Hoa Lưu Ly nhanh chóng đáp lễ, nàng dường như nhìn thấy bóng dáng của tiên sinh ở trên người vị Đỗ cô nương, điều này làm cho nàng nhớ tới nỗi sợ hãi bị phạt khi còn nhỏ.
Đỗ Tú Oánh khẽ gật đầu, hơi nhấc váy lên, lướt qua đám người đi về hướng khác. Bước đi của nàng ta rất đều nhau, giống như đã được đo đạc, cho dù xung quanh có đầy người đi đường, thì biên độ đong đưa của bộ diêu bên mái tóc vẫn không hề thay đổi.
"Vị tiểu thư này thật là lợi hại." Hoa Lưu Ly cảm khái, ở phương diện lễ nghi, quý tộc có vô số kể yêu cầu, nhưng người hoàn mỹ như Đỗ tiểu thư lại không có nhiều.
"Tại sao bây giờ lại khen ngợi người khác?" Hoa Trường Không nhìn thấy từ xa có một đội biểu diễn đi cà kheo cùng nghệ sĩ xoay quạt đang đi về phía bên này, liền đưa tay ra bảo vệ Hoa Lưu Ly, "khi Tiên sinh dạy muội lễ nghi, nếu muội có loại này giác ngộ này thì tốt rồi."
“Cơ thể của muội yếu mà.”Hoa Lưu Ly túm chặt tay áo Hoa Trường Không, bỗng nhiên biến sắc: "Tam ca, không thích hợp."
Nàng và tam ca ăn mặc lộng lẫy, dân chúng bình thường đều sợ chen chúc làm hỏng đồ bồi thường, cho nên đều cẩn thận tránh né bọn họ, nhưng lúc này nàng phát hiện có rất nhiều người đang cố tình đến gần bên này.
Dân chúng bình thường ở Kinh thành không có tùy tiện như vậy.
Hoa Trường Không cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn nhìn thấy những người qua đường không quen biết kia đang chen lấn càng ngày càng gần, hắn đang định rút con dao găm giấu trong giày ra thì nghe thấy muội muội thét chói tai.
"Cứu mạng, có người muốn mưu hại nữ nhi Hộ Quốc đại tướng quân!"
"Nữ nhi Đại tướng quân?"
"Ai muốn hại nữ nhi của Đại tướng quân?!"
"Ông nội nó chứ, xem lão tử có đánh chết hắn không."
Khi những người qua đường và người bán hàng rong xung quanh nghe thấy tiếng hét, họ đều nhận ra có điều gì đó không ổn, lập tức vô cùng nhiệt tình chạy tới.
"Bảo vệ con gái của tướng quân."
"Đúng vậy, tướng quân vì chúng ta bảo vệ quốc gia, vậy thì chúng ta phải bảo vệ khuê nữ của ngài ấy thật tốt."
Kẻ đang muốn lợi dụng lúc hỗn loạn bắt cóc Hoa Lưu Ly, tay còn chưa kịp chạm vào ống tay áo của Hoa Lưu Ly, đạ bị người bán hồ lô đường lấy xiên tre đâm vào mu bàn tay hắn ta.
"Ối!" Người này kêu thảm thiết một tiếng, lập tức bị dân chúng đè xuống đất.
Hoa Trường Không chú ý tới có người rút binh khí ra liền bay lên đá bay, vũ khí bị hắn đá văng xuống đất. Hoa gia có nhiều kinh nghiệm khi đánh nhau lộn xộn thế này. Hắn lo lắng những người này sẽ thương tổn dân chúng, một khắc cũng không dám thả lỏng.
Ngược lại, những người không rõ ý đồ này, dường như có thói quen đánh lén, bọn chúng thấy tình thế không ổn, quay người lao vào đám đông bỏ chạy. Nhưng bọn chúng sao có thể là đối thủ của dân chúng kinh thành, không ít người ba chân bốn cẳng xông tới, ngăn cản không cho bọn chúng đi.
"Xin mọi người cẩn thận, chú ý an toàn của bản thân, trên người kẻ xấu này có khả năng có cất giấu vũ khí." Hoa Lưu Ly đứng ở trong đám người lung lay sắp đổ, trên mặt tràn đầy kinh hoàng bất an, trông cực kỳ đáng thương bất lực, giống như tiếng thét chói tai vang vọng khắp con đường vừa rồi kia không phải là của nàng vậy.
