Trấn Hoàng Phong đã vào đêm, bóng tối bao trùm đen kịt. Vài nơi treo lẻ tẻ những ngọn đèn lồng, tỏa ra ánh sáng yếu ớt rọi sáng một chỗ nào đó trên đường.
Nơi cổng thành cũng vừa đốt lên ngọn đèn lớn nhất, rọi sáng một mảng xung quanh cổng.
Trên tường thành có vài tên linh cah gác, chợt nghe từ xa truyền đến từng đợt âm thanh cổ quái.
"Ba ba ba..."
Đám binh sĩ chợt giật mình, quay đầu lại hướng mắt về phía phát ra âm thanh.
Nhờ vào một chút ánh sáng yếu ớt của ánh trăng và những ngọn đèn lồng nhỏ, đám binh sĩ nhìn thấy rất nhiêu thân ảnh mang trên người những màu sắc lòe loẹt đang chậm rãi hướng cổng thành đi tới.
Ở chính giữa những thân ảnh kia, nổi bật nhất là bốn cái bóng trắng lớn. Trên đầu chúng đang khiêng một cái kiệu lớn.
Là ai giữa đêm lại muốn ra khỏi thành vậy chứ?
Một gã binh sĩ trẻ tuổi định mở miệng hỏi thì bị một người khác nhanh tay bịt miệng hắn lại.
Tên binh sĩ quay đầu lại thì phát hiện thì ra Ngũ Trường chính là người đã đưa tay bịt miệng hắn lại. Liền đưa ra biểu hiện nghi ngờ khó hiểu.
Sắc mặt Ngũ Trường trắng bệt, biểu lộ sợ hãi. Một tay thì đang che miệng hắn, tay kia đưa lên miệng mình ra dấu im lặng. Đứng lặng người nhìn những bóng trắng kia từ từ tiếp cận cổng thành.
Binh sĩ nọ đang nghi ngờ khó hiểu vội quay sang nhìn những người khác. Bọn họ cũng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía những thân ảnh kia.
Là cái gì mà lại làm cho bọn họ sợ hãi đến như vậy?
Binh sĩ nọ mang theo ghi ngờ, dần đưa mắt nhìn về phía những thân ảnh đang đến gần cổng thành kia.
Không lâu sau đó, hắn cũng lộ ra dáng vẻ sợ hãi khi đã nhìn rõ những thân ảnh mờ ảo kia khi chúng dần tiến lại gần.
Dáng người xộc xệch, ăn vận khoa trương. Khuôn mặt sai lệch, nụ cười quỷ dị.
Những thân ảnh này vậy mà không phải người, chúng là những người giấy với điệu cười rợn người treo trên mặt.
"Cái này. . . Cái này. . . Cái này. . ." Binh sĩ nọ hoảng sợ nói không ra lời.
Đám người giấy dừng bước, chậm rãi quay đầu nhìn về hướng những binh sĩ đang thập phần sợ hãi kia.
Đám binh sĩ căng thẳng, không dám buông bỏ cảnh giác, nhưng hành động tiếp theo của những người giấy là lại làm cho đám binh sĩ càng ngây người. Những người giấy này lại bay lên trời, mang theo cái kiệu kia mà bay qua cổng thành. Chậm rãi rời đi.
Khi ra khỏi thành, đám người giấy kia cũng hề quay đầu lại mà nhanh chóng tụ tập xung quanh kiệu lớn, sau đó lại gấp rút rời đi.
"Phù..." Đám binh sĩ thở ra một hơi, buông lỏng cảnh giác, có cả giác như là vui mừng thì thoát khỏi đại nạn.
Ngũ Trường nhìn đám người giấy dần rời đi xa mới mở miệng lên tiếng “Không biết là đám người giấy này vô tình đi ngang trấn Hoàng Phong, hay vốn dĩ là từ trong trấn đi ra nữa. Nhưng may mắn là bọn chúng cũng không có làm tổn thương người sống.”
Giật mình như vậy rất nhanh lại qua đi, nhưng đám binh si vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ. Nhìn giáo giác khắp nơi, như thể sợ rằng lại nhảy ra chuyện gì quái dị như vừa nãy.
Về phần những người bị ướt quần kia thì vì sợ mất mặt nên là cũng không có đề cập đến.
Người ngồi trong cái kiệu này đúng là Trương Thần.
