Editor: Cua Rang Me
Buổi tối, lúc Kiều Y Y trở về, Sóc Phong không có ở nhà, cô cảm thấy kỳ lạ, bởi vì anh rất ít khi vắng nhà, nhưng anh là một trạch nam, cô cũng không phản đối việc anh đi ra ngoài.
Đàn ông không đi ra ngoài chơi là chuyện tốt, thân là bạn gái, có thể thả lỏng 1200 trái tim, nhưng nếu bạn trai giao tiếp quá ít, cô cũng không khỏi lo lắng.
Chẳng qua, hình như Sóc Phong không xem đây là vấn đề.
Kiều Y Y để túi xách trên ghế sa lon rồi ngồi xuống, đầu tiên lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho anh, như đã nói qua, chuyện anh có điện thoại di động đối với cô đúng là chuyện lạ.
Có một lần Sóc Phong không ở nhà, cô không tìm được anh, kết quả để cho cô sinh ra nhiều suy nghĩ, muốn mua điện thoại di động cho anh, nhưng mà sau khi anh trở về, vừa nghe đề nghị của cô, không gật đầu cũng không lắc đầu, mà lại thản nhiên lấy điện thoại di động từ trong túi ra!
Có thể nghĩ, khi đó Kiều Y Y khiếp sợ đến mức nào, từ đó về sau, cô lại thay đổi suy nghĩ về anh lần nữa, mặc dù anh trải qua cuộc sống như người hoang dã, nhưng anh còn là một người hiện đại, tối thiểu anh có thẻ tín dụng, có điện thoại di động, có máy vi tính, những thứ mà người bình thường có thì anh cũng có.
Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do cô xem thường anh . . . . . .
Tiếng chuông tin nhắn vang lên, cô mở ra xem, thiếu chút nữa là bị dọa rơi hàm răng, xem đi! Đã nói không thể xem thường anh, anh cũng có bạn bè . . . . . . Anh trả lời tin nhắn: Buổi tối có hẹn với bạn.
Chỉ sáu chữ đơn giản đã làm thay đổi suy nghĩ của Kiều Y Y về anh, à, thì ra anh cũng là một người bình thường, không phải là người hoang dã! Lại nói, tại sao cô phải xem anh như người hoang dã chứ? Đều do hình dạng của anh lúc ở trên núi quá mức sinh động, khiến cô đến bây giờ cũng không cách nào xem anh như là một người hiện đại.
Một nửa là trút cho hả giận, một nửa là khó chịu, cô trả lời một câu, không đưa bạn gái theo hả?
Nhắn xong, cô lại tự trách mình quá hẹp hòi . . . . . . Haiz, thật là mâu thuẫn! Chỉ có điều khi đọc tin nhắn của Sóc Phong, lập tức có cảm giác kỳ lạ, không phải là bạn bè rất quan trọng.
Vì vậy Kiều Y Y cố làm ra vẻ dè dặt, rộng rãi nói: đi chơi vui . . . . . .
Bên kia, Sóc Phong nhìn điện thoại di động cười, cô gái này cực kỳ đáng yêu, nụ cười này làm cho Lý Nhân Phong ngồi đối diện sững sờ, anh không biết thì từ sau chuyện đó, Sóc Phong còn có thể cười.
Sóc Phong để điện thoại di động xuống, ngước mắt nhìn người bạn trước mặt.
Lý Nhân Phong giống như vô ý hỏi: "Bạn gái?" Cho dù anh không tin Sóc Phong còn thể nói yêu thương thêm lần nữa, nhưng trực giác của anh lại cảm thấy như thế.
"Ừ."
Một chữ "Ừ" thật đơn giản, lại làm cho ly cà phê trên tay Lý Nhân Phong nghiêng đổ, chất lỏng màu đen chảy ra, làm ướt quần của anh, nhưng Lý Nhân Phong không có bất kỳ cảm giác gì, "Cậu, yêu rồi hả ?"
"Cà phê đổ ra ngoài . . . . . ." Sóc Phong chỉ vào quần của anh ta.
