Chương 38: Kinh Triệu Doãn

Biết rõ nàng ta không ưa Hoa Lưu Ly, Đỗ Tú Oánh còn nói chuyện giúp Hoa Lưu Ly, đây rõ ràng chính là đối nghịch với nàng ta.

Đỗ Tú Oánh quay đầu nhíu mày nhìn Gia Mẫn quận chúa: "Người không muốn nghe lời ngươi thì chính là gây sự với ngươi. Vậy trên thế gian này có quá nhiều người không thể hòa hợp với ngươi.”

Gia Mẫn bị lời này nghẹn đến sắc mặt đổi tới đổi lui, thật lâu sau mới nói: "Còn giảng đạo lý lớn với ta, lúc này ngươi giúp đỡ Hoa Lưu Ly nói chuyện, có biết Thái Tử thân thiết với ả bao nhiêu không?"

"Vậy thì có liên quan gì đến ta?" Đỗ Tú Oánh hỏi lại.

"Chẳng lẽ ngươi không biết......"

Đỗ Tú Oánh xoay người bỏ đi, hoàn toàn không cho Gia Mẫn quận chúa cơ hội nói chuyện.

Gia Mẫn quận chúa tức giận thấp giọng mắng một câu, trầm mặt nói: "Với cái đức hạnh này mà muốn gả vào hoàng gia, kiếp sau đi."

"Ngươi nói những hung phạm đó đều là sát thủ?" Kinh Triệu Doãn xem xong ghi chép báo cáo vụ án, nâng chén trà lắc đầu, "Xử lý không được, xử lý không được, vụ án này này chúng ta xử lý không được, chuyển qua Đại Lý Tự đi."

"Đại nhân, Đại Lý Tự Trương đại nhân nói, nếu chúng ta lại nhét bản án qua, liền thả chó đuổi chúng ta đi."

"Nói hươu nói vượn, chó Đại Lý Tự ngày thường đều ăn ngon hơn các ngươi, thấy các ngươi cũng chả thèm ăn đâu. Chuyển bản án, các ngươi cứ yên tâm chuyển qua đi." Kinh Triệu Doãn quyết định mặc kệ chuyện này.

Trong kinh thành quan hệ giữa người với người rất phức tạp, lấy địa vị của hắn, muốn quản những việc này cũng quản không nổi. Còn không bằng chuyển giao đến Đại Lý Tự, bọn họ nắm giữ nhiều tư liệu cơ mật, người lại thông minh, khẳng định xử lý tốt hơn bọn họ bên này.

Đại Lý Tự Khanh nhận vụ án do Kinh Triệu Doãn chuyển đến, tức giận đến mức chửi ầm lên: "Gần sang năm mới, Kinh Triệu Phủ đúng là giỏi thật đấy, bản án gì cũng quăng qua Đại Lý Tự chúng ta, coi Đại Lý Tự chúng ta là cái gì hả?"

"Đại nhân." Bùi Tế Hoài an ủi, "Những người bị bắt là sát thủ. Thuộc hạ nghi ngờ rằng họ có liên quan đến một số vụ án trước đây."

"Thẩm vấn rồi sao?" Sắc mặt Trương Thạc trầm xuống, nếu đây thật sự là một tổ chức sát thủ, có liên quan đến mấy vụ án trước đó thì chứng tỏ có một âm mưu cực lớn đang bao trùm khắp kinh thành.

Người liên lụy tới vụ án này, đều chỉ là một phần của âm mưu.

Thái Tử, Hiền phi, Anh vương, Ninh vương, Điền gia, Trần gia còn có Hoa gia......

Đây là các hoàng tử ở bên trong tính kế nhau, hay là...... thế lực các quốc gia khác?

"Sau khi thuộc hạ điều tra, những tên sát thủ kia đều là cao thủ xếp hạng cao, thủ lĩnh bọn họ là một nam nhân tên Ngũ Tam."

"Sát thủ còn có xếp hạng?" Đại Lý Tự Khanh giật mình.

Bùi Tế Hoài dừng lại một chút, cảm thấy đây không phải là trọng điểm đại nhân ngài nên chú ý nha.

"Có tài liệu liên quan đến cái tên sát thủ Ngũ Tam kia hay không?"

“Nghe đồn hắn có tướng mạo bình thường, nhĩ lực phi phàm, có thể nhận biết người khác bằng cách nghe giọng nói và đứng thứ ba trong giới sát thủ.”

"Đệ nhất là ai?"

"Thích khách ám sát Thái Tử thất bại vào tháng trước."

