Chương 17: Chương 8

- Sao cái mặt buồn so thế?- Khánh hỏi khi thấy cô đứng thẫn thờ xếp những chiếc ly lên giá- Vẫn nghĩ ngợi chuyện hôm đó à?

- Đâu có ạ.- Cô lắc đầu.

- Em có biết nói dối đâu.- Khánh bật cười.- Long nói nó đã nói chuyện rõ ràng với Vân rồi mà.

- Em biết.

Thảo Nhi mỉm cười và lại cắm cúi quay vào với công việc.

- Biết thế nào cũng tìm được anh Khánh ở đây mà.

Giọng nói trong trẻo vang lên khiến Nhi suýt nữa đánh rơi chiếc ly. Cô quay lại nhìn, Vân đã đến ngồi cạnh Khánh.

- Tại sao em biết? Em cũng về đột xuất nhỉ?- Khánh đáp lại.

- Anh còn có thể đến đâu trong khi đây chính là quán café do anh Long mở chứ?

Lần này thì chiếc ly trên tay Nhi rơi xuống thật. Một tiếng choang cắt đứt câu chuyện của hai người kia. Cô vội cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh. My Vân chớp chớp mắt tỏ vẻ không hiểu. Khánh vội chạy vào trong quầy, cúi xuống nhặt giúp cô những mảnh vỡ, ôn tồn hỏi:

- Em không sao chứ?

- Em không sao…- Cô lắc đầu, nhưng một mảnh vỡ đã kịp cứa vào ngón tay cô khiến máu bật ra.

- Em xem kìa.- Khánh vội cầm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy- Nói không sao mà thế này à?

- Em có sao không?- Vân cũng nhổm dậy nhìn và hỏi.

- Không ạ!- Cô lắc đầu nhưng không nhìn Vân, hình như cô không đủ tự tin để đối mặt với chị.

Thấy Khánh lo lắng cho Nhi, Vân nháy mắt trêu:

- Cô bé này hôm trước đi cùng anh ở bữa tiệc phải không anh Khánh? Bạn gái anh đấy à? Trông hai người có vẻ đẹp đôi.

Khánh kéo Nhi ra xa đám thủy tinh kia, dắt cô vào phòng thay đồ.

- Em làm sao thế Nhi?- Anh cúi đầu hỏi khi dùng gạc băng vết đứt lại cho cô.

- Em có sao đâu- Cô lắc đầu- Chỉ là một vết đứt tay thôi mà. Anh trông này, đâu có chảy máu nữa đâu.

- Nhưng anh thấy tim em đang chảy máu đấy. Nói anh nghe, mấy hôm nay em và Long thế nào?

- Vẫn bình thường ạ! Sáng nào anh ấy cũng qua chở em đi học rồi mới đi làm, tối đến đón em về nhà. Có chuyện gì đâu ạ!- Cô nhún vai.

- Thế tối nay thì sao?

- Anh ấy nói chút nữa sẽ đến.

- Nếu có chuyện gì phải nói cho anh nghe nhé!

- Vâng.

Khi cả hai trở ra, Vân không còn ngồi ở đó nữa mà đang chơi ở một bàn bi-a. Long cũng có mặt ở đó. Họ đang chơi cùng nhau. Vân vừa chơi vừa nói gì đó, đám đông xung quanh cười theo, Long cũng cười. Không phải lúc nào anh cũng cười với Nhi như thế, và ánh mắt anh hôm nay cũng khác thường ngày nữa.

Nhìn vào ánh mắt anh khi ấy, mặt đất dưới chân cô như vỡ vụn ra. Cô chới với tìm một chỗ bám và người giữ cho cô khỏi ngã chính là Khánh.

- Này, em sao thế? Ốm à?- Khánh kêu lên.

Ngoài kia Long vẫn cười không hay biết gì.

- Em không sao...

- Lúc nào em cũng nói không sao...- Khánh càu nhàu.- Để anh đưa em về.

- Em không thể bỏ về được.- Cô lắc đầu.

- Sao lại không. Để anh đưa em về, đi thôi.- Khánh kiên quyết dắt cô đi. Lúc này, dường như chính bản thân cô cũng không muốn phản kháng nữa.

Về đến phòng trọ, Thảo Nhi đổ ập xuống giường trước vẻ kinh ngạc của mấy cô bạn cùng trọ.

