Chương 3: Chí Dị Huyền Nghi Hệ Liệt: Tương Tư Môn - Chương 3: Quỷ Trấn

“Vi Trường Ca, có phải ta đang nằm mơ hay không?”

Tô Vọng Ngôn nhìn cảnh tượng trước mắt, thì thào đặt câu hỏi.

Vi Trường Ca cười khổ —— mùa đông này, y vốn muốn tìm một nơi an tĩnh, cùng Tô Vọng Ngôn thong thả uống rượu bên lò sưởi, bất quá hiện tại xem ra là không có khả năng nữa.

“Có khi nào ngươi nhớ nhầm chỗ hay không?”

Tô Vọng Ngôn nhìn xung quanh, lông mày cau lại, suy nghĩ nửa ngày, khẳng định: “Nhất định không sai. Đêm đó, ta ở chính chỗ rẽ phía trước kia thấy ngọn đèn, ta đi đến nơi, gõ cửa, rồi Lăng Tiêu đi ra… Ta nhớ rất rõ ràng, bên song cửa còn có một bụi trúc —— gian nhà tranh đó ở chỗ này, nhất định không sai.”

Vi Trường Ca thở dài “Thế nhưng hiện tại, ta chỉ thấy nơi đây không có nhà tranh gì, cũng chẳng có bụi trúc nào.”

—— Không có nhà tranh, không có bụi trúc.

Trước mắt là một sườn núi cây cỏ hoang vu, thoai thoải kéo dài đi xuống, nối liền với đường và một tòa núi nhỏ đằng sau cách đó không xa. Trên sườn núi, bụi cây héo rũ, cỏ dại vô danh hỗn độn dây dưa cùng một chỗ, tình cảnh đó, như là đã sinh trưởng ba mươi năm rồi. Một hồi lâu, hai người đều không nói gì, chỉ là ngơ ngác nhìn bãi đất hoang trước mắt.

Đột nhiên Tô Vọng Ngôn nói: “Có khi nào có ai đó hủy gian nhà tranh đi rồi không?”

“Vậy thì là ai? Vì sao muốn hủy một gian nhà tranh?”

Tô Vọng Ngôn thở dài: “Ta không biết.”

Cậu đi tới bên sườn núi, cúi người dúm một nắm bùn đất lên nhìn một chút, lẩm bẩm “Quái, không phải là đất mới… Những cây cỏ này cũng không phải mới mọc… Lẽ nào ở đây chính là một sườn núi cỏ hoang? Nhưng buổi tối hôm đó, ở đây rõ ràng là gian nhà a?”

Tô Vọng Ngôn kinh ngạc nhìn trước mắt, hồi lâu sau, xoay người lại nhìn Vi Trường Ca “Vi Trường Ca, có phải ta đang nằm mơ hay không?”

Vi Trương Ca vẫn như cũ không thể làm gì khác hơn là cười khổ: “Ta chỉ biết là nếu những cây cỏ này cũng không phải mới mọc, vậy một tháng trước, ở đây tuyệt đối không thể là gian nhà.”

Tô Vọng Ngôn nhìn y nửa ngày, nhịn không được lại thở dài.

Tới phân đà Cẩm Thành của Thiên Hạ bảo, chuyện thứ nhất Vi Trường Ca làm chính là phái người tới con đường ngoài thành tìm một gian nhà tranh, lại phái người ra xung quanh Cẩm Thành tìm hiểu tung tích của Lăng Tiêu. Tới khi y an bài xong mọi thứ trở về, Tô Vọng Ngôn vẫn ngồi không nhúc nhích ở trong noãn các (buồng có lò sưởi?), mím chặt môi, có vẻ rất suy tư.

Thấy y đi vào, thở dài, nhẹ giọng nói “Ta vẫn nghĩ không ra.”

Vi Trường Ca ngồi vào bên cạnh cậu “Có lẽ ban đêm quá tối, ngươi không nhớ vị trí chính xác. Ta đã để Vi Kính đưa người tới phụ cận dò xét, chỉ cần thật sự từng có một gian nhà tranh như thế, cho dù đào sâu ba thước, Thiên Hạ bảo cũng có thể tìm ra.”

Tô Vọng Ngôn lắc đầu nói: “Ta không nghĩ ra chính là điều này. Ta dám khẳng định, buổi tối hôm đó, ta thực sự thấy một gian nhà tranh, còn đi vào trong. Nhưng gian nhà tranh này giờ lại không thấy —— một gian nhà tranh đang yên đang lành, không thể nào tiêu thất vào hư không, khả năng duy nhất, chính là có người dỡ bỏ gian nhà đó đi, hoặc là thiêu hủy rồi.”

“Nếu thật là như thế, vậy là ai, vì sao làm vậy?”

“Đó là thứ nhất. Thứ hai, gian nhà kia không thấy nữa, nhưng lại thêm một sườn núi đầy cỏ hoang, đây là có chuyện gì? Ta đã tỉ mỉ kiểm tra, trên mặt đất không có tro tàn sau khi bị lửa thiêu, đất cũng không bị đào xới, cỏ dại này, cũng không phải gần đây mới mọc. Nói cách khác, khối đất đó, xác thực vốn là một sườn núi cỏ hoang, thậm chí căn bản không có khả năng từng có một gian nhà tranh. Nhưng nếu như thế, nhà tranh mà ta nhìn thấy, rốt cuộc là từ đâu tới?”

Vi Trường Ca trầm ngâm hồi lâu, nói “Ta nghe nói khách thương trên sa mạc, thường gặp ảo ảnh. Đình đài lầu các, điêu lương họa đống, tất cả đều rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng mặc kệ đi thế nào, cũng vĩnh viễn không tới được nơi đó.”

“Ngươi nói thứ ta nhìn thấy cũng là ảo giác?” Tô Vọng Ngôn trừng mắt nhìn y, nói “Ta và Lăng Tiêu nói chuyện một đêm, có phải cũng là ảo giác của ta hay không? Nếu thực sự là ảo giác, vậy bức Hình Thiên đồ đó làm thế nào tới được tay ta?”

Vi Trường Ca vội cười bồi “Ta chỉ là nghĩ tới đó, thuận miệng nói chút mà thôi.”

“Mà nếu không phải ảo giác, vậy sao gian nhà tranh lại biến thành sườn núi cỏ hoang?” Tô Vọng Ngôn chăm chú suy nghĩ hồi lâu, rồi lại thở dài, lo lo lắng lắng nói “Không biết Lăng phu nhân hiện tại ở đâu… Có khi nào bị kẻ thù tìm tới cửa, sẽ đối với nàng bất lợi hay không? Nàng bỏ đi, hay là bị người ta mang đi rồi?”

Vi Trường Ca cười khổ nói: “Ta đoán hơn phân nửa là do cừu gia gây nên, bằng không lấy đâu ra yêu ma quỷ quái, đem một sườn núi cỏ hoang lạ hoắc chuyển tới…”

Nói đến đây, nhãn tình sáng lên, đột nhiên dừng lại, giương giọng kêu “Người đâu!”

Ngoài cửa lập tức có một thủ vệ trẻ tuổi đi vào, hành lễ, cung kính nói: “Bảo chủ có gì phân phó?”

Vi Trường Ca hưng phấn mà đứng lên, đi qua đi lại vài bước, nói “Ra ngoài thành nói cho Vi Kính, bảo hắn tìm người ở phụ cận hỏi cho rõ ràng, chỗ đó trước kia rốt cuộc dùng làm gì.”

Thủ vệ nọ nhận lệnh, vội vã lui xuống.

Lai nghe ‘ba ba’ hai tiếng, Tô Vọng Ngôn vỗ tay cười nói “Biện pháp hay! Sao ta lại không nghĩ tới! Xung quanh tuy hẻo lánh, nhưng thường có người đi qua, gặp qua gian nhà đó!”

Vi Trường Ca cười nói: “Không sai. Nếu như nơi đó trước đây thật sự là gian nhà tranh, ta đại khái cũng biết, đối phương là làm thế nào đem biến thành sườn núi cỏ hoang rồi.”

Tô Vọng Ngôn ngạc nhiên nói: “Nga?”

Vi Trường Ca mỉm cười, thanh thanh giọng, rồi mới chậm rãi nói “Thiên Hạ bảo có một vườn mẫu đơn.”

Tô Vọng Ngôn hơi nghiêng nghiêng đầu, nghe y nói tiếp.

“Mảnh vườn mẫu đơn đó, là tâm can bảo bối của lão gia tử nhà ta. Khi ta còn bé, từng có một lần nghịch ngợm, giẫm cả khu vườn loạn thất bát tao. Mẫu thân sợ ta bị phạt, vội vã sai hoa tượng (thợ trồng hoa) đem những cây mẫu đơn đồng loại đồng sắc từ nơi khác trồng vào trong vườn. Muốn đổi chỗ cho mẫu đơn phải đào đất, nhưng màu đất đổi mới hoàn toàn, sẽ không thể gạt được lão gia tử nữa.” Vi Trường Ca ngừng một chút, nói tiếp “Vì vậy mẹ ta liền để hoa tượng lấy đi một lớp đất bằng phẳng, rồi đem mẫu đơn ở nơi khác cùng với từng mảng từng mảng đất phẳng cắt bỏ kia, rải vào trong vườn. Không quá một canh giờ, mảnh vườn mẫu đơn đó thoạt nhìn lại giống y như trước! Đến một chút vết tích đất mới cũng không lộ ra!”

Tô Vọng Ngôn lộ ra vẻ bừng tỉnh, nhẹ giọng nói “A, ta hiểu rồi! Ngươi là hoài nghi có người dùng biện pháp đó cắt cây cỏ ở nơi khác, đem rải ở chỗ kia, che đậy vết tích của căn nhà tranh lúc trước!”

Vi Trường Ca chỉ cười không nói.

Tô Vọng Ngôn suy nghĩ một chút, lẩm bẩm “Ân, cứ cho là như vậy —— chỉ là không biết là ai, vì sao phải làm như vậy.”

Vi Trường Ca nói “Nếu thực sự là dùng cách đó, cây cỏ này tất nhiên sẽ bị cắt từ một địa phương gần đó tới. Huống hồ muốn vận chuyển, trồng lại một mảng sườn núi đầy cây cỏ lớn như vậy, đương nhiên cần tới không ít thời gian và sức người, chúng ta phái thêm mấy người ra ngoài, trong vòng hai ba ngày, không tin sẽ không tìm ra đầu mối.”

Tô Vọng Ngôn cười gật đầu, lòng nhẹ nhõm, liền có tâm tư vui đùa, kéo kéo Vi Trường Ca, hỏi “Vậy mẫu đơn thì sao? Sau đó lão bảo chủ có phát hiện ra không?”

