Anh Vương bỏ tiền giấy vào chậu đất sét, ngẩng đầu nhìn bài vị của ngoại tổ phụ.
Ngoại tổ phụ rất tốt với hắn, mặc dù thời gian ông cháu hai người ở chung cũng không nhiều, nhưng mỗi lần bọn họ gặp mặt, tổ phụ đều sẽ dùng ánh mắt ôn hòa nhìn hắn, sau đó trộm đưa cho hắn một ít món đồ chơi mà tiểu hài tử dân gian thích.
Hắn nhớ khi còn nhỏ, tổ phụ đặt mình ở trên vai, còn dẫn hắn đi mua đèn lồng hình thú trong tết Nguyên Tiêu. Từ nhỏ mẫu thân đã yêu cầu hắn phải hoàn mỹ hơn các huynh đệ khác, các tiên sinh cũng lấy tiêu chuẩn của Hoàng trưởng tử để dạy dỗ hắn.
Chỉ có ngoại tổ phụ sẽ cười sờ đầu hắn, nói hắn là hài tử giỏi nhất.
Yết hầu nghẹn ngào, rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn quỳ gối trước bài vị yên lặng che mặt lặng lẽ rơi nước mắt.
"Vương gia, không được." Người Điền gia có chút kinh hoàng, Anh Vương tuy là cháu ngoại Điền gia, nhưng hắn là hoàng tử, là quân. Trên đời làm gì có đạo lý quân quỳ trước thần?
Bọn họ tất tả đỡ Anh vương dậy, cung kính mời hắn vào phòng bên cạnh ngồi nghỉ. Anh vương không muốn làm khó họ, ngồi trong phòng bên ngẩn người ra.
"Vương gia, đã xảy ra chuyện." Tên người hầu của Anh Vương vội vàng chạy vào, thấy vẻ mặt Anh vương đầy đau buồn, do dự một chút, vẫn tiến lên nói: "Phúc Thọ quận chúa cùng Gia Mẫn quận chúa mất tích trong phòng ấm."
"Ngươi nói cái gì?" Anh Vương khiếp sợ nói, "Ai dám cả gan đến Điền gia cướp người?”
"Sợ làm chuyện ầm ĩ, Điền gia không dám lộ ra, khách khứa còn không biết." Người hầu nói, "Thế nhưng đã phái người báo tin vào cung rồi."
"Lập tức phái người tra rõ, canh giữ cửa thànhnghiêm ngặt ." Anh Vương đã không rảnh bi thương nữa, Thuận An công chúa cùng phò mã thành hôn nhiều năm như vậy, dưới gối chỉ có nữ nhi Gia Mẫn, nếu Gia Mẫn xảy ra chuyện, Thuận An công chúa khẳng định sẽ hận lây sang Điền gia.
Cũng không biết là hắn hay là Điền gia xui xẻo, những chuyện phát sinh gần đây, không có một chuyện nào là có lợi với hắn.
Đến tột cùng là vị huynh đệ nào đã hãm hại hắn?
Khi Hoa Lưu Ly mở mắt ra, điều nàng nhìn thấy là mái hiên đầy mạng nhện. Ý thức được chuyện gì đó đã xảy ra, nàng lại nhắm mắt lại, giả vờ như mình vẫn chưa tỉnh.
Đáng tiếc người bên người nàng dường như không có nhận thức này, lập tức lật người ngồi bật dậy, miệng còn đang chửi nàng.
Hoa Lưu Ly: "......"
Chuyện này có liên quan gì đến nàng chứ, đâu phải do nàng làm?
Nhận thấy Gia Mẫn quận chúa muốn nhân cơ hội đá cô một cái, Hoa Lưu Ly vội vàng lật người, run rẩy ngồi dậy từ dưới đất: "Đây, đây là đâu?"
"Tỉnh rồi à?" Người nói là một một nữ nhân, nàng ta nhìn Hoa Lưu Ly và Gia Mẫn quận chúa không chút biểu cảm, quay đầu gọi ra ngoài, "Lão đại, người tỉnh rồi."
"Các người là ai, muốn làm gì?!" Gia Mẫn quận chúa nhìn nam nhân đi từ bên ngoài vào, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, che ngực mình, "Là ai phái các ngươi tới?"
"Che cái gì mà che?" Nam nhân mặc hắc y ngồi xuống đất, "Lão tử là sát thủ chuyên nghiệp, chỉ muốn mạng người không muốn sắc. Đừng nói là gà mái già, lão tử rất có đạo đức, khi các người bất tỉnh, tao còn cố ý để nữ sát thủ canh chừng các ngươi, ngay cả cửa cũng không vào, đừng có làm ra vẻ mặt như ta sắp làm nhục các ngươi vậy."