- Này, mày ốm à ?- Thu sờ lên trán cô hỏi.- Không sốt mà.

- Yêu nhiều thì ốm, ôm nhiều thì yếu.- Thủy lắc đầu nói bằng cái giọng có chút ghen tị- Mày cũng tham việc quá cơ Nhi ạ! Yêu thằng công tử nhà giàu nhất nhì Việt Nam mà vẫn thiếu tiền cơ à?

- Thôi tụi mày để nó nghỉ đi.- Hạnh can.

Nghe tụi bạn nói chuyện, Nhi càng thấy tủi thân và đau lòng hơn. Cô muốn khóc lên thật to, nhưng khi nước mắt trào ra, cô lại vùi mặt vào gối. Cô rất mong là mình nghĩ sai, nhưng những gì cô cảm nhận được và nhìn được đều đang lên tiếng ủng hộ suy nghĩ của cô.

Cô đã từng rất sợ Long chỉ coi cô là người thay thế để vùi lấp những nỗi đau và khoảng trống trong lòng anh. Sự trở về của My Vân đã đánh thức anh, khiến anh phải nhìn nhận lại tình cảm của mình. Còn cô, chỉ là một kẻ qua đường không hơn không kém.

Tiếng điện thoại trong túi reo inh ỏi. Là Long gọi :

- Em nghe anh.

- Về nhà chưa ?

- Rồi.

- Anh đang ở dưới ngõ, xuống gặp anh một chút.

Long lạnh lùng cúp máy, giọng có vẻ đang bực tức. Người phải tức giận là cô mới đúng chứ?

Nhìn vẻ mặt của Long khi đã ngồi vào xe anh, cô thấy sợ. Đôi lông mày của anh cau lại, đôi mắt sắc lạnh, môi mím chặt.

- Sao anh không để sáng mai hãy nói chuyện? Bây giờ khuya rồi.

- Sao về trước mà không báo với anh một câu ?

- Em mệt.

- Em mệt?- Long đập tay vào vô lăng- Chỉ vì cái lý do đó mà em biến anh thành thằng ngốc trong mắt người khác à?

- Em biến anh thành thằng ngốc khi nào?- Cô hỏi lại.

- Đừng có đặt câu hỏi với anh. Em đang là người trả lời cơ mà. Anh đến đó chỉ với một mục đích là đón em về. Còn em thì sao ? Bỏ về trước thậm chí chẳng nhắn cho anh một câu. Mà lại về cùng người bạn thân nhất của anh. Hai người định chơi trò gì với tôi vậy?

- Anh đang nghi ngờ em ư?- Cô quay sang, mắt hơi ngân ngấn nước.

- Thế em cho rằng trong hoàn cảnh như vậy anh nên nghĩ thế nào mới đúng?

- Tại lúc đó em thấy anh đang chơi rất vui vẻ với chị ấy nên em mới không gọi anh.

- Em biết thừa là anh đến đó đón em cơ mà, gặp ai và chơi với ai đâu có gì quan trọng. Vân thì liên quan gì đến chuyện này đâu.

- Tùy anh nghĩ.- Cô toan mở xe bước ra nhưng Long đã nhanh tay chốt cửa lại.

- Cô còn yêu nó đúng không?- Long mỉa mai hỏi- Cô biết nó còn rất yêu cô nên cô mới chơi trò này với hai chúng tôi chứ gì?

- Em không có...- Cô gắt lên, nước mắt đã bắt đầu chảy ra vì ấm ức.

- Tôi luôn hoài nghi rằng tại sao cô lại chọn tôi chứ không phải nó? Tôi lưu manh, đa nghi, độc ác, lại chẳng nghề nghiệp tử tế gì? Còn nó, hoàn hảo không một thiếu sót. Cô định biến tôi thành thằng ngốc sao ?

- Người có quyền nói câu đó là em mới phải chứ...- Cô khóc tấm tức- Em mới chính là một con ngốc mà. Từ đầu đến cuối em chỉ như một con búp bê trong tay anh. Silver Wings của anh, em không biết. 007 cũng là của anh. Rồi cả cái quán cafe Jimmy cũng thuộc về anh. Tất cả những điều đó em đâu có được biết. Em luôn không hiểu tại sao một đứa tầm thường như em lại được quan tâm đặc biệt như thế ? Giờ thì em phải nói cảm ơn anh đã cho em có được sự ưu ái đó sao? Anh không nghĩ là anh đang lấy lòng tự trọng của em ra cho người khác cười nhạo sao?