Vi Trường Ca giả vờ than thở “Lão gia tử vốn không thấy có gì bất thường, chỉ là giày của ta giẫm vào bùn hoa, không cẩn thận bị dính cánh hoa, lúc bước đi bị lão gia tử thấy được. Kết quả ông già vừa hỏi, ta liền thành thật khai hết, đương nhiên lại bị hung hăng giáo huấn một trận.”

Hai người cùng cười ha hả.

.

Sau khi dùng bữa trưa, chơi cờ mới được nửa ván, liền nghe ngoài cửa có một tiếng ho nhẹ, Vi Kính phóng nhẹ cước bộ đi vào.

Tô Vọng Ngôn buông quân cờ đen trong tay, vội vã hỏi “Tìm được rồi sao?”

Vi Kính đáp: “Hồi Tô đại công tử, huynh đệ phái ra hỏi thăm chung quanh, không ai biết Lăng Tiêu là ai. Thuộc hạ lại dẫn người theo hình dung của Tô công tử tìm hai mươi dặm quanh đó, đều tìm không được căn nhà tranh như thế. Thuộc hạ hỏi qua những người sống trong làng gần đấy, đều nói vùng kia hoàn toàn hẻo lánh, đừng nói là ở, bình thường đến người đi đường cũng rất ít, và không nghe qua có gian nhà tranh nào.”

Vi Trường Ca vốn tưởng rằng nơi đó có căn nhà tranh, rồi bị người ta hủy đi, đổi thành sườn núi cây cỏ, nghe đến đó, không khỏi sửng sốt, vẻ mặt Tô Vọng Ngôn cũng đầy kinh ngạc.

Vi Kính nói: “Thuộc hạ nghĩ, đại công tử nếu từng thấy gian nhà tranh đó, vậy tìm không được gian nhà cũng tìm được chút dấu vết, bởi vậy điều tra khắp nơi, kết quả tìm được một mục đồng. Mục đồng kia nói, vùng đó vào mùa hè một khi gặp trận mưa xối xả, trên núi dễ có lở đất, vì vậy luôn không có người ở, ngay đến người đi đường cũng ít đi qua đó. Chỉ có hắn bởi vì nhà nghèo, nơi kia lại là bãi cỏ vô chủ, vậy nên thường thả trâu tới đó, nhưng cho tới giờ cũng chưa từng thấy qua căn nhà tranh nào.

“Thuộc hạ liền hỏi hắn, dạo gần đây phụ cận có quái sự gì không. Mục đồng suy nghĩ hồi lâu, nói là không có, chỉ là đầu tháng trước có hai ngày, có một cây cầu gỗ gần đó bị hỏng, đi tới chỗ đó phải vòng đường xa, bởi vậy mấy ngày qua không tới sườn núi cây cỏ này thả trâu. Hắn còn nhớ rõ ngày cầu hỏng là mùng bốn đầu tháng mười một —— vừa vặn chính là ngày mà Tô công tử đi qua sườn núi này!”

Tô Vọng Ngôn vui vẻ nói “Không sai, ngày đó bởi vì cầu bị hỏng, ta mới lỡ hành trình, phải qua đêm ở nơi hoang dã. Sau đó lúc từ Cẩm Thành trở lại Lạc Dương, cầu đã sửa xong, vì vậy không đi qua đó nữa.”

Vi Trường Ca gõ nhẹ mặt bàn “Trong hai ngày muốn làm ra một gian nhà tranh rồi dỡ xuống, kỳ thực không khó. Chỉ là một khi động vào đất, tất nhiên sẽ lưu lại đầu mối, mà những bụi cỏ dại kia cũng tuyệt đối không thể trong thời gian một tháng ngắn ngủi có dáng vẻ như vậy.”

Vi Kính chờ hai người nói xong, mới tiếp “Còn có một việc. Thủ hạ đi tới sườn núi Diêm Vương, nhưng tìm khắp nơi, cũng không thấy mộ phần phía trước có ba cây liễu…”

Tô Vọng Ngôn nghẹn lời: “Không có?”

Vi Kính vội nói: “Bất quá người được phái tới giáo phường nói rằng, xác thực có một người là Chu tam nương tử! Chuyện ba cây liễu đó, cũng là có thật! Ta nghĩ thầm, nếu mộ phần của Chu tam nương và ba cây liễu đều có, vậy ở sườn núi Diêm Vương không tìm ra ba gốc cây kia, nhất định là có mưu mô gì đó —— ba cây liễu kia, hoặc là bị chuyển đi, hoặc là bị chặt, làm vậy, chắc là để không ai có thể dựa vào ký hiệu này mà tìm được mộ phần của Chu tam nương tử. Vì vậy ta lại dẫn người lên sườn núi Diêm Vương một chuyến.”

Tô Vọng Ngôn vội hỏi: “Tìm được rồi sao?”

“Tìm được rồi.” Vi Kính cười cười, nói “Có một huynh đệ phát hiện bên cạnh một phần mộ cũ có ba ngôi mộ mới, ba phần đó xem ra mới chỉnh đốn lại gần đây, kỳ quái chính là, trước mộ phần vừa không có tế phẩm gì, vừa không rải vàng mã. Ta sai người đào một ngôi mộ lên, bên trong hóa ra là một gốc cây đã bị chặt. Còn hai ngôi mộ còn lại, lúc đào ra, cũng là mỗi phần chôn một cây —— thuộc hạ đoán rằng, có lẽ là đối phương tuy chặt cây đi, nhưng rễ cây ăn sâu thì không dễ dàng đào lên được, đành phải đắp ba ngôi mộ mới ngay tại chỗ để che giấu.”

Tô Vọng Ngôn nghe vậy, nhãn tình sáng lên, lập tức lại nhíu mày. Cậu xoa xoa trán, một lát, mệt mỏi thở dài “Đầu tiên là khuya khoắt, gặp phải mấy kẻ chẳng biết là người hay quỷ muốn đi mừng thọ người chết; tiếp theo thì ở gian nhà tranh thấy Lăng Tiêu đã nhiều năm không gặp, bảo ta mang một bức tranh kỳ lạ tới cho Tam thúc; đợi ta đưa tín vật của nàng cho Tam thúc rồi, thì cả người lẫn gian nhà đều biến mất sạch trơn —— còn có cái gì Vương gia tiên sinh, Vong thế cô nương… Hiện nay, ngay đến cây liễu trước mộ phần Chu tam nương, cũng không biết vì cái gì, bị người nào chém đứt rồi…”

Dừng một lúc, nhịn không được lại nói “Có khi nào ta đang nằm mơ không nhỉ?”

Vi Trường ca cười nói “Nếu ngươi đang nằm mơ, ta đây chẳng phải là ở trong mộng của ngươi sao? Đợi ngày nào đó ngươi tỉnh mộng, vừa mở mắt ra, cái gì Thiên Hạ bảo, cái gì Vi Trường Ca, hết thảy đều chưa từng có… Ta đây phải làm sao bây giờ?”

Tô Vọng Ngôn không khỏi bật cười, chợt thu lại tiếu ý, than thở “Nhưng chuyện này, cũng thực sự quá cổ quái!!! Vi Trường Ca, ngươi nói ba cây liễu kia, có vấn đề gì?”

“Dù là chúng nó vốn có vấn đề gì, hiện tại cũng không nhìn ra nữa.” Vi Trường Ca thở dài “Theo ý của ta, chuyện này chúng ta vốn không nên xen vào. Nếu không tìm được Lăng Tiêu, thì quên đi thôi.”

Nói đến đây, lại dường như nghĩ tới gì đó, híp mắt cười “Cẩm Thành này cũng không tệ, chi bằng chúng ta ở đây qua một mùa đông ấm áp, tới mùa xuân, lại quay về Lạc Dương, thế nào?”

Tô Vọng Ngôn liếc y một cái, lặng lẽ trong chốc lát, bất chợt cười lạnh “Ta đoán, bọn họ chuyển gian nhà tranh, chặt cây liễu, đơn giản là không muốn ta quản việc không đâu này —— chuyện này đích xác không liên quan tới ta, chỉ là, người ta càng không muốn để ta biết, ta lại càng phải làm cho ra nhẽ.”

Vi Trường Ca ngẩn người, thì thào than thở “Ta biết ngay mà, tính tình này của ngươi, sợ là cả đời cũng không sửa được…”

Tô Vọng Ngôn chớp chớp mắt nhìn y, thật là vô tội “Nếu Vi bảo chủ muốn ở lại đây qua mùa đông, thì cứ tự nhiên.”

Vi Trường Ca bình tĩnh nhìn cậu một lát, bỗng nhiên duỗi thắt lưng, cười ha hả “Mà thôi, mà thôi! Ta vốn là người trong mộng của ngươi, chỉ sợ Tô đại công tử nổi giận một cái, không chịu nằm mơ, mở mắt tỉnh táo, ta đây liền thành ‘nhất thời’ rồi —— mặc kệ Tô đại công tử muốn làm cái gì, Vi Trường Ca phụng bồi là được!”

Tô Vọng Ngôn nghe xong, vậy mà lại hoàn toàn không có nửa điểm cảm động, ngược lại lấy tay che miệng, lười biếng ngáp một cái. Trên gương mặt tuấn tú viết rõ ràng hai chữ ‘Vô vị’.

Vi Trường Ca vừa khó hiểu vừa xấu hổ, nhất thời không biết để chân tay vào đâu cho xong.

Lại nghe thấy Tô Vọng Ngôn ở đối diện nhỏ giọng oán giận “Nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng phải theo ta cùng đi thăm dò? Lần nào cũng mấy lời lẽ cũ rích đó, quá không thú vị rồi…” Nói xong, lé mắt sang nhìn Vi Trường Ca, thở thật là dài, dáng vẻ ngược lại như thể rất không hài lòng.

Vi Trường Ca á khẩu không trả lời được.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một hồi lâu, cũng không nói gì.

Rốt cuộc nghe được Vi Kính hỏi một câu: “Bảo chủ, chúng ta tiếp theo nên làm gì bây giờ?”

Vi Trường Ca như trút được gánh nặng, vội nói “Đối phương có nhiều hành động như vậy, ở Cẩm Thành không tra ra được mánh khóe gì, ta thấy, không bằng chúng ta trực tiếp tới điền bắc cầu kiến Nguyệt Tương Tư, xem có thể biết được lai lịch của Lăng Tiêu từ chỗ nàng hay không.”

“Được —— bất quá, ta đi điền bắc, là bởi vì ta đáp ứng với Lăng phu nhân, phải giúp nàng tìm Tam thúc ra cầu Nguyệt Tương Tư báo thù thay nàng. Về phần lai lịch của Lăng phu nhân, không phải nàng cũng đã nói rõ ràng rồi sao, hà tất hỏi lại? Huống chi nàng chính là bạn cũ của Tam thúc, Tam thúc…”

Chỉ nói phân nửa đột nhiên dừng lại, không biết Tô Vọng Ngôn nghĩ tới gì, bỗng nhảy dựng lên.

