Từ nhỏ đến lớn, Hoa Lưu Ly không biết đã có bao nhiêu người nhìn nàng bằng ánh mắt đồng tình như vậy, cho nên nàng cũng đã sớm quen rồi.
Trước khi đến kinh thành, nàng đã nghe mẫu thân nhắc tới một số lời đồn đại trong cung. Hai mươi mốt năm trước, có ba vị hậu phi trong cung mang thai trong cùng một tháng, không biết khi nào hậu cung bỗng nhiên truyền ra lời đồn đãi, nếu ai sinh hạ Hoàng trưởng tử, Thánh Thượng sẽ sách phong làm Thái Tử.
Cũng không biết ba vị hậu phi này có tin vào loại đồn đãi không đáng tin cậy này hay không, dù sao Anh vương và Ninh vương ra đời cùng ngày còn cùng canh giờ, mà Thái Tử thì bảy ngày sau mới được sinh ra.
Hoa Lưu Ly cảm thấy loại lời đồn đãi này rất không đáng tin cậy, hễ là người có đầu óc đều sẽ không tin tưởng. Đương kim Thánh Thượng lại không phải người hoa mắt ù tai vô năng, sao có thể lập trẻ con mới sinh ra làm Thái Tử được chứ.
Anh vương cùng Thái Tử ngồi với nhau chưa đủ thời gian uống nửa chén trà nhỏ, nàng đã nhìn ra hai huynh đệ này không quá hòa thuận, Anh Vương không cam lòng nhưng lại cố nhẫn nại, cực kỳ giống như diều hâu muốn đánh nhau với chim sẻ.
Có dã tâm, năng lực lại không đủ, nhưng lúc nào cũng nghĩ khi nào mới có thể cào nát diều hâu chỉ bằng một móng vuốt.
Nàng dừng tay lấy điểm, ăn nhiều hai khối nên có hơi ngán rồi.
Trong mắt người khác, chính là sau khi Thái Tử ngăn cản Anh Vương, Hoa huyện chủ rốt cuộc không có sợ hãi nữa, cho nên mới không ăn điểm tâm.
"Huyện chủ, ngài uống nước." Diên Vĩ lo lắng đặt một ly nước ấm vào trong tay Hoa Lưu Ly, chủ tớ hai người giống như là nhóc đáng thương bị khi dễ, giận mà không dám nói gì.
Anh Vương: "......"
Hắn ta rõ ràng cái gì cũng không có làm, thế nhưng sao ở trước mặt chủ tớ hai người, hắn ta lại giống như là đại ác nhân tội ác tày trời vậy hả?
"Xin huyện chủ không nên hiểu lầm, hôm nay bổn vương đến đây, ngoại trừ xin lỗi chứ không có ý gì khác." Tính tình Anh vương không tốt lắm, thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt sợ hãi kia của Hoa Lưu Ly, tính tình gì cũng đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, "Xin huyện chủ bảo trọng thân thể, đợi sau khi Đại Lý Tự đưa hung thủ ra công lý, bổn vương lại đến thăm nàng."
Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn về phía Thái Tử: "Thái Tử, ta còn có việc, cáo từ."
Thái Tử cũng không có ý giữ hắn ta lại: "À, đi thong thả."
"Đi đâu đây?" Thái hậu từ ngoài cửa đi vào, đi theo phía sau bà còn có mấy cung nữ bưng khay, "Đến cũng đến rồi, đều ở lại nơi này của ai gia dùng bữa đi."
Hoa Lưu Ly đứng dậy, tiến lên đỡ Thái Hậu đi vào bên trong.
"Ai gia vừa định cho người đi trắc điện kêu con, không nghĩ tới con ở đây." Thái hậu dắt tay Hoa Lưu Ly, "Ta bảo tú nương đưa quần áo vừa may tới, tất cả đều là của con hết đấy, con ra phía sau chọn một bộ mặc thử xem."
Anh Vương nhìn các cung nữ nâng những bộ quần áo có màu sắc rực rỡ đó, không hiểu sao lại cảm thấy đau đầu. Thế nhưng ở trước mặt Thái Hậu, hắn ta còn phải cẩn thận lấy lòng, cho nên trưng ra gương mặt tươi cười đứng ở bên cạnh, làm bộ mình cũng không có không kiên nhẫn.