- Lại lúc nào cũng là lòng tự trọng.- Long gằn giọng.

- Anh nói rằng em chỉ đang đùa bỡn với anh. Anh nói rằng em yêu bạn anh, điều đó làm em đau và thất vọng biết bao nhiêu. Người chất vấn phải là em chứ. Anh còn rất yêu chị ấy mà, đúng không? Đừng nhìn em như thế. Em hiểu ánh mắt của anh mà. Người đang bị dao động là anh chứ không phải là em.

- Đã nói tất cả chỉ là quá khứ rồi mà.

- Giờ chị ấy đã trở về. Chị ấy không còn là quá khứ nữa. Chị ấy là hiện tại, hiện tại như chính em vậy. Lâu nay anh cứ cố vùi lấp tình cảm đó, nhưng em biết, anh vẫn chưa thể quên được chị ấy.

- Thảo Nhi, không nói nữa, nghe anh nói đây...- Long kéo cô quay sang nhìn anh. Gương mặt cô đẫm nước mắt khiến anh vừa bối rối, lại vừa buồn.-Anh với cô ấy đã hoàn toàn kết thúc rồi.

- Kết thúc được sao?- Cô gạt tay anh ra.- Kết thúc mà bao nhiêu năm nay anh vẫn giữ hình chị ấy trong ví? Anh có nghĩ đến cảm xúc của em mỗi lần thấy anh mở ví ra không? Tạm thời mình đừng gặp nhau nữa…

Cô mở cửa, nhưng chân chưa chạm đất đã nghe Long nói:

- Nếu em bước ra khỏi xe bây giờ, thì chúng ta hãy chấm dứt hẳn. Nếu em cho rằng anh đang làm khổ em, thì anh sẽ từ bỏ, vì điều anh muốn là đem lại nụ cười cho người anh yêu, chứ không phải muốn nhìn thấy em khóc.

Hoang mang, cô không đành lòng bước xuống. Nhưng rồi cô mím môi, quyết tâm bước xuống, chạy thẳng vào bóng tối.

Bóng tối. Và nỗi nhớ. Đó là tất cả những gì Thảo Nhi cảm nhận được lúc này. Cô nhớ Long và cô bắt đầu hối hận vì chính cô là người đã đẩy cả hai vào tình cảnh tồi tệ này. Bao đêm rồi cô chỉ biết úp mặt xuống gối, nén tiếng khóc của mình vì không muốn lũ bạn lo lắng.

Hai tuần rồi cô và anh không gặp hay liên lạc gì với nhau. Cô không đến quán làm nữa mà ở nhà ôn thi cuối kỳ, rồi chuẩn bị đi thực tập. Đã có lúc cô muốn gọi điện cho anh, thậm chí muốn chạy đi tìm anh, nhưng cuối cùng lòng tự ái quá cao đã ngăn cô lại. Phải, nếu anh thực sự yêu cô như anh nói, thì tại sao anh không đến tìm cô? Tại sao anh không giải thích với cô một lời. Sự im lặng của anh phải chăng là câu trả lời cho những nghi vấn của cô?

Lâu lắm rồi Thảo Nhi không đi xe bus, hình như chính cô cũng đang dần mất đi cảm giác đi xe. Phải chăng lâu nay cô đã quá dựa dẫm vào anh?

Chiếc xe bus dừng lại. Cửa mở, mọi người ùn ùn kéo nhau lên xe, xô đẩy nhau để lên trước. Sao cô lại thấy sợ cảm giác chen chúc, chật chội này thế? Ngày trước chẳng phải cô thường nhanh nhẹn chen lên rất nhanh sao? Tại sao bây giờ chỉ một chút xô đẩy mà cô đã sợ hãi lùi lại và tránh né thế? Cửa xe đóng sập lại ngay trước mặt cô. Cô đã không dám lên khi nhìn thấy cảnh chen chúc trên xe.

“Anh mà chiều em quá hóa ra là làm khổ em đấy.”

“Cái gì mà làm khổ?”

“Thì anh cứ chiều em mãi thế, nhỡ ra đến một lúc nào đó...thì chẳng phải em sẽ mất thăng bằng, và sẽ ngã sao.”

