Gần đây các đầu bếp ở Hoa Phủ rất bận rộn, bởi vì miệng Tam công tử đột nhiên có chút kén ăn, hôm nay muốn ăn loại cá này, ngày mai muốn ăn loại kia, ngày kia lại muốn ăn gà, một ngày thay đổi khẩu vị hai lần, giữa trưa muốn ăn món ăn có hương vị kinh thành, đến buổi tối lại muốn ăn món ăn có hương vị miền nam.
"Ta nghe nói người đọc sách áp lực rất lớn, phố Tây bên kia có người đọc sách, mấy ngày trước điên rồi." Giọng nói nha hoàn rửa rau mang vẻ mấy phần sầu lo, rất là cảm khái.
Đầu bếp rưới nước súp gà đậm đặc lên rau xanh, đợi chút nữa để người bưng món ăn này đi, lấy khăn che mặt xuống nói: "Cái này thì tính là gì chứ, mỗi khi đến thời điểm khoa cử, trường thi đều có mấy người phát điên đó. Biết công tử của nhà Quốc Tử Giám tế tửu không, nhà ông ấy cũng coi như là thư hương thế gia, mấy năm trước con trai độc nhất trong nhà tham gia khoa cử, cuối cùng là bị khiêngcra, nếu như không phải trong cung phái ngự y đi qua, còn có đủ loại thuốc tốt để dưỡng bệnh, thì người đã chết từ lâu rồi."
"Đáng sợ như vậy sao?" Trong phòng bếp nhóm nha hoàn bà tử đều lo lắng, thư hương thế gia công tử còn như vậy, Hoa gia thế hệ võ tướng, nói vậy Tam công tử phải gánh vác bao nhiêu áp lực đây?
"Lão Đỗ, mấy tháng gần đây làm nhiều thức ăn ngon dưỡng thần một chút." Nhóm nha hoàn bà tử rối rít vây quanh mấy vị đầu bếp, người thì nói loại canh này bổ, người thì nói món canh kia tốt cho thân thể, làm cho đầu óc đám đầu bếp choáng váng, hận không thể lập tức làm ra mười loại canh chặn miệng của bọn họ lại.
Từ sau đại điển tế thiên, liền thường có người mời Hoa Trường Không đi tham gia các cuộc thi thơ tiệc trà, Hoa Trường Không đều lấy lý do muốn ở nhà ôn tập sách vở từ chối.
Rất nhanh trong kinh liền truyền ra tin tức, nói là tam nhi tử nhà đại tướng quân vậy mà chuẩn bị theo văn, muốn tham gia khoa cử.
Chuyện này về sau truyền đến tai quan văn, tâm tình bọn họ có chút vi diệu, đắc ý vì sức hấp dẫn của thi thư, đến nhi tử của quan võ cũng muốn làm quan văn, lại cảm thấy vòng tròn của bọn họ, lập tức liền sẽ có người ngoài chui vào chiếm địa bàn.
Cuối cùng bọn họ vẫn bình thường trở lại, thế hệ Hoa gia đều là võ tướng, Hoa Trường Không muốn tham gia khoa cử thì cử để cho hắn đi thi, về sau võ tướng bọn họ sẽ biết được, văn nhân mấy chục năm học hành cực khổ là khó khăn cỡ nào.
Cũng nên để đám võ tướng bọn họ mở mang kiến thức một chút, văn nhân bọn họ không phải dựa vào mồm mép mới sừng sững đứng mãi không ngã trong triều, được bệ hạ tin tưởng trọng dụng.
Thế nhưng càng làm cho mọi người không nghĩ tới là, trong triều về sau có mấy vị quan văn khi biết Hoa Trường Không chuẩn bị tham gia khoa cử, vậy mà tặng cho không ít tư liệu thi cử, tựa như đối đãi con cháu nhà mình.
Tâm tình các quan văn khác rất là kỳ quái, trong bọn họ... Là xuất hiện phản đồ sao?
"Những tài liệu này còn rất tường tận." Hoa Lưu Ly lật lật tư liệu khoa cử của Hộ bộ thượng thư để bảo người đưa tới, "Nhà chúng ta cùng Tào gia giao tình rất thâm hậu? Không có nghe cha cùng mẫu thân nhắc tới việc này nha."