“Vi Trường Ca! Ta biết chúng ta nên đi chỗ nào rồi!”

“Nơi nào?”

“Trường Nhạc trấn!”

“Trường Nhạc trấn?”

Vi Trường Ca ngạc nhiên nói “Đó là nơi nào?”

Tô Vọng Ngôn vẻ mặt hưng phấn “Ta đột nhiên nhớ ra, buổi tối hôm đó, Lăng Phu nhân từng nhắc tới địa danh ‘Trường Nhạc trấn’ với ta tới hai lần! Lần đầu, nàng nói nàng là người Trường Nhạc trấn. Sau đó lúc đưa cho ta Hình Thiên đồ, lại nhờ ta nói cho Tam thúc, là Lăng Tiêu Trường Nhạc trấn đưa. Lúc Tam thúc nghe xong, còn thuận miệng nói một câu ‘Trường Nhạc trấn? Không đúng a, nàng hẳn là người Cô Tô.’

Lúc đó ta không lưu ý, vừa rồi mới đột nhiên nhớ ra, sau đó ngươi nói tới, ta mới nghĩ có chỗ sai. Tính tình của Tam thúc ta rõ nhất, chuyện hắn không biết rõ, sẽ không tùy tiện nói ra một chữ. Hắn nói Lăng Tiêu là người Cô Tô, vậy nhất định không sai! Một người tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ nói sai nguyên quán của mình ——”

“Mà Lăng Tiêu không chỉ nói sai thôi, còn sai liên tiếp hai lần.”

“Chính xác! Vậy nên, nhất định là có nguyên nhân đặc biệt, khiến Lăng phu nhân không thể nói thẳng, chỉ có thể dùng phương thức này để ám chỉ với ta!”

Vi Trường Ca nói “Vậy nên ngươi nghĩ tiếp theo chúng ta nên tới Trường Nhạc trấn?”

Tô Vọng Ngôn gật đầu nói “Dù là ở Trường Nhạc trấn chúng ta không gặp được Lăng phu nhân, nơi đó cũng nhất định có thứ gì đó nàng muốn chúng ta biết.”

“Thế nhưng, còn có một vấn đề.” Vi Trường Ca dừng một chút, cười nhàn nhạt “Trường Nhạc trấn này, rốt cuộc là nơi nào?”

Trường Nhạc trấn rốt cuộc là ở nơi nào? Vấn đề này, ngay đến người nghe nhiều biết rộng như đại công tử Tô gia cũng không có đáp án.

Vì vậy liên tiếp mấy ngày, truyền thư của các phân đà Thiên Hạ bảo như tuyết rơi tại Cẩm Thành. Vị trí của Trường Nhạc trấn vẫn như cũ không có tin tức, nhưng mỗi một phong thư đều nhắc tới Tô gia Lạc Dương đang chiêng trống rùm beng tìm kiếm tin tức của Tô Vọng Ngôn và Vi Trường Ca ở khắp giang hồ. Lúc Vi Trường Ca xem qua bức thư này, thường sẽ búng búng vào mặt giấy cảm thán “Để vài ngày nữa, Trường Nhạc trấn thì tìm không được, nhưng ta và ngươi đã bị tìm ra trước rồi! Đến lúc đó Trường Nhạc trấn chúng ta cũng khỏi phải đi nữa, ngươi trực tiếp quay về Lạc Dương chịu đòn nhận tội đi!”

Tô Vọng Ngôn thần tình cổ quái, muốn nói lại thôi, như là không phục, hoặc như là muốn nói gì, nhưng mỗi lần lại chỉ hừ nhẹ một tiếng, rồi lại vội vàng an bài người ra ngoài điều tra. Vi Trường Ca liền cười cười, bước chậm trở về bên cửa sổ ngồi xuống, vào mùa đông không tuyết ở Cẩm Thành, nâng một bầu rượu đã hâm nóng, cầm một quyển sách trong tay.

Thẳng đến buổi trưa ngày thứ bảy, Vi Kính rốt cuộc cầm một phong thư vội vã đi vào thư phòng của Vi Trường Ca.

Vi Trường Ca đang lôi kéo Tô Vọng Ngôn pha trà, xem lá thư này xong, thật lâu không nói gì, mất cả nửa buổi, mới ngước mắt nhìn về phía Tô Vọng Ngôn “Trường Nhạc trấn tìm được rồi —— ngươi nhất định đoán không ra Trường Nhạc trấn này ở nơi nào.”

Y lộ ra một biểu tình kỳ quái như cười như không, nói từng chữ một “Ba mươi dặm phía tây thành Lạc Dương.”

Tô Vọng Ngôn sửng sốt, lập tức không nhịn được cười rộ lên.

“Nếu như lúc này ta trở lại Lạc Dương, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới?”

Vi Kính ho nhẹ một tiếng, nói “Tô đại công tử, Vi Kính cả gan nói một câu, kỳ thực Cẩm Thành chưa chắc đã an toàn hơn Lạc Dương —— thám tử hồi báo, Tô đại hiệp mang theo nhân mã trong vòng một khắc chuông đi tới cửa thành, đang hướng về phía này, hiện tại chỉ cách nơi đây hai con phố nữa thôi…”

Tô Vọng Ngôn và Vi Trường Ca liếc nhau, đồng thời nhảy dựng lên.

.

Mã xa đứng ở trấn khẩu, Tô Vọng Ngôn cẩn thận cho Thu Thủy vào hộp kiếm đeo sau lưng, cùng Vi Trường Ca nhảy xuống xe ngựa, đạp lên tuyết đọng đi vào Trường Nhạc trấn.

Thôn trấn rất nhỏ, rất bình thường. Ước chừng có khoảng một trăm hộ nhân gia, ở giữa là một con phố dài chạy hướng đông tây, rộng hai mươi bảy bộ, dài bốn trăm lẻ chín bộ, phân chia toàn bộ trấn thành hai nửa. Đường phố rất rộng mở, cũng rất sạch sẽ, hai bên trái phải là cửa hàng và phòng ốc đủ loại kiểu dáng.

Nhìn lướt qua, tựa hồ là một trấn nhỏ Trung Nguyên thường thường không có gì đặc biệt.

Chỉ là quạnh quẽ. Quạnh quẽ tới độ hầu như đến hô hấp cũng đông lại.

Tất cả cửa hàng phòng xá đều đóng chặt đại môn, khóa lại, tất cả đã loang lổ rỉ sét. Liên tiếp mấy ngày tuyết rơi, trên mặt đất lưu lại tuyết đọng cao tới nửa thước, toàn bộ trấn nhỏ như vùi trong tuyết, nửa vết chân cũng không nhìn ra, cũng không nghe tiếng gà chó gì, không có lão nhân hoàng phát và tiểu nhi tóc trái đào, chỉ có tuyết rên rỉ dưới chân, và không khí xơ xác tiêu điều lộ ra từ trong sự hoang vắng.

Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn đứng ở trên con đường rộng hai mươi bộ, không hẹn mà cùng nhìn về phía trung ương của trường nhai. (con phố dài).

Đó là một tòa tiểu lâu hai tầng, trên đỉnh treo một tửu kỳ (lá cờ của quán rượu)màu vàng sậm đã bạc màu, tàn tạ tới độ không nhìn ra chữ, run rẩy trong gió lạnh, phần phật rung động —— một Trường Nhạc trấn to như vậy, cũng chỉ có trước cửa tiểu lâu này là không có tuyết đọng.

Tô Vọng Ngôn mờ mịt nhìn chăm chú vào tấm tửu kỳ kia, hữu ý vô ý quấn chặt áo lông trên người.

Cửa điểm không khóa, khép hờ tạo ra một cái khe, Vi Trường Ca bước qua, đẩy ra nửa tấm cửa gỗ, cùng Tô Vọng Ngôn một trước một sau đi vào tiểu lâu.

Phía sau là một gian phòng lớn.

Rét đậm ngày ngắn, mới đầu giờ Dậu, trời đã sẩm tối, trong phòng lại còn hôn ám hơn bên ngoài rất nhiều, vậy nên không lâu sau, trước mắt hai người nhất thời đều là bóng tối, toàn bộ căn phòng ẩn nấp trong u ám trọn vẹn.

Vi Trường Ca chớp mắt mấy cái, mới nhìn rõ tình cảnh trong phòng, nhưng âm thầm lấy làm kinh hãi ——

Gian nhà cực lớn, nhìn bố cục, giống đại đường của tửu lâu khách điếm, nhưng lại bày lộn xộn đầy quan tài, có lớn có nhỏ, có mới có cũ, có cái như là đã đặt ở đây mấy chục năm, nhưng lại có cái như là một khắc trước mới quét sơn đóng đinh.

Những cái bình gốm sứ hình dạng khác nhau dựa vào tường chất chồng ở bốn phía, chắc hẳn cũng đều chứa tro cốt không biết thuộc về người phương nào.

Trong phòng tràn ngập một thứ mùi hôi nhàn nhạt khó có thể nói rõ và những mùi quái dị khó hình dung nổi, đó là một loại vị đạo khiến người ta vào Trường Nhạc trấn liền không thể nào quên.

Dường như ánh mặt trời u ám xuyên qua giấy cửa sổ chiếu rọi không tới góc phòng, ở giữa bụi bặm và mạng nhện, ẩn núp ngàn vạn sinh vật ám mị vô ảnh vô hình, không thuộc về nhân gian, đang sinh trưởng, nảy nở, rình mò, miệng không lúc nào ngừng phun thứ độc khí bẩn thỉu hướng ra phía ngoài.

—— Là ‘tử vị’.

Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn đều không nói gì.

Trong sự vắng vẻ, tư vị nồng thêm nặng thêm, giống như là sau một khắc, người ngửi thấy được bắt đầu đem những thứ hư thối trong cơ thể hướng ra bên ngoài…

Tô Vọng Ngôn không nhịn được lặng lẽ bước một bước về phía bên người Vi Trường Ca, đang muốn mở miệng nói chút gì, thình lình, có một giọng nam khàn khàn âm trầm, cứng nhắc dán tại bên tai hai người, không chút trầm bổng mà hỏi thăm: “Có phải khách quan muốn ở trọ hay không?”

Vi Tô hai người bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một hán tử trung niên sắc mặt vàng bủng, bệnh dung (gương mặt của người mang bệnh) mệt mỏi, thình lình đứng phía sau hai người!

Bệnh hán đó cao cao gầy gầy, lông mày gấp khúc, thắt lưng còng queo, khoác trên người một bộ trường sam thanh sắc rộng lùng thùng, càng có vẻ bệnh nguy kịch.