“Nói bậy.”

Thảo Nhi lùi lại. Cô nhớ anh! Tim lại đau thắt nữa. Cô đã không còn là cô của trước đây nữa rồi. Anh hiện diện ở mọi nơi trong cô, len lỏi vào tận cùng ngóc ngách tâm hồn cô. Thế nên bây giờ khi ngã, cô mới thấy đau như vậy. Và cô ngồi sụp xuống, thổn thức khóc. Những người xung quanh nhìn cô hiếu kì, vừa tò mò, vừa ái ngại, nhưng chẳng có ai hỏi han cô lấy một lời.

Cách đó không xa, khi cô đang đau đớn với những nỗi nhớ nhung đến xé lòng, một chiếc ô tô dừng lại. Người trong ô tô nhìn cô. Anh cũng đau lắm. Đau với nỗi đau nhìn thấy người mình yêu khóc mà không làm gì được. Anh đau khi biết mình chẳng còn xứng đáng để đối diện với cô nữa. Anh đau khi nhìn thấy cô khóc, khi biết người cô cần để lau khô những giọt nước mắt ấy chính là anh, nhưng lại không tài nào làm được. Tại sao cô lại yêu anh để giờ cả hai phải khổ như vậy? Anh muốn chạy ào đến, nâng cô dậy, hôn lên đôi mắt đầy nước kia, nhưng sao cơ thể anh cứ cứng đờ ra.

- Mày rảnh không?

- Có chuyện gì?- Khánh hỏi lại.

Từ sau cái buổi tối ấy, Long trở về sống với bố mẹ ở biệt thự Lotus.

- Tao nhờ mày một việc. Đến trường đưa Nhi về giúp tao.

- Mày hãy tự đi giải quyết chuyện của mày đi. Tao không muốn vì tao mà mày lại làm khổ cô ấy.

- Tao không thể. Cô ấy đang ngồi khóc, nhưng tao lại không dám đến bên cô ấy.

- Nhi đang ở đâu?

- Bến xe bus trước cổng trường.

- Được rồi. Tao đến.

- Xong đến D.R uống với tao vài ly nhé!

Long dặn lại câu cuối và cúp máy, nhưng mắt vẫn không rời Thảo Nhi, đang ngồi co ro trong cái lạnh của gió rét một góc chỗ chờ xe bus. Anh muốn ủ ấm đôi tay kia biết bao.

Khánh đến. Nhìn Khánh đỡ Nhi dậy, đưa cô vào xe, anh bất giác thở dài. Đáng lẽ ra, người sánh bước bên cô nên là Khánh mới đúng. Khánh luôn là ngọn lửa ấm áp khi mùa đông, là ngọn gió mát lành lúc trưa hè, có thể làm cô mỉm cười và giúp cô lau khô nước mắt. Còn anh, tất cả những gì anh có thể làm được chỉ là đau khổ và thất vọng cho cô.

Long nổ máy, chạy thẳng đến D.R, quán rượu mà ngày xưa anh với Long hay đến đó.

- Tại sao em không đến tìm nó?- Khánh hỏi Thảo Nhi thế khi hai người ngồi trong một quán café ấm áp.

- Em rất muốn… Nhưng đến thì được gì đâu ạ khi người anh ấy cần không phải là em.- Nhi cười buồn.

- Lòng tự ái của nó cao thế nào em cũng biết rồi còn gì. Chắc em không biết là nó yêu em nhiều như thế nào đâu nhỉ? Sự trở về của Vân có thể làm nó bối rối, nhưng đó không phải là tình yêu.

- Hai tuần rồi. Nếu thực sự anh ấy yêu em, thì tại sao anh ấy không đến tìm em?

- Vì nó cảm thấy có lỗi với em. Nhưng sĩ diện của nó lại quá cao! Thực sự là nó không biết làm thế nào để nói lời xin lỗi với em. Anh nghĩ em nên chủ động đến với nó.

- Em…

- Đừng bướng bỉnh nữa. Mặc dù em không có lỗi, nhưng nếu em cứ làm căng thì mọi thứ sẽ đứt đấy. Lúc đó hối hận cũng không kịp đâu.