Trương Thần biết thân thể mình không được khỏe mạnh, phụ thân hắn nhất định sẽ không để cho hắn đi xa, càng không thể để cho hắn ra khỏi thành.
Nhưng mà hắn thật sự không thể sống bao lâu nữa. Hắn nhất định phải lên đường. Đi tìm yêu ma quỷ quái, thu thập nguyên liệu sau đó chế tạo loại giấy kia. Rồi từ đó chế tạo một thân thể bằng loại giấy đó cho bản thân mình dùng.
Tăng thêm việc xung quanh hắn lại có rất nhiều người giấy. Không tiện để cho người khác đi cùng.
Vì vậy hắn chỉ có thể lặng lẽ rời đi trong đêm, để lại một lá thư trong nhà cho phụ thân hắn.
Cũng lại vì thân thể Trương Thần vốn hư nhược, không thể tự mình đi xa. Nên cũng chỉ còn cách ngồi trong kiệu để cho người giấy đưa đi.
Có bí thuật gia trì, những người giấy này không chỉ cứng cáp như sắt thép mà còn cực kỳ nhẹ, có thể dễ dàng đưa kiệu cho hắn, so ra thì tốc độ cũng không thua kém xe ngựa là bao.
Cũng bởi vì mang theo rất nhiều người giấy, nên Trương Thần hắn cũng chỉ có thể lựa chọn rời đi vào ban đêm. Tránh kinh động người khác.
Không chỉ để tránh người dân trong trấn, mà còn vì đi ban đêm dễ gặp được những yêu ma quỷ quái kia hơn.
Tuy rằng hắn không biết thực lực của những Tinh quái hay ma quỷ kia, nhưng hắn lại cực kỳ tự tin vào thực lựa của những người giấy bên cạnh mình.
Bàng môn tả đạo vốn là loại có thể học tập cực nhanh, cộng thêm mười năm nghiên cứu “Chỉ Nhân Bí Thuật” nên hắn đã sớm nắm vững từng thứ trong lòng bàn tay. Vả lại hắn còn sáng tạo cho mình những pháp thuật và kỹ xảo nho nhỏ.
Dưới ánh trăng, đám người giấy chợt dừng lại trước một cánh rừng.
“Đi, tìm kiếm tung tích của đám yêu ma quỷ quái”. Trong kiệu truyền ra âm thanh hữu thanh vô lực của Trương Thần.
Yêu ma quỷ quái vốn hay ẩn núp tại những nơi rừng núi vắng người qua lại. Nên hắn mới cố ý chọn nơi này mà dừng lại,
"Vèo ~" rất nhiều người giấy lập tức bắn vào phía rừng núi âm u kia mà đi vào. Chỉ để lại bốn tên khiêng kiệu.
Không lâu sau, trong núi truyền ra tiếng kêu, gào rú của đám dã thú, hiển nhiên là những người giấy kia đã kinh động đến bọn chúng.
Tiếp theo chính là tiếng kêu thê thảm của đám dã thú.
Hẳn là có một vài dã thú tấn công người giấy, bị người giấy chém giết.
"Ngao rống ~" chợt có một tiếng rít cực lớn, làm chấn động toàn bộ khu rừng trước mặt.
Đây là một con hổ cực lớn, cao đến hai mét, thân dài bốn mét. Dưới ánh trăng, ánh mắt của nó phản chiếu màu đỏ đầy khiếp sợ.
Đối mặt một con quái thú to lớn như thế, nếu đổi lại là một người bình thường chắc chắn đã run sợ không nói lên lời. Nhưng lúc này đây trước mặt nó lại là một người giấy, không hơn không kém.
Tuy rằng đối với nhân loại trước đây mà nó từng gặp, người giấy này có chút khác biệt. Nhưng vốn là chúa tể khu rừng này, nó đủ tự tin dưới một chảo của nó, “nhân loại” này có thể dễ dàng bị nó xé ra từng mảnh.
"Rống!" Mãnh hổ một lần nữa gầm thét, mãnh liệt đánh về phía người giấy.
Nhưng người giấy lại bất động trước đợt tinh phong đang tiến đến, trên mặt hiện ra nụ cười quỷ dị, như thể nó đang giễu cợt mãnh hổ trước mặt này.
Một lúc lâu sau, đám người giấy đồng loạt quay trở về, trong tay là dã thú, xác thịt. Còn có xác của hai con mãnh hổ tương tự ban nãy.