Trong lòng hai người đều run lên.

Bệnh dung nam tử đi về phía trước một bước, dường như trôi lềnh bềnh trong không khí u ám mù mịt, vô thanh vô tức, diện vô biểu tình nhìn chăm chú hai người.

“Có phải khách quan muốn ở trọ hay không?”

Vi Trường Ca nín thở “Các hạ chính là lão bản ở đây?”

Ánh mắt của bệnh dung nam tử chăm chú nhìn hai người, chậm rãi gật đầu.

Vi Trường Ca lại nương theo tia sáng hôn ám nhìn một vòng quanh phòng.

“Lão bản nói ở trọ, không biết là muốn cho chúng ta ở nơi nào?”

Bệnh dung nam tử không nói gì, dương dương tự đắc chậm rãi đi qua giữa hai hàng quan tài và đàn tro cốt, cuối cùng đứng trước hai cỗ quan tài ở chính giữa nhà, đưa tay mở quan tài ra: “Ở đây đi.”

Một đám bụi mù theo đó bốc lên.

Bệnh dung nam tử nói “Ở đây có ba mươi khẩu quan tài, hai mươi sáu khẩu đã có khách nhân, còn lại bảy khẩu trống rỗng. Hai vị không hài lòng, cũng có thể chọn cái khác.”

Vi Trường Ca không khỏi biến sắc mặt.

Tô Vọng Ngôn cười lạnh “Đây là ý gì? Lão bản để người sống như chúng ta ngủ trong quan tài? Quan tài dù là có thể cho người ở, cũng chỉ có người chết ở, người sống không ở được.”

Nhưng nam tử này lại chăm chú gật đầu, nghiêm nghị trả lời “Khách nhân nói không sai, khách điếm này vốn là mở ra vì người chết. Có điều quy củ là chết, con người là sống. Nếu nhị vị tới, chúng ta không ngại sửa quy củ một chút, vậy không phải người sống cũng có thể ở sao?”

Tô Vọng Ngôn nghe hắn nói nghiêm túc như vậy, cũng không biết nên giận hay nên cười, nhất thời tìm không ra lời phản bác.

Vi Trường Ca mỉm cười, cũng nghiêm mặt nói “Nếu là địa phương chuẩn bị cho người chết, đó chính là nghĩa trang. Thử hỏi người sống làm sao có thể ở tại nghĩa trang?”

Bệnh dung nam tử đờ đẫn nói “Việc buôn bán ta làm tuy là cho người chết, nhưng đây thực sự là khách điếm cũng không phải nghĩa trang.”

Vi Trường Ca lập tức nói tiếp “Nếu là khách điếm, nên làm ăn với người sống.”

Nam tử nọ chớp mắt, lộ ra tròng trắng, cười lạnh nói “Sinh ý cho người chết cũng được, sinh ý cho người sống cũng xong, việc buôn bán khách điếm làm cũng chỉ có một —— làm nơi dừng chân nghỉ tạm. Người sống không phải tới cuối cùng đều thành người chết, người chết cuối cùng không phải đều hóa thành tro bụi sao? Nhân sinh một đời, thiên đại là khách điếm, tạo hóa là điếm chủ, dốc bao nhiêu tâm huyết cuối cùng cũng phải thanh toán tiền phòng, chỉ bất quá ở đây, thời gian dài hơn chút mà thôi. Khách nhân nói xem, người sống người chết có cái gì bất đồng?

Theo cách nói của khách nhân, phàm là nơi chuẩn bị dành cho người chết chính là nghĩa trang, vậy trong thành này mỗi một tòa nhà lớn, nhà nhỏ, nhà cũ, nhà mới, có chỗ nào không phải nghĩa trang? Ngay đến nơi phồn hoa, tử mạch hồng trần này, chẳng phải toàn bộ cũng đã biến thành một nghĩa trang lớn rồi sao?

Hắc hắc, người sống cũng được, người chết cũng được, ta ở đây đều giữ chỗ cho họ hết. Bất luận là nhiều tiền ít tiền, nam nữ già trẻ, bất luận phú quý nghèo hèn, gian giảo lương thiện, vào cửa này của ta, thì hết thảy đều như nhau, mỗi người một quan tài, không có ngoại lệ, cũng đừng nghĩ tới chiếm thêm.”

Vi Tô hai người một lúc không nói được gì.

Lát sau Tô Vọng Ngôn cười nói “Không sai! Người chết ở được, người sống có gì không ở được!”

Đi thẳng tới trước cỗ quan tài kia, ngồi xuống trên nắp quan.

Vi Trường Ca không nghĩ tới một bệnh hán dung mạo không có gì sâu sắc lại có thể nói ra những lời như vậy, âm thầm bội phục, lập tức thở dài, cười nói “Mà thôi, còn hơn nghĩa trang, ta vẫn tình nguyện coi nơi phồn hoa này như một đại khách điếm.” Cũng đi qua ngồi xuống theo.

Nhưng Tô Vọng Ngôn đã cười hỏi “Không biết xưng hô với các hạ thế nào?”

Nam tử trả lời khô khan “Tại hạ họ Đằng hàng lục (tức là con thứ sáu), nhân xưng Đằng Lục Lang.”

Tô Vọng Ngôn mâu quang lóe ra, bất động thanh sắc “Hóa ra là Đằng lão bản. Nếu như Đằng lão bản không ngại thì tới đây cùng nhau ngồi đi? Khách đồ tịch mịch, chúng ta nói mấy lời tán gẫu, đốt chút thời gian.”

Đằng Lục Lang cũng không giữ lễ tiết, quả nhiên đi tới, ngồi trên cỗ quan tài đối diện: “Cũng tốt. Ta đang muốn nói một chút với nhị vị về quy củ của gian khách sạn này.”

Vi Tô hai người đồng thanh “Đằng lão bản mời nói.”

Đằng Lục Lang nói “Ta ở đây, quy củ thứ nhất, là chỉ làm ăn với người chết —— điều này, từ hôm nay có thể sửa lại.”

Tô Vọng Ngôn cười nói “Không biết quy củ thứ nhất này là từ đâu mà ra? Theo như lời Đằng lão bản vừa nói, nếu người sống người chết đều không có gì khác nhau, vì sao phải định ra một quy củ như thế?”

“Quy củ này cũng không phải ta định.”

“Nga?”

Đằng Lục Lang nói: “Khách điếm này tổng cộng đã thay đổi ba lão bản. Hai mươi năm trước, lão bản thứ nhất chuyên làm ăn với người sống, tới lão bản thứ hai, lại chỉ muốn buôn bán cho người chết. Hiện tại ta quản lý, đó là buôn bán với người chết cũng làm, người sống cũng làm. Hắc hắc, ta ở đây làm lão bản một tháng, hai vị chính là người sống đầu tiên ta làm ăn cùng.”

Vi Trường Ca cười nói “Quy củ này cũng thật cổ quái.”

Đằng Lục Lang không tiếp lời, vẫn tự biên tự diễn “Quy củ thứ hai, phàm là người sống qua đêm ở khách điếm này, lúc vào đêm, không được bước ra khỏi cửa điếm.”

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói “Điều thứ ba, phàm là người sống qua đêm ở Lai Quy khách điếm ban đêm nhất thiết không thể ngủ.”

Tô Vọng Ngôn kinh ngạc nói “Hai điều này là vì sao?”

Đằng Lục Lang nhìn cậu một chút, hơn nửa ngày, lần đầu tiên lộ ra tiếu ý mang theo quỷ bí “Hai vị tới thôn trấn này lẽ nào chưa phát hiện ra?”

“Phát hiện cái gì?”

“Thôn trấn này, ngoại trừ ta, không có người sống thứ hai.”

Tô Vọng Ngôn chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên chệch một nhịp, nói “Đó là vì sao?”

Đằng Lục Lang vẫn cười thần bí như cũ, đè thấp giọng, nói chậm rì rì “Thôn trấn này, là một quỷ trấn.”

Tim Tô Vọng Ngôn thót một cái, nhưng coi như không có việc ấy, cười cười hỏi ngược lại: “Quỷ trấn?”

“Người trấn này nếu không phải đã chết, thì chính là đã bỏ chạy. Người sống không có nửa người, người chết thì đi lại chung quanh, đó không phải quỷ trấn thì là gì?”

“…Đây là có chuyện gì?”

“Nghe nói là chuyện hơn hai mươi năm trước.”

Đằng Lục Lang thở dài, chậm rãi nói “Năm đó, trấn trên có một đôi phu phụ trẻ tuổi tới, nam thì khí độ hiên ngang, nữ thì quốc sắc thiên hương, hai người ở trong điếm này —— đêm đó, nam không biết vì sao chết bất đắc kỳ tử, thê tử cũng cắt cổ tuẫn tình. Từ đó về sau trấn này liên tiếp có người chết. Có lúc, một nhà già trẻ hơn mười nhân khẩu trong một đêm chết sạch, trên người đều là vết đao.

Thường thường, có người thấy thê tử đẹp tới không giống người của nam nhân kia, mặc một thân váy áo đỏ tươi, bồi hồi gần thôn trấn —— hồng y nữ quỷ này, cũng hung ác tới đáng sợ! Mỗi lần cô ta xuất hiện, trên đường sẽ có thêm vài thi thể, lúc mới đầu, chết đều là người địa phương, dần dần, có một vài người xứ khác đi ngang qua, cũng đều chết ở trấn này.

Vậy nên có người nói, là oan hồn của đôi phu thê không cam lòng chết như thế, muốn giết sạch mọi người chôn cùng. Mấy nhà giàu xuất tiền mời thiên sư Long Hổ sơn tới làm pháp thuật, kết quả cả thiên sư được mời tới lẫn người đi nghênh tiếp đều chết ở sơn đạo ngoài trấn, vì vậy trong trấn lòng người hoảng sợ, người không chết cũng đều chạy trốn tới địa phương khác. Tin tức truyền đi, ngay đến khách thương qua đường cũng đều sợ đến mức đi đường vòng cách xa Trường Nhạc trấn. Bởi vậy, không tới nửa năm, Trường Nhạc trấn này liền thành một quỷ trấn.”

Nói đến đây, bỗng nhiên lại lộ ra tiếu ý cổ quái: “Khách nhân có tin chuyện quỷ thần hay không?”

Vi Trường Ca mỉm cười nói “Quái lực loạn thần, đến thánh nhân còn không nói, phàm phu tục tử như ta, càng không dám nói bừa.”

Tô Vọng Ngôn cũng nói: “Người có một lòng hướng thiện, tất sẽ thành thần; một lòng làm ác, tất hóa thành quỷ —— cái gọi là quỷ thần, bất quá là nhân tâm mà thôi.”