Lý Nhân Phong vội vàng dọn dẹp, tùy ý đặt cái ly lên bàn, anh nhanh chóng rút mấy tờ giấy lau lau, vấn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Có thật không?"
"Thật!"
Giờ phút này Lý Nhân Phong cười to, không phải là bởi vì Trần Uyển không có cơ hội, anh có cơ hội, mà là vì người đàn ông ở trước mắt, anh biết Sóc Phong đã từng có nhiều khổ sở, hiện tại anh vì Sóc Phong vui vẻ, anh thấp giọng nói, "Thật tốt quá!"
Sóc Phong cười không nói, lẳng lặng nhìn chằm chằm ly cà phê trước mắt đến ngẩn người.
"Mấy năm này cậu khỏe không?"
Sóc Phong cười, có chút giễu cợt, "Lý Nhân Phong, từ khi nào thì cậu trở nên dài dòng như vậy? Muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi!"
Ừ, mình còn lâu mới được cởi mở như cậu ta, Lý Nhân Phong nhìn ngoài cửa sổ, "Mấy năm này, tôi vẫn ở chung với Trần Uyển, cho đến cách đây mấy giờ trước, tôi còn đi với cô ấy, tôi lái xe đưa cô ấy đi xem triển lãm . . . . . ."
Mặt Sóc Phong không chút thay đổi, giống như đang nghe tin tức khí tượng.
"Chúng tôi còn hôn môi!" Tròng mắt Lý Nhân Phong lại trở về trên người Sóc Phong, nhìn anh không có một chút dao động,
Anh cười khổ, “Chỉ là cô ấy tát tôi một cái, bởi vì cô ấy biết cậu đã xuất hiện…”
Khi anh biết Trần Uyển muốn đi gặp người trùng tên trùng học Sóc Phong ở hội triển lãm thì trong lòng anh không khỏi lo lắng, nhưng anh không biết, càng không hy vọng chuyện sẽ xảy ra, thì 100% sẽ xảy ra, coi như trốn được mùng một cũng tránh không khỏi 15.
Quán cà phê yên tĩnh, ánh đèn màu vàng, người tụm năm tụm ba, thật đơn giản chỉ là thăm hỏi, hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, rất thoải mái, nhưng Lý Nhân Phong đứng ngồi không yên.
“Tôi không có hứng thú với Trần Uyển.” Sóc Phong nói thẳng, anh biết Lý Nhân Phong muốn nghe đáp án gì.
Lý Nhân Phong lắc đầu một cái, nhìn người đàn ông nho nhã trước mắt, người đàn ông trời sanh có năng lực hấp dẫn ánh mắt phụ nữ như vậy, cho dù anh thấy mình cũng không kém, nhưng kì lạ là anh vẫn không hấp dẫn được Trần Uyển.
“Sóc Phong, nếu như là trước, tôi cũng sẽ vì đáp án của cậu mà mở lòng, nhưng không, tối thiểu hiện tại sẽ không! Tôi mệt mỏi…”
Lại nói tảng đá dù cứng rắn đến đâu cũng sẽ có khe hở, mà anh thì có quá nhiều khe, nhiều đến nỗi khiến anh sắp bị vỡ tan nát.
Sóc Phong nhướng mày, “Vậy cậu hẹn tôi ra ngoài làm gì?” Mấy năm này, ngoài trừ có liên lạc với cha mẹ, thì còn có Lý Nhân Phong, không đề cập tới phụ nữ, thì bọn họ là thật sự bạn rất thân.
“Chỉ là gặp mặt bạn tốt thôi.” Lý Nhân Phong nho nhã mà cười.
Sóc Phong không nói thêm gì, “Tôi rất khỏe.” Mỗi người đều cho là anh không khỏe, nhưng không có, anh rất tốt.
Tròng mắt Lý Nhân Phong nhìn rõ khớp xương ngón tay của mình, << Mấy ngày nữa tôi sẽ đi Mỹ >>. Trước khi đi muốn nhìn thấy Sóc Phong, có lẽ lúc nãy chưa xác định, nhưng bây giờ anh biết rõ mình cần phải làm gì, “Sau này có lẽ không trở về nữa.”
