Quan viên kinh thành phát hiện, Anh Vương điệu thấp nửa tháng, mấy ngày gần đây nhất lại có động tĩnh, không chỉ cho bệ hạ xem cái gì trời giáng điềm lành, còn bảo nhạc nhân phổ một ca khúc ca ngợi bệ hạ, nghe nói mỗi lần nghe bài hát này, Anh Vương đều sẽ che mặt và rơi nước mắt, cảm khái công tích vĩ đại của bệ hạ, tài đức sáng suốt.
Người trong cuộc Xương Long Đế sau khi nghe chuyện như thế, thở dài một tiếng, ban thưởng cho Anh Vương một ít đồ vật, còn thuận tiện uyển chuyển nhắc nhở hắn, về sau không cần bảo nhạc nhân hát bài hát này nữa.
"Phụ hoàng có ý gì nhỉ?" Anh Vương nhìn trong phòng bày biện vật ngự tứ, như có điều suy nghĩ, "Chẳng lẽ phụ hoàng cảm thấy bài hát này viết không tốt?"
Xem ra có lẽ hắn nên tìm nhạc nhân khác soạn nhạc mới thôi.
Sau khi kết thúc đại điển tế thiên, Hoa Lưu Ly lại được Thái Hậu giữ lại thêm mấy ngày, mới được Thái Hậu lưu luyến không rời mà thả về. Quần áo trang sức nhét đầy mấy rương lớn, Thái Hậu hãy còn cảm thấy thiếu mấy bộ quần áo đẹp.
Biết Thái Hậu là thật không nỡ xa mình, trong lòng Hoa Lưu Ly cũng sinh ra chút không nỡ. Buổi sáng sau khi rời giường, vẫn luôn bồi ở bên người Thái Hậu, nói chuyện dỗ bà vui vẻ.
"Tính tính ngày, cha mẹ con cũng sắp hồi kinh." Thái Hậu nhìn sắc trời, "Sắp tới giữa trưa, con dùng cơm trưa rồi hãy đi."
Cúi đầu nhìn bàn tay bị Thái Hậu nhẹ nhàng nắm, Hoa Lưu Ly gật đầu: "Dạ."
"Con lớn lên ở biên quan, mới vừa hồi kinh đã bị ai gia đón vào trong cung, có lẽ có rất nhiều sự tình còn không rõ ràng lắm." Thái Hậu thở dài một tiếng, "Đây là nơi phồn hoa nhất của Đại Tấn chúng ta, cũng là nơi phức tạp nhất. Không được dễ dàng tin tưởng một người, nhưng mặt khác cũng không cần vì chuyện gì mà từ bỏ bản tâm."
"Thái Hậu." Trong lòng Hoa Lưu Ly khẽ run, nàng không nghĩ tới Thái Hậu sẽ vì nàng, nói đến nước này.
"Ai gia nói những cái này, không phải vì làm con sợ hãi, mà là muốn nói cho con biết, con là quận chúa bệ hạ thân phong, phụ thân con là tướng quân đỉnh thiên lập địa, mẫu thân con là nữ anh hùng, con không cần vì bất kỳ kẻ nào mà thay đổi." Thái Hậu trịnh trọng vỗ lên mu bàn tay Hoa Lưu Ly một cái, "Con còn nhỏ, mà cả đời này của con còn rất dài."
Hoa Lưu Ly hốc mắt ửng đỏ, gật đầu thật mạnh: "Thái Hậu, thần nữ nhớ kỹ."
"Đi, cùng ai gia đi dùng bữa." Thái Hậu ôn hòa cười, giống như không cảm thấy vừa rồi bà nói những lời đó có bao nhiêu kinh thế hãi tục.
Ăn cơm xong, cho dù Thái Hậu không nỡ đến đâu, cũng chỉ có thể an bài cung nhân đưa Hoa Lưu Ly xuất cung.
Thiếu một tiểu bối, Thọ Khang cung tức khắc trở nên an tĩnh, Thái Hậu nằm ở trên giường phượng, không có một chút buồn ngủ. Nữ quan bên người bà nhỏ giọng hỏi: "Thái Hậu, ngài muốn đi ngủ sao?"
"Ai gia là không yên tâm nha đầu kia." Thái Hậu để nữ quan đỡ mình lên, "Người ở kinh thành, không đơn giản giống như ở biên quan."
"Thái Hậu, ngài đối đãi Phúc Thọ quận chúa cũng thật tốt." Nữ quan vén rèm lên, đỡ Thái Hậu đến bên cửa sổ ngồi xuống.
"Hài tử kia có đôi mắt thật đẹp." Thái Hậu cười, "Tâm cũng lương thiện."
"Lời này giải thích thế nào?" Nữ quan thấy Thái Hậu có hứng thú nói chuyện, liền đánh bạo hỏi nhiều vài câu.
"Mỗi lần khi nàng ra ngoài với ai gia, cánh tay vẫn luôn là tư thái che chở ai gia." Thái Hậu mười lăm tuổi tiến cung, hiện đã hơn 60 tuổi, trải qua không ít chuyện, gặp qua không ít người, tự nhận mình có thể nhìn hiểu được ba phần nhân tâm.
"Xem ra là sự kiện ám sát trong cung, làm cho nàng nghĩ rằng trong cung chỗ nào cũng nguy hiểm, lúc nào cũng có thể lao ra một sát thủ." Thái Hậu bật cười, "Nàng tay chân lèo khèo, làm ai gia nhìn đều lo lắng."
"Vẫn là Thái Hậu ngài hoả nhãn kim tinh, nô tỳ cái gì cũng không nhìn ra."
"Đó là bởi vì ngươi chưa gặp qua mẫu thân của Lưu Ly, năm đó khi mẫu thân nàng ở bên người ai gia, cũng là tư thái như vậy." Thái Hậu cười, "Năm đó ai gia hỏi nàng, vì sao phải như thế. Nàng trả lời, loại tư thế này là dễ dàng phát hiện địch nhân nhất, cũng dễ dàng giấu ai gia ở phía sau."
Nói đến này, Thái Hậu nhịn không được cười ra tiếng: "Tới cái tuổi này của ai gia, bên người chưa bao giờ thiếu người cố tình lấy lòng, nhưng thành tâm mà không nói ra miệng như vậy lại không thấy nhiều lắm thấy."
Nữ quan nghe vậy, trong giọng nói không khỏi mang vài phần tiếc nuối: "Chỉ tiếc quận chúa thể nhược, bằng không cũng sẽ trở thành nữ anh hùng giống như tướng quân phu nhân vậy."
"Con cháu đều có phúc của con cháu, ai nói con cái nhất định phải giống cha mẹ đâu." Thái Hậu ngược lại nhìn rất thoáng, "Vạn sự không thể cưỡng cầu."
Nữ quan nhẹ nhàng đấm chân cho Thái Hậu: "Thái Hậu nói phải, nô tỳ chỉ là có chút đau lòng thân thể quận chúa."
Thái Hậu gật đầu thở dài: "Đúng vậy, thân thể không tốt còn thích kén ăn. Chờ cha mẹ nàng hồi kinh, ta phải bảo bọn họ chiếu cố nàng thật tốt."
Nữ quan nghĩ thầm, quận chúa đi theo cha mẹ sinh sống 15 năm ở biên quan cũng chưa sửa đổi được, đời này chỉ sợ rất khó sửa lại.