Khóe miệng Đằng Lục Lang nhếch lên một cái, như cười như không: “Hóa ra nhị vị không tin quỷ thần… Kỳ thực tạm thời không nói đến quỷ thần, nếu nói là oan hồn đôi phu phụ giết sạch người trong trấn, lời này ta cũng không tin. Ta chỉ tin một câu ‘Oan có đầu, nợ có chủ’, dù có quỷ thần thật, vậy nhất định cũng là có ân báo ân, có thù báo thù, nào có đạo lý không phân tốt xấu giết lung tung một mạch?”

Tô Vọng Ngôn mâu quang chớp động, cười nói “Lời này của Đằng lão bản thật có lý. Nhưng nếu cũng không phải oan hồn quấy phá, vậy người trong trấn chết như thế nào?”

Trong điếm tuy chỉ có ba người bọn họ, nhưng Đằng Lục Lang làm như thật mà nhìn xung quanh một vòng, nghiêng người về phía trước, lúc này mới thong thả mà trầm thấp nói: “Là xác không đầu!”

Đằng Lục Lang nhìn sang hai người, đè nặng thanh âm nói: “Cái gì oan hồn quấy phá, tất cả đều là gạt người! Những người đó, đều bị một cái xác không đầu giết chết!”

Thanh âm của hắn vốn trầm thấp, kéo dài âm điệu như thế, Vi Tô hai người nghe vào trong tai có cảm giác âm u dày đặc.

“Trước là có người thấy một nam nhân không đầu đi lang thang trong thôn trấn, vốn mọi người còn không tin, nhưng sau nhiều người cũng gặp, liền không ai nghi ngờ nữa! Ngươi nói hắn là người chết hả? Nhưng hắn có thể đi lại, còn có thể giết người! Nhưng nếu nói hắn là người sống, thì lại không có đầu! Dù sao, cũng không nói được rốt cuộc có được coi là thi thể hay không. Chỉ biết là từ lúc hắn xuất hiện, trong trấn dần có người chết đột ngột, tra tới tra lui, cũng không tra ra nguyên nhân nào, mãi đến một hôm ——”

Hắn cố ý dừng lại, rồi mới tiếp: “Mãi đến một đêm khuya, có người tận mắt thấy nam nhân không có đầu kia cầm một trường đao sáng loáng vào một căn nhà, người này lặng lẽ đi tới, nhìn vào bên trong qua khe cửa —— liền thấy nam tử không đầu kia giơ tay chém xuống, đem một người chém thành hai nửa!”

Nói đến mấy chữ cuối cùng, ngữ điệu của Đằng Lục Lang đột nhiên cao lên, Vi Tô hai người nghe tới nhập thần, không khỏi giật nảy mình.

“Người sống cũng được, thi thể cũng được. Nói chung hiện nay, nam nhân không đầu này, cả ngày đều bồi hồi quanh trấn. Ban ngày còn ổn, nhìn từ xa xa, tránh đi là được. Buổi tối không nhìn rõ bằng, đụng phải liền mất mạng không biết chừng! Hoặc là vận khí không tốt, đụng phải hồng y nữ quỷ kia, cũng là một tử lộ!”

Vậy nên quy củ của bản điếm là ban đêm không thể ra khỏi cửa. Cũng không thể ngủ —— vạn nhất lúc ngủ, để nam nhân không đầu kia vào được, vậy thì xong.”

Đằng Lục Lang cười âm u đầy ngụ ý.

Tô Vọng Ngôn cũng đè thấp thanh âm “Vậy Đằng lão bản thì sao? Ngươi có từng gặp qua nam nhân không đầu kia chưa?”

Đằng Lục Lang im lặng, trầm giọng nói “Sao lại chưa thấy qua? Cả mùa đông, cứ tới ban đêm, thường thường có người đi trên nền tuyết, giẫm lên tuyết động phát ra tiếng ‘lạc chi’, ‘lạc chi’… Từ cửa sổ nhìn ra, là một nam nhân cao to, mặc y phục màu xanh, trong tay mang theo đao, đi tới đi lui trên đường —— mỗi một bước đi, đao trong tay sẽ huy động theo, trên thanh đao đó, loáng thoáng, còn thấy được vết máu!”

Nói đến đây, lại nhìn trái phải một chút, hơi nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: “Nam nhân đó, trên vai trống không —— đúng là không có đầu!”

Ba người đều không nói gì.

Một hồi lâu sau, Vi Trường Ca mới cười cười ám muội, y không hề tin lời Đằng Lục Lang, bởi vậy chỉ hỏi “Đằng lão bản vừa nói, mới tiếp nhận khách điếm này một tháng?”

Đằng Lục Lang ho một tiếng, hít một hơi rồi nói “Lão bản trước kia không làm nữa, ta liền dùng ba trăm lượng bạc mua lại khách điếm này.”

Trong u ám, đôi mắt Vi Trường Ca hơi phát sáng “Nga? Nếu Đằng lão bản biết nơi này là một quỷ trấn, sao còn có hứng thú ở đây buôn bán?”

“Mở khách điếm, đương nhiên sẽ có người tới ở, người tới ở nhiều, không phải là náo nhiệt sao?”

Tô Vọng Ngôn tiếp lời “Lời tuy như vậy, dù sao cũng là buôn bán vàng thật bạc thật, Đằng lão bản không sợ việc làm ăn lỗ vốn sao?”

Đằng Lục Lang cười lạnh “Trên đời này nào có việc buôn bán nào lỗ? Không nói tới vốn bị lỗ, bất quá là nhân tâm không đủ mà thôi. Ngươi ta đều tay trắng bắt đầu, xiêm y trên người, cơm canh trong miệng, tính đi tính lại, có thứ nào không phải là kiếm tới? Dù cho đói rét mà chết, cũng vẫn là thời buổi lời lãi rồi. Huống hồ ba trăm lượng đó của ta, vốn là được tới mà chẳng mất gì.”

“Nga?”

“Khi còn bé ta gặp thảm biến (biến cố bi thảm), mất đi phụ mẫu che chở, lại không có huynh đệ có thể dựa vào, từ đó về sau lưu lạc đầu đường, sống nhờ xin ăn.” Âm điệu của Đằng Lục Lang dù bình lặng, nói đến đây, vẫn không nhịn được mà thở dài “Tới lúc mười tuổi, Hoàng Hà vỡ đê, hủy vô số đồng ruộng. Năm đó, thiên hạ nơi nào cũng nhốn nháo vì thiếu lương thực, nạn dân khắp chốn, nhà nhà hộ hộ, bản thân còn ăn không đủ no, ai còn có tâm tư đi quản một tiểu khất cái như ta?

Có một lần, ta ba ngày liền không có gì để ăn, ta còn tưởng mình chắc chắn là phải chết, nhưng vào giây phút cuối cùng, có một người hảo tâm cho ta một cái bánh màn thầu. Bánh màn thầu đó vừa lớn vừa trắng, cầm ở trong tay, nóng hôi hổi! Ta vui vẻ cực kỳ, rất sợ bị những người khác cướp đi, giấu cái bánh màn thầu đó vào trong ngực, một mình len lén lần vào hẻm nhỏ yên lặng, muốn tìm một nơi không có ai ngồi xuống chậm rãi ăn.”

Nói đến đây, Đằng Lục Lang lại thở dài “Hiện tại ngẫm lại, có lẽ chính là cái bánh màn thầu đó thay đổi một đời của ta. Ta vào ngõ nhỏ kia, càng chạy càng sâu, vừa định ngồi xuống, liền thấy phía trước như là có người đang ngủ —— thời buổi đó, đi trên đường khắp nơi đều có thể thấy thi thể, gặp nhiều nên cũng không sợ nữa —— trong lòng ta nghĩ ‘A, lại một người chết đói’, rồi đi tới.”

Vi Trường Ca ngạc nhiên nói “Đi tới làm gì?”

Đằng Lục Lang liếc y một cái quái dị, cười như không cười.

Tô Vọng Ngôn nhẹ nhàng giải thích “Hắn muốn lột y phục của người chết kia.”

Vi Trường Ca ngẩn ngơ.

Đằng Lục Lang quét mắt qua y một cái, nói “Ta thấy nhị vị đều là những người từ nhỏ đã ăn trắng mặc trơn, sao mà biết được người nghèo muốn sống khó tới mức nào?! Người chết đói ven đường, trên người đều không có gì đáng giá —— nếu có, thì đã không chết đói —— duy nhất còn lại chính là y phục trên người, vậy nên chỉ cần nhìn thấy ven đường có người chết, mọi người sẽ như ong vỡ tổ mà vây tới tranh y phục của người chết. Loại y phục lột từ trên người người chết này có thể đổi lấy hai văn tiền đồng, vừa lúc có thể mua một cái màn thầu, mà cái màn thầu này, nói không chừng sẽ cứu mạng ngươi. Khi đó, vì một bộ y phục người chết, ta thường xuyên đánh nhau tới đầu rơi máu chảy.”

Vi Trường Ca không nói một lời, lẳng lặng nghe, trong ngực không biết là cảm giác gì.

“Thế nhưng hôm đó, ta vừa tới gần liền lấy làm kinh hãi! Y phục trên người người chết kia đúng là tơ lụa thượng đẳng! Trên thắt lưng hắn còn đeo một cái túi hương, ngón cái tay phải đeo một cái nhẫn ngọc bích! Nhưng người như vậy vì sao lại chết đói ven đường? Nhìn kỹ lại, hóa ra bụng người nọ bị thương, máu còn đang chảy xối xả. Ta ngơ ngác đứng bên người hắn, trong lúc nhất thời, không biết nên làm gì cho tốt! Đúng lúc đó, người nọ rên rỉ một tiếng, ta lại càng hoảng sợ, lúc đó mới thanh tỉnh lại…”

Đằng Lục Lang ngừng một lúc, cười nói: “Nhưng ý niệm đầu tiên hiện ra trong đầu ta, cũng không phải là cứu người —— Ta tiến lên một bước, nắm tay phải của hắn, sống chết tháo cái nhẫn xuống, rồi lại giựt túi hương của hắn, xoay người bỏ chạy, chạy tới tiệm cầm đồ gần nhất. Đại quản gia thấy cái nhẫn nọ, không nói hai lời, liền đưa cho ta một tấm ngân phiếu năm nghìn lượng —— hắc, không sợ hai vị chê cười, ta sống từng đấy năm, chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy!”

“Nhị vị biết chuyện đầu tiên ta làm sau khi cầm được tấm ngân phiếu đó là gì không?” Đằng Lục Lang hơi hơi chậm lại, cười nhàn nhạt, nói “Chuyện đầu tiên ta làm, chính là lập tức chuộc cái nhẫn đó lại.”

Vi Trường Ca không nhịn được mà hỏi: “Đó là vì sao?”