Có Hoa Trường Không am hiểu kiểu đánh nhau lộn xộn thế này, mấy người này còn chưa kịp lấy vũ khí ra đã bị hắn một cước đá ngã lăn quay. Cộng thêm có dân chúng bảo hộ, nên những kẻ muốn thừa dịp hỗn loạn bắt Hoa Lưu Ly đi đều không dám bại lộ danh tính và cũng không có cách nào thực hiện được.
Tiểu cô nương cho dù sợ hãi cũng không quên quan tâm người khác, càng dễ khơi dậy ý muốn bảo vệ của những người qua đường, cho nên kẻ xấu này đã bị dân chúng lòng đầy căm phẫn đè lại, hung hăng đánh cho một trận, mặt mũi bầm dập bị đưa đến Kinh Triệu phủ.
Sau khi giải những kẻ xấu kia bị đưa đến quan phủ, huynh muội Hoa gia bắt đầu nói lời cảm tạ với dân chúng.
Chuyện cứu nữ nhi của tướng quân đã khiến cho dân chúng rất có cảm giác thỏa mãn sau khi hăng hái làm việc nghĩa. Bọn họ thấy huynh muội hai người có tướng mạo xuất chúng, lại gần gũi với bá tánh bình thường như bọn họ, đều vui vẻ cười nói: "Không cần cảm tạ không cần cảm tạ, tiểu khuê nữ ngoan như vậy, những tặc tử đó cũng xuống tay được, thật sự nên bị đoạn tử tuyệt tôn."
"Đừng sợ, đừng sợ." Có bác gái bày sạp thấy Hoa Lưu Ly mặt mày trắng bệch thì đau lòng không chịu nổi, liền nhét con con lật đật thọ tinh trong quầy hàng của mình vào tay Hoa Lưu Ly, " Đây, cầm cái này chơi đi."
Đây là dỗ Hoa Lưu Ly như cháu gái nhỏ mà.
Lúc Đỗ Tú Oánh từ cửa hàng sách đi ra, từ xa nhìn thấy huynh muội Hoa gia ngồi ở tiệm mì hoành thánh ăn cái gì đó, ngồi chung quanh bọn họ đều là tôi tớ mặc áo vải, thậm chí nàng ta còn nhìn thấy Hoa Lưu Ly vừa uống canh hoành thánh, vừa nói chuyện với mọi người.
Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, Hoa gia tốt xấu gì cũng là võ tướng thế gia truyền thừa nhiều năm, như thế nào cả điểm lễ nghi quy củ này cũng không tuân thủ?
"Ngươi nói cái gì, mấy sát thủ phái ra, bị ai bắt lại?" Ngũ Tam cho rằng lỗ tai mình xảy ra vấn đề.
"Bị, bị bá tánh trên đường cùng tiểu thương bắt được."
"Bọn họ là sát thủ." Ngũ Tam trầm mặc thật lâu, "Trên bảng xếp hạng sát thủ có tên của bọn họ, bây giờ ngươi nói với ta, bọn họ bị tiểu thương bắt đi, xếp thứ hạng của bọn họ là bỏ tiền ra mua sao?"
"Lão đại." Sát thủ đáp lời nhỏ giọng nhắc nhở, "Ngài lại quên rồi, sát thủ chúng ta là không có họ hàng người thân."
"Bầu không khí kinh thành thật là càng ngày càng không tốt, ngay cả bảng xếp hạng sát thủ cũng bị làm giả." Ngũ Tam bụm mặt, "Đi ra ngoài đừng nói bọn họ là sát thủ, mắc công làm xấu mặt nghề sát thủ chúng ta."
Sát thủ nghĩ, nghề của bọn họ thì có gì mà mất, có mất không phải là mất mạng sao?
"Đều là một lũ vô dụng." Ngũ Tam cảm thấy bi phẫn thay cho nghề sát thủ, lại cảm thấy lo lắng cho giới sát thủ tương lai, hắn ta hắn trịnh trọng lau mặt, "Tiếp theo, đến lượt ta tự mình ra tay."
Thân là tiền bối xếp hạng thứ ba trong giới sát thủ, hắn ta phải gánh vác trách nhiệm nặng nề này thôi.