"À......" Đại Lý Tự Khanh lập tức mất hứng thú, "Xem ra những sát thủ này cũng chẳng ra gì." Hắn nghe nói thích khách ở Đông Cung là bị Phúc Thọ quận chúa vô tình kéo ngã.

Một quận chúa tay trói gà không chặt, cũng có thể kéo ngã thích khách, vậy mà cũng có thể xếp hạng nhất, xem ra giới sát thủ là không có nhân tài gì rồi.

Bùi Tế Hoài cảm thấy không thể tiếp tục đề tài này nữa, hắn sợ đại nhân chạy tới nghiên cứu tình trạng hiện nay của nghề sát thủ, vì thế vội vàng nói: "Đại nhân, bệ hạ phát thiệp mời, hai tháng sau tổ chức quốc yến, đến lúc đó sẽ có vô số sứ thần quốc gia khác đến kinh thành. Người Đại Lý Tự chúng ta, phải điều động một bộ phận đi phụ trách hộ vệ an toàn."

Đại Lý Tự Khanh thở dài: "Ta đã biết."

Đại Tấn và Kim Phách quốc thường xuyên xảy ra chiến tranh trong hàng trăm năm qua, lần này Kim Phách bị đánh tan nát, không chỉ đảm bảo an ninh biên quan mà còn là lời cảnh báo.

Bệ hạ tổ chức quốc yến lần này, có ý nghĩa bất phàm.

Cho nên trước khi tổ chức quốc yến, tuyệt đối không thể phát sinh bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, đặc biệt là đại công thần Hoa gia, càng không thể xảy ra chuyện.

Thái Hậu vô cùng lo lắng khi biết được chuyện Hoa Lưu Ly thiếu chút nữa bị sát thủ bắt đi, chỉ là cửa ải cuối năm vừa qua khỏi, bà cũng không tiện gọi Hoa Lưu Ly tiến cung, chỉ có thể cho người tặng Hoa Lưu Ly rất nhiều thuốc an thần.

Mấy ngày nay Hoa Lưu Ly nhận được rất nhiều đồ vật, có Thái Hậu, Bệ hạ, Thái Tử đưa tới, mặt khác còn có phi tần hoàng tử đưa tới, cùng gia tộc có giao tình với Hoa gia cũng tặng đồ lại đây.

"Phủ thái sư vậy mà cũng cho người tặng đồ?" Hoa Lưu Ly từ trong một đống danh mục quà tặng lấy ra một tờ của Đỗ gia, có chút ngoài ý muốn, "Đỗ thái sư không phải không thích cha sao?"

Thời điểm đương kim bệ hạ vẫn còn là Thái Tử, cha làm thư đồng bên cạnh ngài, Đỗ thái sư luôn cảm thấy cha sẽ dạy hư bệ hạ, cho nên rất lãnh đạm với ông.

Mấy năm nay hai nhà vẫn luôn không qua lại, nàng thậm chí cảm thấy, nếu không phải Đỗ thái sư đã về hưu dưỡng lão, nói không chừng sẽ đi theo Lâm Huy Chi cùng nhau buộc tội cha mình.

"Nô tỳ nghe nói Đỗ gia có thể sẽ có một Thái Tử Phi." Diên Vĩ sắp xếp lại đống danh mục quà tặng lộn xộn, "Có lẽ là hòa hoãn quan hệ với Hoa gia chúng ta trước."

"Thật sự?" Hoa Lưu Ly bỗng có chút đồng tình với Thái Tử, Thái Tử ở trên đại điển tế thiên còn ăn vụng đồ vật, giờ kết thân với gia tộc như Đỗ gia, cuộc sống sau này sao có thể vượt qua đây.

"Chỉ là ngầm truyền đi trong phạm vi nhỏ thôi." Diên Vĩ nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Ai biết là thật hay giả."

Hoa Lưu Ly lắc lắc đầu, từ thế cục triều đình xem xét, Thái Tử cưới nữ nhi Đỗ gia là lựa chọn tốt, cũng là một ứng cử viên hoàn hảo cho ngôi vị hoàng hậu. Nhưng lấy trình độ bệ hạ sủng nịnh Thái Tử, có lẽ không quá thích người khác khoa tay múa chân với con mình.

Cha mẹ trong thiên hạ có hàng nghìn cách nuông chiều hài tử, nhưng bọn họ đều có một điểm chung.

Ngươi nói ta thì được, nhưng ngươi nói con ta, thì không được đâu.

Tác giả có lời muốn nói:

Sát thủ: Ta cảm thấy đối tượng tiếp theo ta muốn giết, có thể là Đại Lý Tự Khanh.