Đằng Lục Lang nói “Ta tuy rằng muốn năm nghìn lượng bạc kia, nhưng ta cũng biết, một người mang một cái nhẫn năm nghìn lượng bạc ở trên tay, vậy mạng của hắn tuyệt đối không chỉ trị giá năm nghìn lượng.”

“Ta dùng tiền bán túi hương, thuê hai người cõng người kia tới khách điếm, rồi lại lấy tiền mời đại phu bốc thuốc, canh giữ bên cạnh chiếu cố hắn ba ngày không rời. Người nọ hóa ra là đại tài chủ vùng Giang Nam, mang theo khoản tiền lớn tới Trung Nguyên làm việc, không ngờ trên đường đi gặp cường đạo, bị trọng thương, hắn vốn tưởng rằng mình không sống được nữa, chẳng ngờ lại được ta cứu. Lúc hắn tỉnh lại, cảm kích ơn cứu mạng của ta, liền nhận ta làm con nuôi, đưa về Giang Nam —— nếu không như vậy, chỉ sợ ta bây giờ đã chết đói từ lâu…”

Tô Vọng Ngôn nói: “Nếu ngươi làm con nuôi đại tài chủ, vì sao lại thành lão bản ở tiểu khách điếm này?”

Đằng Lục Lang than thở “Đây vốn là nơi ta sinh ra. Sau khi dưỡng phụ qua đời, mấy người anh cả náo loạn muốn chia chác tài sản, thực sự rất khó chịu. Ta cũng lười đi tranh, nhớ tới nơi sinh ra, liền mang theo chút tiền trở về, lại không ngờ ở đây đã thành như vậy —— lúc ta đi Giang Nam, chỉ là một tiểu khất cái không một xu dính túi, hôm nay trở về, đã áo cơm vô lo, nhị vị, ba trăm lượng bạc này chẳng phải là được tới mà chẳng mất gì hay sao?”

Nói tới đó, trời đã tối hẳn, ba người tuy ngồi đối diện, nhưng đã không còn phân biện rõ mặt mũi.

“Ai nha, chỉ lo nói, trời đã tối rồi, ta còn không để ý… Không bằng khách nhân chờ chốc lát, ta ra hậu viện chuẩn bị ngọn đèn dầu, một lúc sẽ trở lại.”

Đằng Lục Lang nhìn ngoài cửa sổ một chút, đứng lên, tiện thể vỗ vỗ bụi bám trên y phục, hướng về một cánh cửa nhỏ sâu trong khách điếm mà đi. Đi vài bước, quay đầu lại cười nói: “Hai vị nhớ kỹ, ngàn ngàn vạn lần, không nên chạy ra khỏi cửa điếm!”

Nụ cười đó lơ lửng trong bóng tối, nửa ẩn nửa hiện, quỷ dị không nói nên lời.

Rồi nghe cánh cửa ‘kẽo kẹt’ mở ra, tiếng bước chân đi xa theo tiếng ho khan của Đằng Lục Lang.

Một hồi lâu sau, Vi Trường Ca trầm giọng nói: “Đằng lão bản này không phải người thường.”

Tô Vọng Ngôn gật đầu nói: “Thanh nữ vi sương, đằng lục vi tuyết. Tuyết là một thứ bị ánh sáng chiếu liền tan ra, hắn tự xưng là Đằng Lục Lang, đây rõ ràng là nói cho chúng ta biết, hắn dùng chính là tên giả.”

(Có một câu giải thích là: Trước có Thanh long và Bạch long, canh giữ ở tuyết sơn mênh mang. Thanh long tạo sương còn Bạch long thì giáng tuyết, cái gọi là Thanh nữ Tố nga chính là ảo giác của chúng.

Có điều vẫn không hiểu Đằng lục vi tuyết là cái gì @_@ Nhưng thôi ý tứ sâu xa thì em Ngôn đã suy đoán rồi.)

Vi Trường Ca nói: “Người bệnh lâu ngày dưới chân lảo đảo, nhưng ta thấy hắn bước đi, bước chân tuy nhẹ, thế nhưng cực trầm ổn, ngược lại như có luyện tập. Cuối cùng ta nghĩ, với độ kiến giải của người này, ở trên giang hồ hẳn là người cực kỳ nổi danh mới đúng, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, không nghĩ ra có thể là ai…”

Tô Vọng Ngôn đột nhiên cười cười: “Ngươi nhìn Đằng Lục Lang đó, đại khái là bao nhiêu tuổi?”

Vi Trường Ca nghĩ sơ qua, rồi nói: “Xem ra, khoảng ba mươi rồi.”

Tô Vọng Ngôn lại cười, nói “Nếu tính như thế, năm hắn mười tuổi, thì là hai mươi năm trước, đúng không?”

“Ừm, không sai.”

“Nhưng như vậy thì không được rồi.”

“Nga?”

“Nếu như ta nhớ không lầm, hơn hai mươi năm trước, Trung Nguyên chẳng có nạn đói nào do Hoàng Hà vỡ đê cả.” Tô Vọng Ngôn hơi hơi suy tư, nói: “Nhưng thật ra mười năm trước, Hoàng Hà đổi dòng, hơn mười vạn người chết đuối, phân nửa trong đó khỏa lạp vô thu (mất mùa, không thu được một hạt gạo), vừa vặn lại gặp nạn châu chấu Giang Nam, kết quả năm ấy xảy ra thiếu lương thực chưa từng có, khắp thành sợ rằng có đến nửa số người là chết trong trận đói này.”

Vi Trường Ca suy nghĩ một chút: “Ta thấy lúc hắn kể lại chuyện cũ, tuy rằng là chuyện thương tâm, nhưng từ đầu tới cuối lộ ra vẻ tưởng niệm —— thần tình như vậy không giả bộ được. Ta tin tưởng chuyện hắn nói, hẳn là thật.”

Tô Vọng Ngôn mỉm cười gật đầu: “Nếu như hắn không nói dối, vậy thì chỉ có một khả năng ——”

Vi Trường Ca tâm niệm vừa chuyển, lập tức hiểu được: “Ngươi là nói, dáng vẻ hiện tại của hắn cũng không phải tướng mạo vốn có?”

Tô Vọng Ngôn khẽ gật đầu.

Vi Trường Ca trầm ngâm nói: “Không sai, cứ cho là như vậy —— vậy rốt cuộc là ai? Vì sao phải giả thành bộ dáng đó? Ở đây làm gì? Còn có Lăng Tiêu, nàng nhắc tới Trường Lạc trấn mấy lần, rốt cuộc là có dụng ý gì? Nếu là vì muốn dẫn ngươi tới đây, vì sao lại chậm chạp không hiện thân?”

Thở dài nói: “Thôn trấn này thật sự có chút cổ quái, người trong trấn cũng không biết đã đi đâu, chứ không lẽ là thực sự bị xác không đầu giết chết?”

Hết lời, bản thân cũng không nhịn được mà cười tự giễu.

Tô Vọng Ngôn đang định nói, thình lình nghe được một trận tiếng vó ngựa gấp gáp, xen với tiếng bánh xe cán lên tuyết, từ xa xa nhanh chóng tới gần.

Hai người liếc nhau, đứng dậy chạy ra cửa, mở tung ra.

Chỉ thấy một chiếc xe ngựa, càng xe đen kịt, xa bồng (phần mui) màu son, ghế trước không người ngồi, cửa thùng xe đóng chặt, cao cao trên đỉnh xe có treo một cái đèn lồng, phi băng băng trên con đường phủ đầy tuyết, đảo mắt đã tới cửa khách điếm. Liền thấy cửa thùng xe nọ đột nhiên mở ra, từ bên trong có thứ gì đó hình vuông đen ngòm bay ra, thẳng vào trong điếm!

Rồi nghe một tiếng ầm lớn, thứ đó nặng nề rơi xuống giữa đại đường, không ngờ là một cỗ quan tài!

Trong lúc hai người cả kinh, mã xa kia đã chạy như bay qua trước cửa.

Tông Vọng Ngôn hô một tiếng ‘Đuổi theo’, bước dài một bước ra ngoài cửa, cùng Vi Trường Ca một trước một sau đuổi theo hướng mã xa ly khai.

Hai người dốc toàn lực đuổi dọc theo con phố, bất tri bất giác đã ra khỏi ‘Quỷ trấn’, dần dần đi vào vùng đất hoang.

Phóng mắt nhìn xung quanh, đến tận cùng của tầm mắt cũng chỉ có tuyết trắng mênh mang, ở trong bóng đêm ánh lên màu xanh xanh yếu ớt.

Đập vào mắt chỉ có tuyết đọng thanh lãnh, cây cỏ hiu hắt.

Hàn ý thấm vào người, gió lạnh thổi qua bên tóc mai.

Mắt thấy chỉ còn một bước là có thể nhảy lên xe ngựa, nhưng Tô Vọng Ngôn bỗng dừng mạnh lại, đầu vai run lên, ngừng thở, cứ thế gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, mặc cho mã xa vọt qua bên người.

Vi Trường Ca nhìn theo ánh mắt của cậu, cũng không khỏi ngây dại ——

Nhẫn đeo ở ngón cái - gọi là 扳指 - ban chỉ

Trong mảng tuyết phía trước, có thể mơ hồ thấy một thanh sam nam tử đang bước đi trên nền tuyết, thân hình cao lớn, tay cầm một thanh trường đao, tấm lưng rộng đơn bạc, phản chiếu tuyết sắc nổi lên một đường hàn quang. Ở phía sau ‘hắn’, nhìn thấy rõ hai hàng vết chân kéo dài tới xa xa. Lại nhìn lên, trên vai nam tử đó đúng là trống không, nơi nhẽ ra là có thứ gì đó, đúng là không cánh mà bay!

Trong nháy mắt, thanh âm tối tăm không mang theo chút ngữ điệu của Đằng Lục Lang lại vang lên lành lạnh bên tai.

—— ngươi có thể gọi hắn là nam nhân không đầu.

—— ngươi cũng có thể gọi hắn là thi thể không đầu.

Trái tim Tô Vọng Ngôn không ngừng nhảy dựng lên, gần như muốn phá tan lồng ngực mà ra! Như là một loại hàn ý trước nay chưa từng có, hóa thân thành vật sống, bò dọc lên lưng, theo máu chảy khắp tứ chi, đến một ngón tay cũng không thể nhúc nhích, chỉ động đậy môi thôi cũng đã dùng hết khí lực toàn thân.

Người trong mã xa kia, như là cũng thấy được tình cảnh quỷ dị khiến người ta dựng tóc gáy, không nhịn được phát ra một tiếng rền rĩ cụt lủn, đến con ngựa cũng ngửa đầu hí dài, tự muốn dừng lại, nhưng trong lúc đang phi nhanh thì không thể phanh lại được, vẫn phóng về phía trước.