Bên ngoài trời hơi tối, bây giờ có lẽ là hoàng hôn hoặc vừa rạng sáng, ngay trên phòng có một pho tượng thần không rõ màu sắc ban đầu, trông giống như miếu thổ địa hoặc miếu thành hoàng bị bỏ hoang.
Trong kinh thành tấc đất tấc vàng, không thể có đền thờ tồi tàn như vậy, nơi này chắc là vùng ngoại ô xa xôi của kinh thành.
Không biết những người này đã tốn bao nhiêu công sức mới đưa họ ra khỏi Điền gia, nhưng có một điều Hoa Lưu Ly có thể chắc chắn, đó là Điền gia có nội ứng của những người này.
Không biết là an ninh kinh thành quá kém, hay là vận của nàng quá xui, mà lại gặp phải chuyện như thế này.
"Ai trong các người là quận chúa?"
"Cô ta!" Hoa Lưu Ly và Gia Mẫn cùng chỉ vào đối phương.
Ngũ Tam nhìn hai nữ nhân trong phòng, một người tính tình nóng nảy, hét to với hắn, một người co vai run rẩy không ngừng, liên tục ho, nhìn là biết sức khỏe không tốt.
Hoa gia là võ tướng, cô con gái họ nuôi dưỡng hẳn phải tương đối mạnh mẽ.
"Cô là con gái của Hoa Ứng Đình?" Ngũ Tam nhìn về phía Gia Mẫn.
"Tôi không phải, cô ta mới phải." Gia Mẫn không cần suy nghĩ, lập tức bán đứng Hoa Lưu Ly.
"Cô..." Hoa Lưu Ly không thể tin được nhìn Gia Mẫn, mắt nàng ngấn lệ, như sắp khóc, "Cô đã nói là ta, thì là ta vậy."
Nói xong, nàng nói với hai sát thủ: "Người các ông tìm là ta, vị quận chúa này vô tội, hãy thả nàng ấy đi."
Ngũ Tam nhíu mày, sao hắn càng nhìn càng thấy không giống nhỉ?
Không lẽ hai nữ nhân này đều đang nói dối? Hắn lấy bức họa trong ngực ra, nhìn kỹ nhiều lần, cũng không phân biệt được ai mới là con gái của Hoa Ứng Đình.
Đều là hai lông mày hai con mắt, làm sao hắn chọn đây?
"Đại ca, đem cả hai người họ đi." Nữ sát thủ cười lạnh, "Nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp, nữ nhân xinh đẹp trong giới quý tộc, miệng không bao giờ nói lời thật. Mặc kệ ai mới là thật, chỉ cần đưa tất cả họ đến cho công tử, công tử tự nhiên có thể nhận ra."
"Nữ tử quý tộc chúng ta đắc tội gì tới cô hả?!" Gia Mẫn quận chúa không hài lòng phản bác.
"Xin lỗi, ta ghét người giàu." Nữ sát thủ rút dao găm chỉ vào Gia Mẫn quận chúa, "Nói nhiều nữa ta cắt lưỡi ngươi."
Gia Mẫn quận chúa nhìn lưỡi dao kề cổ mình, nuốt nước bọt: "Thực ra đôi khi ta cũng khá ghét người giàu."
Hoa Lưu Ly quay đầu nhìn nàng ta, Gia Mẫn quận chúa vốn nói chuyện thẳng thắn, sao hôm nay lại không thẳng thắn nữa?
"Nhìn cái gì?!" Nữ sát thủ quay đầu trừng mắt nhìn Hoa Lưu Ly, "Các cô gái quý tộc các ngươi, ngay cả một con dao cũng sợ, có tác dụng gì chứ?"
"Nhìn, nhìn ngươi xinh đẹp." Hoa Lưu Ly có vẻ ngượng ngùng, "Sát thủ tỷ tỷ, phấn son tỷ mua ở đâu vậy, sao thoa lên màu đẹp thế?"
"Phấn son gì chứ, ta đâu có thời gian tô son trát phấn như các ngươi." Nữ sát thủ cất dao găm đi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng vô tình.
"Không dùng son phấn mà đã đẹp như vậy sao..." Hoa Lưu Ly lẩm bẩm, dường như sợ nữ sát thủ không vui, không dám nói tiếp nữa.