Thảo Nhi im lặng. Khánh đứng dậy, quả quyết:

- Anh đưa em đi gặp nó. Nó hẹn anh ở quán ngày xưa bọn anh hay đến. Em hãy gặp nó và nói ra suy nghĩ của em đi.

Phải rồi, cô cũng muốn gặp anh và nói cho anh biết cô nhớ anh, cô yêu anh đến chừng nào. Cô không muốn để những giận hờn trẻ con này làm mình phải hối hận.

D.R bar, quán rượu quen thuộc của Long trước kia. Sau khi lấy được nhà hàng của lão Lợi và biến nó thành Jimmy café như bây giờ, anh không còn đến đây nữa. Long đã uống đến cốc rượu thứ 5 mà vẫn thấy muốn uống nữa. Nỗi đau trong lòng anh vẫn không hề vơi đi chút nào.

- Ôi ai đây? Sao lại uống rượu một mình thế anh?- Vân đặt một tay lên vai anh tươi cười hỏi.

- Hừ…- Anh gạt tay cô ra- Tôi đã nói đừng theo ám tôi nữa mà. Nhìn tôi thế này chắc cô hả hê lắm hả?

- Anh vô lý thật.- Vân kêu lên- Đây là nơi ngày xưa anh hay đưa em đến mà. Em đến đây để ôn lại kỉ niệm cũ đấy chứ.

- Đừng theo tôi nữa. Tôi đã hết yêu cô rồi.- Long cười khẩy.

- Nói dối.- Vân cười.- Anh có dám cá với em không?

- Cái gì?

- Chúng ta làm một phép thử. Anh còn yêu em hay không là biết liền. Dám không?

- Có gì mà không dám. Tôi phải tự lừa dối mình làm gì.

- Vậy nếu anh thua thì sao?

- Chả sao cả. Thua là thua.

- Vậy là đồng ý thử nhé!- Vân cười.

Rồi rất nhanh, cô ghé môi lại gần anh và hôn lên đôi môi đầy men cay của anh. Long mở to mắt, nhưng anh chẳng có phản ứng gì với nụ hôn đó. Môi anh cứ cứng đơ trước nụ hôn táo bạo và đầy cuồng nhiệt ấy.

- Này, em tự vào nhé!- Khánh đậu xe trước quán D.R- Hai người hãy nói chuyện đi. Anh phải về phòng khám nữa chứ!

- Em sẽ nói chuyện với anh ấy.- Cô gật đầu- Anh cứ về đi.

Và cô tự tin quay đầu bước vào quán. Quán vắng tanh, không có người. Nhưng rồi cô nhận ra sự hiện diện của hai người nữa, họ ngồi ở một góc khá xa. Nhưng cô đã nhìn thấy họ. Chân cô như chôn chặt xuống đất, mắt dán vào cái khoảnh khắc như một thước phim quay chậm ấy. Họ đang hôn nhau. Cô không còn dám tin vào mắt mình nữa. Dù Long có nói hàng ngàn lời cay đắng thì có lẽ cũng không làm cô đau bằng lúc này. Cô quay ngoắt người, chạy một mạch ra ngoài. Rồi cô đâm sầm vào một ai đó.

- Ơ, đi kiểu gì thế!

- Xin lỗi anh.- Cô đáp và chạy tiếp.

Nhưng người đó đã chộp lấy tay cô và kéo lại, ngạc nhiên:

- Thảo Nhi. Em làm gì ở đây thế? Này, sao em lại khóc?

Cái khoảnh khắc Nhi vừa quay người bước đi ấy, Long đẩy Vân ra, uống cạn cốc rượu dở và cười khẩy:

- Nhạt…

- Anh có vẻ yêu con bé đó thật nhỉ?

- Cô biến đi, để tôi yên.

Rồi anh rút điện thoại ra, bấm số.

- Mày làm gì mà lề mề thế? Đến muộn là mang xác tao về đấy.

- Sao?- Khánh phanh kít xe lại kinh ngạc- Mày đang ở đâu?

- D.R chứ ở đâu.

- Thảo Nhi đâu?

- Mày chưa uống mà đã say hơn cả tao rồi à? Tao bảo mày đưa cô ấy về cơ mà. Hay lại vất bạn gái tao ở chỗ nào rồi?

- Thảo Nhi đến D.R gặp mày mà. Tao vừa cho cô ấy xuống đó, mới cách đây hai phút thôi chứ mấy.