"Tào Tiến Bá cùng Lâm Huy Chi là bạn tốt nhiều năm..."
"Cái gì?!" Hoa Lưu Ly quăng tài liệu lên trên bàn, "Chẳng lẽ hắn là muốn báo thù cho Lâm Huy Chi?"
Nàng biết rồi, trên trời không có khả năng rơi xuống bánh có nhân.
Lâm Huy Chi trên triều đình vạch tội cha, còn nói lời khó nghe như vậy, nàng cũng chỉ là không cho ông ta ăn thịt mà thôi. Không nghĩ tới lão già kia mang thù như thế, lại còn viết thư cáo trạng với bạn tốt?
"Không quá giống." Hoa Trường Không lắc đầu, "Nhìn ra được những vật này đều là tỉ mỉ chuẩn bị, cũng không có ý qua loa."
Hoa Lưu Ly nhìn chằm chằm Hoa Trường Không thật lâu, như có điều suy nghĩ: "Chẳng lẽ, bọn họ muốn kết đồng minh với một người mà mình không ưa?"
"Đừng có đoán mò." Hoa Trường Không bóc một phong thư đã niêm phong đưa qua cho Hoa Lưu Ly, "Phụ thân cùng mẫu thân có đưa tin đến, bọn họ nhiều nhất một tháng sau là có thể vào kinh, đại ca cùng nhị ca ở lại biên quan, để phòng Kim Phách quốc ngầm tấn công, trả thù bách tính biên cương."
"Đại tẩu Nhị tẩu thì sao?"
"Các nàng cũng ở lại biên quan." Thấy trên mặt tiểu muội có vẻ thẫn thờ, Hoa Trường Không giơ tay xoa nhẹ đầu nàng: "Danh tướng cũng có lúc đầu bạc, Hoa gia chúng ta nhiều thế hệ theo võ mà không bị đế vương nghi kỵ, quan trọng chính là biết tiến thối, muội không cần suy nghĩ nhiều."
"Muội hiểu mà." Hoa Lưu Ly ngồi xếp bằng lên nệm êm trải trên ghế ngồi, "Muội chỉ có chút nhớ một nhà đại ca cùng nhị ca."
"Kim Phách quốc đã đầu hàng, các tiểu quốc xung quanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, mấy năm gần đây sẽ không phát sinh chiến tranh. Đợi đại ca nhị ca chịu đủ tư lịch, là có thể hồi kinh." Hoa Trường Không nhét đĩa điểm tâm vào trong tay Hoa Lưu Ly, "Trẻ con không cần quản chuyện người lớn."
"Công tử, đông cung thái tử điện hạ phái người đưa đồ tới."
Hoa Trường Không đích thân tiễn người của đông cung đưa ra cửa, mở đồ vật ra xem, trong rương tất cả đều là sách, phía trên nhất một quyển sách tên là 'tuyển tập ba mươi năm thi cử', lật ra xem một chút, bên trong là những bài văn và dạng câu hỏi rất hay trong 30 năm qua.
Lại lật bản tiếp theo, tên là 'Mười điều nên và không nên làm trong thi cử'.
Phía dưới nữa là một quyển có tên là 'Lưu ý về chế độ ăn uống trước kỳ thi'.
Phía dưới còn có cái gì mà 'Kinh nghiệm phối quần áo đi thi tâm đắc nhất', 'Những việc cần chuẩn bị cho thi cử', 'Vài ba câu chuyện thứ vị về Trạng Nguyên' đủ các loại, có thể nói đây là một sự kết hợp khoa học và buôn chuyện, học tập và giải trí.
Hoa Trường Không ném một đống thư tịch cùng bát quái không có quan hệ cho muội muội, từ đó về sau, liền thỉnh thoảng nghe được tiếng muội muội cười.
Những quyển sách này cũng không biết là ai biên soạn ra, hầu như đều viết ra những câu chuyện đáng xấu hổ của các vị quan nổi tiếng trong triều.
Thời điểm Thái tử chuẩn bị những quyển sách này, hắn có biết bên trong những sách này viết cái gì không?