Sau một khắc, bóng người màu xanh bay vọt lên, thân thể không đầu, đảo mắt đã tới trước xe.

Ánh đao hoa mắt thình lình xẹt qua, mã xa nhất thời chia năm xẻ bảy, trong huyết quang, một bóng người mơ hồ bay ra, nặng nề rơi xuống cách đó hơn một trượng, một vũng máu dưới thân cấp tốc lan tỏa. Lúc này tiếng hí của con ngựa vẫn chưa dứt, cả cái đầu ngựa lăn xuống, nhưng hài cốt vẫn kéo mã xa vọt về phía trước vài bước, rồi lúc này thân thể mới ngã lệch xuống đất, máu tươi từ cổ phun ra cao vút, bắn tung tóe đầy đất.

Trong nháy mắt đó, trên nền tuyết trắng của Trường Nhạc trấn, đã thêm thi cốt của một người, một ngựa, một xe.

Nhưng quần sơn tĩnh lặng, trong trời đất, đã im ắng tới đáng sợ.

Hồi lâu, Tô Vọng Ngôn không tự chủ được lui một bước, gắt gao dựa vào người Vi Trường Ca, run giọng nói: “Vi Trường Ca… đó… đó là cái gì?”

Mà ngay cả thanh âm cũng thay đổi.

Cách đó không xa, trong tuyết quang âm trầm, nam tử không đầu đột nhiên dừng lại, hơi xoay người, lẳng lặng đứng trên nền tuyết trống trải, vẫn không nhúc nhích, tựa hồ là đang nhìn lại hai người Vi Tô.

Vi Trường Ca bất giác khiếp sợ, sắc mặt biến hóa bất định, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều kết băng, trong đầu choáng váng một trận, trên lưng chảy ròng ròng một tầng mồ hôi lạnh…

“Hắn không có đầu…”

Tô Vọng Ngôn sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng, nhưng lại như là bị đầu độc, vô pháp rời mắt ra khỏi thi thể không đầu đó, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm nam tử từ lâu đã không còn cái đầu tồn tại kia, hết lần này tới lần khác, miệng không ngừng thì thào “Hắn không có đầu… Hắn không có đầu… Hắn không có đầu…”

Vi Trường Ca bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nghe cậu nói, trong lòng chấn động, vội nắm lấy vai cậu, cố sức lắc lắc, vừa chăm chú nhìn chằm chằm nam nhân không đầu đó, vừa hít sâu một hơi, gượng cười nói: “Đừng sợ, đại khái là trò đùa của ai đó, cố ý làm ra một cái thi thể không đầu để ở đây…”

Nhưng thanh âm lại khô khốc không gì sánh được.

Tô Vọng Ngôn rùng mình một cái, đang định nói thì thình lình, từ phía sau có một bàn tay thò ra bưng kín miệng cậu.

Tô Vọng Ngôn vốn tâm thần đã không yên, lúc này bỗng nhiên cả kinh, càng hãi gần chết! Nếu không phải là bị che miệng, chỉ sợ đã kêu lên rồi!

Đó là một bàn tay băng lãnh đến tận xương ——

Trắng nõn mà non mềm, trơn mịn giống như tơ lụa tốt nhất của Giang Nam, trong tuyết sắc tỏa ra vẻ sáng bóng như mỹ ngọc, động tác đó mềm nhẹ, như là muốn xoa môi tình nhân, mỗi một tấc da thịt, mỗi một ngón tay, tựa hồ đều mang theo một loại tiếu ý biếng nhác.

Thật sự là một bàn tay đẹp tuyệt vời.

Chỉ có điều bàn tay đó, nhưng lại không có chút độ ấm nào, băng lãnh như người chết.

Tô Vọng Ngôn kinh hãi run mạnh, Vi Trường ca đã nhận ra, gần như đồng thời quay đầu lại với Tô Vọng Ngôn nhìn về phía sau ——

Một nữ nhân vô thanh vô tức đứng lặng ở đằng sau hai người.

Toàn thân nàng khoá chặt trong một bộ áo choàng hồng sắc, chỉ lộ ra gương mặt không rõ tuổi tác. Hồng sắc tiên diễm, trên nền tuyết trắng, nổi bật tới độ như muốn thiêu cháy mắt người ta. Nữ nhân có con ngươi sâu thẳm, màu da trắng tới gần như trong suốt, đứng ở trước mặt, rõ ràng chính là bốn chữ tuyết phu hoa mạo. (da thì như tuyết, dung mạo thì như hoa)

Nhưng Vi Tô hai người cũng không khỏi sợ hãi —— hai người đều xuất thân danh môn, tự phụ võ công rất cao, ở trong chốn giang hồ từ lâu đã hiếm có địch thủ, lúc này tuy nói là đang lúc tâm thần rung chuyển, nhưng lại hoàn toàn không hay biết nữ nhân tới phía sau mình từ lúc nào, đối với hai người mà nói, quả nhiên là chuyện xưa nay chưa từng có, không khỏi cực kỳ hoảng sợ.

Trong nháy mắt, trong đầu hai người đều hiện lên cái bóng của ‘Hồng y nữ quỷ’ theo lời Đằng Lục Lang.

Vi Trường Ca lấy lại tinh thần, bước lên che trước người Tô Vọng Ngôn, vừa định mở miệng, nữ nhân đã dựng thẳng ngón trỏ tay phải ở bên môi, ra dấu chớ có lên tiếng, xoay người không nói một lời đi ở phía trước.

Tay Tô Vọng Ngôn vẫn run lên khe khẽ, Vi Trường Ca nhìn về phía Tô Vọng Ngôn —— khuôn mặt tuấn tú quen thuộc lúc này tái nhợt, đôi mắt đẹp kia cũng bởi vì sợ hãi mà hoảng hốt —— không biết vì sao lại thấy trong lòng hơi đau xót, lập tức không cần nghĩ ngợi, cầm lấy tay của cậu.

Tô Vọng Ngôn vô thức tránh né.

Nhưng lúc này đây, Vi Trường ca không buông ra như bình thường, chỉ trầm mặc không lên tiếng nhìn cậu chăm chú, sau đó lại một lần nữa, nắm chặt lấy tay cậu. Loại ôn độ này, như là trong nháy mắt đã trấn an sự kinh hoảng dưới đáy lòng, khiến cậu không tự chủ được, lần đầu tiên trong đời đã nắm lại.

Vi Trường Ca khẽ cười, kéo cậu đi theo phía sau hồng y nữ nhân quay trở lại trấn.

Lúc sắp tới cửa khách điếm, nữ nhân thình lình dừng bước, cũng không quay đầu lại, ngưng mắt nhìn ngọn đèn hé lộ ra qua cửa sổ khách điếm, một hồi lâu sau mới thản nhiên nói: “Chuyện cho tới bây giờ, cô ta vẫn không chịu hết hy vọng?”

Nữ nhân cũng không đợi hai người trả lời, liền tự mình nói tiếp mang theo đùa cợt: “Đã bao nhiêu người tới, tất cả đều chết ở chỗ này. Nhưng cô ta vẫn không chịu hết hy vọng? Rốt cuộc cô ta còn muốn khiến bao nhiêu người phải tìm tới cái chết nữa?”

Vi Trường Ca không hiểu gì, trong lòng âm thầm phỏng đoán, nhưng nét mặt chỉ cười không nói.

Tô Vọng Ngôn lúc này đã trấn định lại rất nhiều, bỏ tay Vi Trường Ca ra, nói: “E là phu nhân hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua đây.”

Vi Trường Ca nghe cậu mở miệng, biết cậu không có việc gì, không khỏi thở ra một hơi.

Nữ nhân cười lạnh nói: “Hai người các ngươi tuổi còn trẻ, hà tất học người ta nói dối? Hai mươi năm nay, phàm là người tới Trường Nhạc trấn, không phải đều do Lăng Tiêu tìm tới? Hai năm nay an tĩnh lại một chút, ta còn tưởng cô ta đã bỏ ý định, không ngờ mấy ngày này lại náo nhiệt trở lại. Hừ, ta biết ngay, ắt là do tiện nhân đó tìm tới giúp đỡ!”

Vi Trường Ca nghe nàng nhắc tới Lăng Tiêu, trong lòng đã khẽ động, lại nghe lời nàng nói như là cực hận Lăng Tiêu, bất giác càng hiếu kỳ, nhưng miệng chỉ hỏi: “Lăng Tiêu là ai? Ta cùng phu nhân vốn không quen biết, hà tất nói dối? Hai chúng ta thật sự chỉ đi ngang qua.”

Nàng kia quay đầu lại, liếc nhìn hai người, vẻ mặt tuy hoàn toàn không tin, nhưng vẫn thản nhiên lên tiếng, chợt than nhẹ một tiếng: “Không phải thì tốt. Trời sắp sáng, các ngươi mau đi đi, đi nhanh lên, càng nhanh càng tốt —— nơi này, thực sự không phải nơi người sống nên tới…”

Tô Vọng Ngôn không đáp, nhưng vội hỏi: “Vậy thứ đó… thứ đó rốt cuộc là gì? Là người, hay là quỷ?”

Nữ tử nọ biến sắc, nói điềm nhiên: “Không phải người, nhưng cũng không phải quỷ.” Vừa ngừng lại, liền buồn bã nói: “Các ngươi cứ coi như là thấy một cơn ác mộng, quên đi nhé!” Nói xong liền yếu ớt thở dài, xoay người đi về hướng đường cũ, chỉ mới được vài bước, lại quay đầu dặn dò: “Nhớ kỹ, trời sáng mới được đi!”

Rồi thấy đạo thân ảnh hồng sắc đó lướt đi trên nền tuyết, không lâu sau liền ở xa tít tắp.

Vi Trường Ca thấy nữ nhân đó đã đi xa rồi, hít một hơi thật sâu, cười cười với Tô Vọng Ngôn, mềm giọng nói: “Chúng ta cũng trở về đi.”

Tô Vọng Ngôn mỉm cười, nhưng vẫn nhìn chăm chăm đầu kia của tuyết địa.

Vi Trường Ca thân thiết hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tay của nàng, lạnh như tay người chết…” Tô Vọng Ngôn cúi đầu nói, không nhịn được rùng mình một cái.

Cậu ngẩng đầu, không chớp mắt hỏi Vi Trường Ca: “Ngươi có còn nhớ không, cái đầu người mà Lăng phu nhân ôm? Vi Trường Ca, ngươi nói, đầu người nọ hai mươi năm không thối không rữa, vậy thân thể phía dưới cái đầu đó đâu? Thân thể phía dưới, có còn tồn tại hay không? Nếu còn, vậy thân thể đó hiện đang ở nơi nào?”

Vi Trường Ca ngẩn ra.