Long giật mình, đánh rơi cả điện thoại. Anh lao ngay ra ngoài, nhìn trước nhìn sau, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng Nhi đâu. Anh ôm đầu than thầm. Có lẽ nào cô đã chứng kiến cảnh vừa rồi và bỏ đi?

- Đây là quán bạn anh mở đó. Em thấy sao?- Duy tươi cười, cố làm cô vui lên.- Anh đang định mời em đến đây, may sao lại ***ng ngay ngoài đường.

- Ừm, cũng được.

- Này, em cãi nhau với bạn trai hay sao mà ủ dột mãi thế? Đi với anh thì phải vui mới được.

- Em vui mà.

- Em nói em biết pha cocktail đúng không?

- Em vẫn đang học thôi.

- Anh cũng mới học, pha được Queen Desert rồi.

- A… loại đó hả, cũng phức tạp lắm đó.- Cô cười.

- Để anh pha thử em xem đạt không nhé!- Duy đề nghị.

- Được thôi, em cũng thích mùi vị của Queen mà.- Cô gật đầu.

Duy đi vào quầy rượu bắt đầu pha chế, rồi lắc lắc, một hồi sau, anh đặt ly rượu vàng óng xuống trước mặt cô.

- Này, cho em đấy, hết buồn nhé!

- Cảm ơn anh.- Cô gật đầu và nhấp một ly.

Mùi hơi chua và cay xộc lên mũi cô, nhưng rồi sau đó, một cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể. Cô cười:

- Anh pha có nghề đấy chứ?

- Anh học pha mỗi loại này, cốt để cho em uống đấy.

- Ôi cảm động quá!- Nhi cười.- Bây giờ em chỉ ước mình có thể được say mà thôi. Say để quên hết mọi chuyện đau khổ đi.

- Muốn say thì uống cái này đi.- Duy rót vào cốc một loại rượu màu đen, xuất xứ từ Tây Ban Nha. Cứ uống đi, hôm nay anh mời em. Nhưng đừng có say quá không anh không đưa em về được đâu nhé!

Duy nói xong câu thì cô đã uống có đến nửa cốc. Lời cảnh báo chẳng có sai, cô mới uống được đến đây thì đầu óc đã quay cuồng và cô bắt đầu mất dần đi sự tỉnh táo.

- Anh đã bảo mà. Thôi say rồi, để anh đưa em về.

- Ai bảo là em say…- Cô lắc đầu gạt tay anh ra- Để em uống hết cho anh xem.

Và thế là cô ngửa cổ uống nốt nửa cốc còn lại. Rồi cô gục xuống bàn trước ánh mắt đang trợn trừng của Duy.

Thảo Nhi hé mắt dậy, thấy mình đang nằm trong một căn phòng lớn, quần áo đã được thay ra từ lúc nào, thay vào đó là một bộ đồ con trai. Cô nhớ lại việc tối qua, kinh hoàng nhận ra lúc đó mình như thế nào.

- Cô dậy rồi à?- Một người phụ nữ có tuổi bước vào, trên tay cầm theo bộ quần áo của cô, bà tiếp- Cậu chủ dặn nếu cô tỉnh thì dọn bữa sáng cho cô. Cô cần ăn ngay chứ?

- Cậu chủ…- Nhi trố mắt- Là ai ạ?

- Cậu Minh Duy đó cô.

“Anh Duy sao?”

- Đêm qua cô say quá, lại nôn mửa hết ra quần áo nên tôi phải thay đồ cho cô.

- Làm phiền bác rồi. Thế anh Duy đâu ạ ?

- Cậu ấy về Hải Phòng sáng sớm nay rồi cô ạ ! Cô thay đồ đi, tôi đi sắp bữa sáng cho cô.

- Ơ, không cần đâu ạ !

Nhưng người phụ nữ đã đi ra rồi. Thảo Nhi vươn vai, cơ thể cô rã rời, và cô bước xuống giường. Lát sau cô mới cầm được điện thoại và gọi cho Duy.

- Sao anh về Hải Phòng vội thế?- Cô hỏi Duy.

- Ừ, anh có chút việc mà. Em cảm thấy khỏe hơn rồi chứ?

- Hì, ngại quá! Toàn làm phiền đến anh. Tối hôm qua em không nói gì lảm nhảm chứ anh?