Dù là con mãnh hổ này đã chết, nhưng vẫn tỏa ra khí tức làm con người ta phải khiếp sợ như cũ.
Nhưng Trương Thần lại không chút nào sợ hãi, cho dù nó có còn sống thì hắn cũng không sợ, huống đi là đã chết đến không thể chết hơn. Những người giấy xung quanh chính là lực lượng mạnh nhất của hắn mà hắn có thể hoàn toàn tin tưởng.
Trương Thần bước một bước lớn, kéo theo thân thể hư nhược đi ra khỏi kiệu.
Tuy rằng Trương Thần ngồi trong kiệu cũng không có chuyện gì, nhưng ngồi trong kiệu một thời gian dài. Thân thể hư nhược của hắn cũng có chút chịu không nổi cảm giác đó.
Cảm nhận đượctình huống của bản thân , Trương Thần càng thêm kiên định nhẹ nói: "Cái thân thể hư nhược này, suy cho cùng cũng chỉ làm thêm liên hụy tinh thần ta, chi bằng sớm vứt bỏ đi thì hơn."
Tiếp theo, Trương Thần đầy mong đợi trong lòng, dùng phương pháp trong “Chỉ Nhân Bí Thuật”, xem xét những thi thể dã thú kia.
Nhưng điều làm cho Trương Thần thất vọng chính là, cho dù có nhiều thi thể như vậy nhưng không có bất kỳ một cái này là thi thể của Tinh quái, yêu ma.
Chu dù là con mãnh hổ to lớn kia, nhất định cũng phải ăn thêm nhiều người sống hơn nữa thì may ra mới có thể biến thành Tinh quái, yêu ma.
Một đêm không ngủ, Trương Thần cảm thấy thân thể vốn đã hư nhược của mình lại càng thêm mệt mỏi, bụng cũng đã đói, cộng thêm việc lúc này trời cũng đã gần sáng.
Trương Thần quay về lại trong kiệu, lệnh cho người giấy mang kiệu cùng thi thể dã thú, đến một ngôi miếu Sơn Thần gần đó để nghỉ ngơi.
Cửa miếu rất nhỏ, kiệu giấy không thể vào trong, Trương Thần chỉ có thể ra lệnh cho người giấy mang thân thể hư nhược của hắn tiến vào trong miếu sơn thần.
Miếu sơn thần này đã rất lâu không có hương hỏa, tượng thần ngoài da tróc ra, xung quanh lại giăng đầy mạng nhện, trên đỉnh còn có vài viên ngói đã vỡ, làm lộ ra một lỗ để ánh sáng chiếu xuống, bức tường chỗ mái hiên cũng đã bị tàn phá, có chút có vẻ không chịu nổi.
Hàn phong thổi xuyên qua, làm cho thân thể Trương Thần khẽ run lên, hai hàm răng va vào nhau cầm cập.
Hắn tấy tay ôm chặt quần áo trên người mình, mở miệng ra lệnh: “Tiểu Lam, tiểu Lục đi nhặt ít củi về rồi đốt lên một đống lửa”
Vừa nói xong, chỉ thấy hay người giấy bên cạnh hắn, một màu lam, một màu lục hóa thành hai đạo tàn ảnh, biến mất không thấy.
“Những người khác đem da của đám dã thú kia lột ra, kết lại thành thảm”. Trương Thần lại một lần nữa ra lệnh. Những tên người giấy kia rất nhanh đã hành động.
Hai tay người giấy như là hai lưỡi đao. Chỉ thấy một người giấy đưa tay lên vẽ một đường, rất nhanh đã thấy da và thịt của một con dã thú nhanh chóng bị tách ra.
Không lâu lắm, da và lông của đám dã thú đã bị lột ra hết.
Cùng lúc đó, Tiểu Lan, tiểu Lục hai con người giấy này cũng đã đem củi gỗ chở về.
Rất nhanh, lửa đã được thắp lên. Bóng tối trong miếu đã biến mất, thay vào đó là ánh lửa bập bùng ấm áp, cũng không còn lạnh lẽo như trước
Tiếp theo, Trương Thần lại để cho người giấy đem một con Sói đã bị lột sạch da gác lên nướng trên lửa.
Trương Thần để cho người giấy đem theo những cái thi thể dã thú này cũng là có mục đích. Một là lột da làm vật giữ ấm, hai là để hắn có thể lấp đầy cái bao tử của mình.