Tô Vọng Ngôn nói: “Ta nghĩ, ta đã biết, ‘Hằng Nga đạo dược’ và ‘Hình Thiên đoạn thủ’ có quan hệ gì rồi.”

.

Khách điếm Lai Quy đã đốt đèn, bốn vách tường lại treo mấy ngọn đèn lồng, chiếu sáng xung quanh, ngược lại so với ban ngày thiếu đi vài phần âm trầm và quỷ dị.

Tô Vọng Ngôn đứng bên cạnh Vi Trường Ca, cùng nhìn về phía cỗ quan tài trong phòng.

So với những quan tài khác trong phòng, cỗ quan tài trước mắt không chỉ mới hơn, chế tác cũng tinh mỹ hơn, nhưng điều khiến người ta chú ý nhất chính là kích thước lớn gấp đôi bình thường.

Vi Trường Ca giơ tay phải lên, đang định đánh xuống, Tô Vọng Ngôn bỗng đưa tay ra ngăn, trở tay rút bội kiếm ra đưa cho Vi Trường Ca: “Cẩn thận có độc.”

Vi Trường Ca cười, sử lực trên thân kiếm, đẩy quan tài kia xuống đất.

Trong quan tài có ba nam nhân nằm bất tỉnh nhân sự.

Cỗ quan tài đó vốn không nhỏ, có điều ba nam nhân chen chúc vào thoạt nhìn bé đi rất nhiều.

Nhìn nguời trong quan tài, Tô Vọng Ngôn không nhịn được kinh ngạc nhướn lông mày, Vi Trường Ca cũng cau mày, không nói gì, chỉ đưa từng người trong quan tài ra đặt dưới đất.

Ba người đó, người thứ nhất là một trung niên nam nhân, khuôn mặt cương nghị, thoạt nhìn rất có uy nghi, Vi Trường Ca nhận ra đó là Mã tổng tiêu đầu của Thái Phong tiêu cục; người thứ hai, cũng là một trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tóc xám râu dài, khí độ tiêu sái, chính là Cô Vân kiếm khách nổi danh giang hồ Vương Tùy Phong; người thứ ba, cũng là một lão đầu hình dạng dung tục, râu tóc thưa thớt, xem ra bách tính tầm thường, cũng không biết vì sao, lại cùng bị đặt trong quan tài với hai người nổi danh chốn võ lâm rồi đưa tới khách điếm này.

Vi Trường Ca gọi Tô Vọng Ngôn: “Người này ta không nhận ra, ngươi đến xem xem.”

Tô Vọng Ngôn lắc đầu: “Quái lạ, ta cũng không nhận biết người này, nhìn dáng vẻ của lão, không giống người trong giang hồ.”

Lời còn chưa dứt, liền nghe cánh cửa nhỏ sâu cùng trong gian nhà vang lên, Đằng Lục Lang một tay ôm vò rượu một tay cầm mấy bát rượu từ phía sau đi tới, thấy tình cảnh trong sảnh, hơi hơi ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Làm sao vậy? Ba người này ở đâu ra? Đây là có chuyện gì?”

Tô Vọng Ngôn cười , hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ Đằng lão bản không biết đây là chuyện gì?”

Đằng Lục Lang ho khan vài tiếng, bối rối lắc đầu: “Tại hạ xác thực không biết.” Dừng một chút, cau mày nói: “Đúng rồi! Mới vừa rồi ta ở bên trong lấy rượu, nghe được bên ngoài có tiếng xe ngựa —— mấy người này, là vào lúc ta không có ở đây, được xe ngựa đưa tới à?”

Tô Vọng Ngôn như cười như không, nhìn hắn một cái, cũng không nói tiếp, cúi người sờ lên cổ tay ba người nọ, thản nhiên nói: “Không có gì trở ngại, chỉ là bị hạ mê dược mà thôi, hắt chút nước lạnh là không sao nữa.”

Vi Trường Ca hơi trầm ngâm, gật đầu nói: “Phiền Đằng lão bản lấy chút nước lạnh tới, chúng ta làm bọn họ tỉnh lại đã rồi nói.”

Đằng Lục Lang gật đầu, một lúc sau cầm nước tới, hắt lên mặt mỗi người một chén.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau, ba người đó liền chậm rãi tỉnh lại.

Người tỉnh lại sớm nhất chính là Mã Hữu Thái, đầu tiên hắn mờ mịt đảo mắt, đường nhìn chậm rãi ngưng tụ vào một điểm, rồi bỗng nhiên con ngươi co lại, xoay sở ngồi dậy, thở phì phò, lớn tiếng quát hỏi: “Đây là cái chỗ gì, vì sao ta lại ở ——”

Còn chưa nói xong, nhìn thấy chung quanh chất đầy quan tài và cốt đàn, không khỏi ngẩn ngơ, cố nuốt nửa câu sau trở vào.

Một hồi lâu, mới dường như lấy lại tinh thần, nhìn khắp nơi, thấy Vi Trường Ca và Tô Vọng Ngôn, ngẩn ra, hồ nghi nói: “Vi bảo chủ! Tô đại công tử! Sao các người lại ở đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Mã Hữu Thái hoang mang đứng dậy, liên tiếp truy hỏi: “Đây là cái chỗ nào? Vì sao ta lại ở đây? Ta tới bằng cách nào?”

Liền nghe bên cạnh có một tiếng thở dài lo lắng, Vương Tùy Phong chậm rãi mở mắt, mơ mơ màng màng hỏi thăm: “Đang nói là Mã lão đệ đấy à?” Rồi ngưng bặt, lại đột nhiên lớn tiếng nói: “Sao, sao ta lại ở đây?” Vừa nói chuyện, vừa vội vã đứng lên, nhìn thấy mọi người, không khỏi ngẩn ra: “Vi bảo chủ? Tô đại công tử? Các người, các người sao lại ở chỗ này? Mã… Mã tổng tiêu đầu, đây… đây là chỗ nào?”

Mã Hữu Thái nghe giọng người kia, nhất thời sắc mặt đại biến. Nhưng hắn dù sao cũng là người từng trải, chỉ ngừng lại, rồi dường như không có việc gì mà cười khổ nói: “Vương đại tiên sinh, sao ngươi cũng tới đây? Ta cũng mới tỉnh lại, kết quả vừa tỉnh thì phát hiện mình ngủ giữa một đống quan tài —— rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Vương Tùy Phong ngẩn người, quay đầu nhìn Vi Trường Ca như thể xin giúp đỡ.

Vi Trường Ca cười khổ chỉ chỉ quan tài trước mặt: “Ta chỉ biết là, có một mã xa đưa cỗ quan tài này tới đây, ta và Tô đại công tử mở quan tài, liền thấy ba vị trúng mê dược nằm ở trong.”

Vương Tùy Phong nghi hoặc nói: “Ba vị? Còn có ai?”

Tô Vọng Ngôn cười đưa tay chỉ chỉ: “Mã tổng tiêu đầu, Vương đại tiên sinh, các ngươi qua đây xem, có thể nhận ra người này không?”

Mã Vương hai người nghe tiếng đi tới trước mặt người nọ, chỉ nhìn thoáng qua, rồi đều lắc đầu.

Vương Tùy Phong nghi hoặc hỏi: “Người này là ai?”

Tô Vọng Ngôn ngẩn ra: “Các ngươi cũng không nhận ra hắn? Quái, người nọ cùng với các ngươi đều bị đặt trong quan tài đưa tới.

Mã, Vương hai người đều sửng sốt, không hẹn mà cùng lắc đầu nói: “Không nhận ra.”

Hai người nhìn xung quanh bốn phía một vòng, vẫn là vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt đồng thời tụ lại trên người Đằng Lục lang.

Vương Tùy Phong nói: “Vi bảo chủ, vị này là…”

Đằng Lục Lang nói: “Ta họ Đằng, đứng hàng thứ sáu, người khác đều gọi là Đằng Lục Lang, là lão bản ở đây.”

Mã Hữu Thái lắp bắp hỏi: “Nơi này… nơi này là nghĩa trang?”

Đằng Lục Lang nghiêm mặt nói: “Không phải. Chỗ này của ta, là một khách điếm.”

Mã Hữu Thái kinh ngạc nói: “Khách điếm? Khách điếm mà bày nhiều quan tài thế này làm gì?”

Đằng Lục Lang cười lạnh nói: “Khách điếm của ta vừa muốn làm ăn với người chết lại vừa buôn bán cho người sống. Người chết không thể ngủ trên giường, người sống lại có thể ngủ quan tài, quan tài chẳng phải hữu dụng hơn giường hay sao?”

Mã Hữu Thái há hốc mồm, không biết phải trả lời làm sao, một lát sau, đưa tay lau đi nước trên mặt. Đằng Lục Lang chậm rãi đi tới cái quan tài dùng để làm bàn ngồi xuống, cúi đầu ho một tiếng: “Tất cả mọi người cứ ngồi xuống đã, có chuyện gì chậm rãi nói.”

Tô Vọng Ngôn gật đầu, đi tới ngồi xuống theo.

Vi Trường Ca hơi giật mình, cười cười, cũng ngồi vào bên cạnh Tô Vọng Ngôn. Vương Tùy Phong chần chờ nửa buổi, mới như là đã hạ quyết tâm mà đi qua ngồi xuống, Mã Hữu Thái vẫn kinh ngạc đứng sững sờ tại chỗ, một lát sau, mới vội vàng hỏi: “Vi bảo chủ, Tô đại công tử, nơi này là nơi nào? Vì sao ta lại ở đây? Còn các người cũng vì sao ở đây? Các ngươi biết đấy, gần đây Tô gia tìm các ngươi khắp nơi, cũng không biết ngọn nguồn, chỉ nói đại công tử gây ra chuyện lớn, cùng biến mất với Vi bảo chủ. Thiên hạ bảo lại chẳng quan tâm, mặc cho Tô gia náo loạn tới mức toàn bộ giang hồ cũng sắp lộn tung lên rồi! Sao các ngươi vẫn còn ở đây?”

Vi Trường Ca mỉm cười nói: “Ta và Vọng Ngôn chính là vì phải đi giải quyết chuyện này. Đây là một trấn nhỏ ngoài thành Lạc Dương, ta cùng Vọng Ngôn ngẫu nhiên đi ngang qua, đặt chân tới khách điếm này, đúng lúc hai vị bị người ta làm cho hôn mê đặt trong quan tài, chuyện còn lại, chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Đúng rồi, Mã tổng tiêu đầu, Vương đại tiên sinh, các ngươi đều là người từng trải, sao lại mạc danh kỳ diệu bị người ta nhét vào quan tài đưa tới đây?”

Mã Hữu Thái, Vương Tùy Phong hai người không khỏi liếc nhìn nhau, nhưng lập tức lại kín đáo chuyển mắt đi.