- Ha ha...- Duy cười vang trong điện thoại- Ngược lại em nói rất nhiều đấy. Nhưng cứ vừa nói vừa khóc làm anh chẳng hiểu gì cả. Dỗ mãi em mới chịu đi ngủ. Không nghĩ có lúc em lại đáng yêu như con nít thế.

- Cảm ơn anh vì tất cả. Anh có lên Hà Nội nữa không?

- Anh cũng chưa rõ lắm. Anh học xong khóa đào tạo nhiếp ảnh gia rồi. Chẳng biết khi nào mới lên được nữa.

- Học xong em sẽ về quê làm việc đấy.

- Thế à? Sao không ở lại Hà Nội, chẳng phải ở đó em có nhiều cơ hội tốt hơn sao?

- Dù sao em cũng quyết định về rồi. Thôi, chừng nào về Hải Phòng em sẽ mời anh đi uống nước để coi như cám ơn anh nhé!

- Ừ, bye em.

Thảo Nhi ngẩng đầu nhìn bầu trời mùa đông u ám. Mọi thứ đã chấm hết rồi. Việc cô cần làm bây giờ là học cách quên đi anh, quên đi những tháng ngày đã qua. Bất giác đưa tay lên cổ, cô nhận ra chiếc nhẫn của Long. Cái này cô còn giữ được sao ?

- Hôm đó em đã thấy gì phải không?- Khánh ân cần hỏi khi cô hẹn gặp anh để nhờ anh trao trả lại chiếc nhẫn cho Long.

- Em quên chuyện đó rồi. Em gọi anh đến chỉ là nhờ anh trao lại cái này cho anh Long. Em không còn lý do gì để giữ nó cả.

- Tại sao em không chịu gặp nó để nghe nó giải thích? Nó đã gọi cho em hàng trăm lần mà không được. Nó cũng đến trường em nhiều lần mà cũng không gặp em.

- Vì em không muốn gặp anh ấy mà. Anh cứ nói lại với anh ấy như thế cho em. Em sẽ quên anh ấy. Em đã quá mỏi mệt vì nghĩ ngợi rồi. Bây giờ em phải tập trung vào học và thi tốt nghiệp nữa.

- Anh không giúp em được đâu. Em không gặp Long thì cũng sẽ không ai gặp được nó. Mấy ngày hôm nay có ai gọi hay tìm được nó đâu. Em nên nói trực tiếp với nó thì hay hơn. Nếu không nó lại gây ra chuyện gì thì có trời mới biết được.

- Em...

- Đừng do dự nữa. Nếu đã muốn kết thúc thì phải gặp nhau mà nói một lời. Em không sợ sau này nó sẽ còn theo em làm phiền em mãi sao?

- Được rồi, em nghe anh.- Cô gật đầu.- Em sẽ gặp anh ấy.

- Cố lên em.- Khánh mỉm cười, nhưng chính anh cũng đang đau lòng thay cho cô gái ngồi đối diện anh kia.

Không phải là anh không nhận ra những nét tiều tụy và đau khổ trên gương mặt vốn luôn đầy sức sống kia. Anh rất muốn ôm lấy cô mà vỗ về, an ủi, nhưng lý trí luôn nhắc nhở anh rằng anh không thể làm điều đó được. Cô mãi mãi không bao giờ có thể thuộc về anh được nữa.

Long ngồi xuống ghế, anh đau lòng khi nhìn vào đôi mắt vốn luôn nhìn anh đầy yêu thương kia, bây giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng và căm ghét.

- Em nghĩ chúng ta chẳng cần nói với nhau dài dòng nữa.- Cô đi ngay vào vấn đề.- Em hẹn gặp anh chỉ vì muốn đưa lại cho anh thứ này. Em xin lỗi vì em đã không bảo vệ được nó như lời anh mong mỏi trước đây.

Thảo Nhi đặt chiếc nhẫn lên bàn, ngay trước mặt anh, nhưng cô chưa kịp rụt tay lại thì Long đã chộp lấy tay cô, anh khẩn khoản:

- Em hãy nghe anh nói đã. Chuyện hôm trước hoàn toàn không như em nghĩ đâu.

- Vậy anh nói em phải nghĩ như thế nào trước tình huống đó?- Cô nhắc lại lời anh từng nói trước đây.