"Bộ màu hồng phấn này không tệ, lại khoác thêm áo choàng màu trắng, Hoa huyện chủ chính là tiểu cô nương xinh đẹp nhất hậu cung." Thái Tử nhìn chồng quần áo này vài lần, "Hoàng tổ mẫu, lần này sao không có phần của con?"
"Trong Đông cung của con cái gì mà không có hả?" Thái Hậu ôm lấy Hoa Lưu Ly, "Lại nói đám nhóc các con nào có khiến người ta yêu thích như tiểu cô nương chứ, những thứ vải vóc này có cho các con cũng chỉ lãng phí mà thôi."
"Lưu Ly, con nói có phải hay không?" Thái Hậu nói xấu tôn tử xong, còn không quên tìm đồng minh.
"Ngài nói đúng." Tốc độ trở thành đồng minh của Hoa Lưu Ly rất nhanh, không chút do dự liền gia nhập phe Thái Hậu.
Trong lúc nghiêng đầu, nàng thấy được mâm điểm tâm trên bàn trà, điểm tâm đã bị nàng ăn hơn phân nửa.
Trong nháy mắt, nàng che bụng lại, khiến nụ cười của nàng trở nên nhợt nhạt và yếu ớt hơn. Tuy rằng ta rất yếu ớt, nhưng ta sẽ cố gắng kiên cường cũng là một điều rất quan trọng.
Anh Vương chú ý tới động tác Hoa Lưu Ly, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, mơ hồ có chút tiếc nuối.
Nếu nàng không phải nữ nhi của Hoa Ứng Đình, cưới nàng dường như cũng không có gì không thể.
"Đến dây, trước chọn một bộ để thay, những thứ khác ta sẽ bảo cung nữ đưa đến phòng con." Thái Hậu vô cùng kiên trì trong việc trang điểm cho Hoa Lưu Ly, thế cho nên nàng ở Thọ Khang cung mỗi ngày đổi hai bộ quần áo, Thái hậu còn cảm thấy quần áo nàng mặc không đủ.
Hoa Lưu Ly cũng rất vui vẻ chơi với Thái Hậu, bắt đầu lựa chọn quần áo.
Sau khi nhìn hết toàn bộ quần áo, nàng chọn bộ mà Thái Tử nói kia. Tuy rằng nàng không quá hy vọng vào gu thẩm mỹ của nam nhân, nhưng loại thời điểm này, vẫn là phải cho Thái Tử mặt mũi.
Có lẽ là bởi vì nàng quá không thích Anh Vương, mà Anh Vương lại không quá hòa hợp với Thái Tử, với tâm thái kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè của ta, nên không cần dùng lý trí để cân nhắc.
Thấy Hoa Lưu Ly chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn bộ mình vừa đề cử kia, Thái Tử có loại cảm giác thành tựu vi diệu. Tiểu cô nương Hoa gia này, thật là làm cho người ta thích.
Anh Vương cảm thấy trong đống quần áo này, xấu nhất chính là bộ váy màu hồng phấn kia. Bên trên đã không có thêu hoa xinh đẹp, cũng không có điểm xuyết trân châu bảo ngọc, ngay cả màu sắc đều không đủ diễm lệ.
Hắn ta liếc Thái Tử một cái, ánh mắt không tốt cũng không cần ra chủ ý.
Nhưng chờ Hoa Lưu Ly thay quần áo đi ra, Anh Vương lại cảm thấy, nữ nhi Hoa gia này lớn lên thật là xinh đẹp, váy xấu như vậy, nàng cũng có thể mặc đẹp như vậy.
Thế nhưng nếu có thể đổi thành một bộ váy thêu bách hoa, khẳng định càng đẹp hơn.
Về mặt thẩm mỹ, Anh Vương vẫn luôn kiên trì với ý kiến của mình.
Có Thái hậu ở đây, Anh Vương cùng Thái Tử cuối cùng cũng phải duy trì tình huynh đệ tốt đẹp ăn xong một bữa cơm, bất quá từ sau ngày đó, Hoa Lưu Ly cũng không có gặp lại Thái Tử cùng Anh Vương nữa.