Sóc Phong cười, hiểu ý tứ của đối phương, anh trêu ghẹo nói: “Như vậy cậu cũng không tới hôn lễ của tôi?”
Không trở lại, không muốn gặp lại Trần Uyển, Lý Nhân Phong cũng không thể để Sóc Phong xem thường, “Người anh em! Tôi muốn đi một thời gian!” Cầm được thì buông được, những lời hoa mỹ này nói ra thật dễ, nhưng làm được hay không lại là một chuyện.
Sóc Phong nhún nhún vai, không nói lời nào.
“Này, nói cho tôi nghe một chút về người phụ nữ của cậu đi!” Tay Lý Nhân Phong chống cằm.
Sóc Phong mím môi không muốn nhìu lời, nhưng khóe miệng vô tình nở nụ cười, làm thế nào cũng không gạt được ánh mắt Lý Nhân Phong. Lý Nhân Phong khe khẽ thở dài, nếu nói Sóc Phong cầm được thì buông được, như vậy anh cũng có thể.
“Nói với tôi một chút xem, ý tưởng nào đã làm cho cậu ở thôn dã nhiều năm như vậy?” Lý Nhân Phong cười ha ha chọc anh.
Sóc Phong uống một hớp cà phê, “Không thể truyền lại bằng lời nói, cậu tự trải nghiệm đi!”
Đã lâu không gặp, hai người ngồi ở trong quán cà phê trò chuyện rất lâu mới rời đi, khi Lý Nhân Phong lái xe đi trước, anh tốt bụng cho Sóc Phong một lời khuyên, “Nếu Trần Uyển biết cậu đã trở về rồi, chắc chắn cô ấy sẽ đi tìm cậu…”
“Ừ!” Sóc Phong tiếp nhận ý tốt của bạn tốt.
Khi Sóc Phong về đến nhà, cô bạn gái Kiều Y Y của anh đang chơi điện tử, phần cơm còn lại bên người chứng minh cô đã giải quyết xong cơm tối rồi.
“Gọi từ bên ngoài à?” Anh vừa cởi áo khoác, vừa đến gần cô.
Cô rất bận rộn, không có thời gian trả lời anh, loạn xạ gật đầu một cái, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình, một khắc cũng không rời, người đàn ông ngồi lên chiếu với cô, đôi tay ôm chặt phần eo của cô.
Cô không có cảm giác nào, hai mắt đánh giết đến đỏ cả lên, nhe răng trợn mắt nhìn trước màn hình, một bộ hiếu chiến, thích đánh nhau, bộ dáng thích gây gỗ, giống như Mẫu Dạ Xoa tái thế.
Sóc Phong ngậm lỗ tai cô, cố gắng làm cô chú ý, cô bớt chút thời gian đánh anh, “cút ngay!” Không thấy cô rất bận ssao?
“Anh đã trở về!” Anh nói nhỏ ở bên tai cô.
“Em thấy rồi!” Trong lòng cô run sợ nhìn trước màn hình, giống như đó chính là thời khắc sinh tử.
Anh không vui, vốn là khi trở về tâm tình của anh cũng không tệ lắm, “Chơi game rất vui sao?”
“Đánh xong cửa ải là em được qua thành rồi, anh tránh qua một bên đi!” Vốn Kiều Y Y cũng không muốn chơi nghiêm túc như vậy, nhưng Sóc Phong không có ở đây, cô lại rất nhàm chán, mới bắt đầu chơi game.
Có lẽ vì đã lâu không đụng đến game, cho nên chưa tới 3 phút cô đã bị cuốn vào, ngay lúc thời điểm cao trào, anh làm cái quái gì đó không biết!
Sóc Phong buông cô ra, xoay người rời đi, Kiều Y Y không để ý anh, tập trung chơi game, một lát sau, cô nghe được tiếng trong phòn tắm truyền ra.
“Nhanh, nhanh!” Cô híp mắt, đang lúc đại công cáo thành thì pụp! Màn hình tối đen rồi…
“Á! Chuyện gì xảy ra!” Kiều Y Y nổi điên đứng lên