Tử Viêm, Lăng Lộc Trụ từ nhỏ cũng là một người vô hình, bị trách móc nặng nề áp bức nên quen rồi, cũng không có tâm phản kháng, quả nhiên người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Sau khi ăn thịt gà, Lăng Hạo cảm thấy mỹ mãn vô cùng, trong lòng đặc biệt sung sướng.
Nương nói con gà béo này giữ lại để nó đẻ trứng gà không cho hắn ăn thịt gà, nhưng hắn thông minh, trực tiếp đem gà giết chết, còn gián tiếp đổ cho Khâu nhi, không có ai phát hiện.
Cuối cùng thành công được ăn thịt gà mĩ vị, về phần Đại Nha Nhị Nha các nàng, muốn cũng không được ăn, hừ.
Ngày thứ hai, Lăng Hạo đeo giày mới nương hắn làm cho hắn, khoe khoang trước mặt Đại Nha, kiêu ngạo đi qua.
Nhưng hắn thấy Đại Nha không có phản ứng gì, nhất thời thẹn quá hóa giận, chạy tới đá đường muội một cái, Đại Nha cảm thấy chân đau nhói, cúi đầu thấy đường ca đang đạp lên chân của mình.
Cuối cùng cô bé cũng phát hiện Lăng Hạo có giày mới, trong mắt hiện lên sự hâm mộ, nhưng nghĩ đến mẫu thân mình thật vất vả, liền nhịn xuống sự hâm mộ, chân thành khen một câu.
"Ca, giày mới của ca thật là đẹp mắt."
Lăng hạo vừa nghe được lời này, thấy mục đích đã đạt được, tự hào ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ đắc ý.
"Tất nhiên rồi."
Nói xong, hắn chạy vào nhà kêu nương hắn làm đồ ăn ngon cho hắn ăn.
Cách đó không xa Phùng thị nhìn thấy tất cả, trong lòng hạ quyết tâm.
Lúc trước nàng còn do dự không đồng ý đề nghị của Vương Khiết muội, hiện tại xem ra không đồng ý không được, dù sao cơ hội kiếm bạc không phải lúc nào cũng có.
Đứa nhỏ nhà mình ăn không tốt bằng đại phòng, mặc không tốt bằng đại phòng, đãi ngộ khác nhau rất lớn, nhưng nhà mình lại trả giá nhiều nhất, điều này thật không công bằng.
Tướng công không lo lắng vì cái nhà này, thì nàng lo, nàng không thể để hai nữ nhi lặp lại hoàn cảnh của nàng, nàng quyết không cho phép.
Vương Khiết muội đưa ra chủ ý không tồi, bên ngoài nói là đi giúp muội ấy thêu hầu bao và khăn tay, cách một khoảng thời gian lại lấy một chút tiền đồng trở về đưa cho bà bà nhà mình không cho nàng có lời nào để nói, ngẫm lại có thể lặng lẽ giấu một ít tiền riêng, để cải thiện cuộc sống cũng tốt hoặc về sau cho Đại Nha Nhị Nha mua đồ cưới cũng được.
Về phần tướng công nhà mình, bản thân chỉ có thể xin lỗi hắn, nàng còn có nữ nhi, không thể giống như hắn toàn tâm toàn ý lo cho cuộc sống của Lăng gia được.
Hạ quyết tâm, Phùng thị ngược lại cảm thấy không còn khó chịu như trước, tâm càng kiên định hơn.
Thời gian sau, Phùng thị mỗi khi rảnh đều qua nhà cùng Vương Khiết thêu đồ, có bản vẽ của Vương Lam Yên, các nàng làm ít nhưng thu được nhiều tiền hơn, so với trước kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Làm việc thoải mái giá bán còn rất cao, làm các nàng càng ngày càng tin tưởng, biết ai mang đến tất cả những lợi ích này, bởi vậy các nàng đối với Vương Lam Yên càng thêm cảm kích.
Tất cả những thứ này Vương Lam Yên còn chưa biết.
Thời gian trôi thật nhanh, nháy mắt, một tháng trôi qua.
Chân Lăng Tử Viêm đã tốt hơn, hiện tại đã có thể xuống đất chống gậy đi được vài bước, Vương Lam Yên mỗi ngày đều nhìn Lăng Tử Viêm cố gắng, cho dù có khó khăn, để hồi phục hoàn toàn chắc còn cần chút thời gian, nhưng có thể nhìn ra Lăng Tử Viêm tâm tình rất tốt.
Mất đi rồi mới càng thêm quý trọng, nên khi hai chân có thể một lần nữa xuống đất đi lại, điều này không khác gì cho hắn mạng sống lần thứ hai.
Một ngày nọ, Vương Lam Yên tính nhẩm thời gian, quyết định vào thành một chuyến, tiền lãi từ tiệm thêu hẳn đã tính toán tốt rồi, đoán chừng lần này thu được cũng không ít bạc.
Dù sao, Vương Khiết tỷ cùng nhị tẩu chia bạc cho nàng đều thu rồi, cho dù chỉ có một ít, nhưng đối với người bình thường mà nói, đó cũng là chi phí sinh hoạt trong một thời gian dài, càng quan trọng hơn đó là tâm ý của 2 người Vương Khiết tỷ, đây mới là điều đáng quý nhất.
Lăng Tử Viêm biết Vương Lam Yên muốn vào thành, quyết định đi theo.
Từ khi thành thân tới giờ, hai vợ chồng lần đầu tiên cùng nhau vào thị trấn.