- Đó hoàn toàn là do cô ta chủ động. Anh thật sự không hề có ý định gì cả...

- Em không muốn nghe những lời giải thích nữa. Không gì thật hơn những gì em đã thấy. Anh nên thành thật với tình cảm của chính mình. Đừng làm chuyện này chỉ vì thấy tội nghiệp em. Em hiểu mà.

Cô rút tay ra và đứng dậy, đi nhanh ra cửa. Long đứng dậy, chạy theo nhưng cô bé bồi bàn đã gọi anh lại, kêu lên hoảng hốt :

- Anh ơi, anh chưa trả tiền nước...

Một ngày cuối năm, trời se se lạnh, trong quán café rộn ràng không khí Tết với cái tên Family café, ngồi đối diện với Nhi là một phụ nữ trạc ngoài 50 tuổi, mặc dù trông bà có vẻ trẻ hơn thế.

Bà mặc một bộ đồ lụa giản dị, trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai lớn. Ánh mắt bà, phải rồi, chỉ có duy nhất ánh mắt này là giống Long, hà khắc nhưng lại ẩn sâu một sự dịu dàng vô bờ bến. Người đó, Thảo Nhi không phải gặp lần đầu, mà là những hai lần rồi. Bà quan sát cô một cách kín đáo rồi lên tiếng:

- Chắc cháu nhớ ta chứ?

- Dạ vâng...- Chính cô cũng ngạc nhiên khi bà điện thoại trực tiếp hẹn gặp cô. Có khi nào bà đã biết quan hệ giữa hai người?

- Tại sao cháu lại chọn yêu nó? Bác nghe nói trước đó cháu rất có cảm tình với cậu Khánh mà? Ồ, cháu đừng nhìn bác như thế. Bác chỉ đang hỏi với tư cách một người mẹ quan tâm đến bạn gái của con trai mình thôi mà. Phong là một đứa đặc biệt nên bác rất lo cho nó. À, chắc cháu ngạc nhiên khi ta gọi nó là Phong hả? Chẳng có người mẹ nào lại không thích gọi con mình bằng chính cái tên do mình đặt cả.

Thảo Nhi có cảm giác rất khác với những gì cô cảm nhận được về người phụ nữ này qua những lần Long nói chuyện. Ở bà có một cái gì đó gần như là sự áp đảo, giống hệt với Long. Nếu nói anh là con đẻ của bà thì cũng không có gì vô lý cả.

- Chuyện giữa bọn cháu đã kết thúc rồi ạ !

- Bác có hỏi chuyện Khánh và có nghe cậu ấy nói qua rồi. Tại dạo này bác thấy Phong nó có vẻ lạ quá! Nó về nhà sống, lại xin đến công ty làm rất nghiêm túc. Bác không hiểu tại sao nó lại thay đổi đến thế nên mới đến hỏi Khánh. Cậu ấy kể về cháu, nên bác thực sự tò mò muốn gặp và nói chuyện với người có thể làm con trai bác thay đổi.

- Cháu nghĩ không phải do cháu, mà là do anh ấy đã ý thức được việc cần phải có trách nhiệm với tương lai thôi ạ!

- Cháu nghĩ vậy sao?

- Dạ.

- Người thay đổi được nó xưa nay chỉ có dì của nó, cũng là em gái ruột của bác. Nó chưa bao giờ nghe lời một ai cả. Nó luôn giận hai bác đã quá lo cho kinh doanh mà bỏ bê việc quan tâm đến nó.

Thảo Nhi băn khoăn không biết người phụ nữ khôn khéo này muốn dẫn câu chuyện tới đâu.

- Bác không rõ giữa hai đứa đã xảy ra chuyện hiểu lầm gì. Bây giờ, bác với cháu, hai người phụ nữ cùng rất yêu thương một người đàn ông, cháu hãy nói cho bác nghe mọi chuyện nhé !

Dù bà nói rất nhẹ nhàng, nhưng nó tác động vào Nhi như một mệnh lệnh vậy. Mẹ Long ngồi im nghe cô nói, tiếp nhận mọi chuyện bằng một thái độ thản nhiên đến kì lạ. Câu chuyện kết thúc bằng những giọt nước mắt long lanh trên mắt Nhi.

- Bác hiểu rồi. Cháu muốn nghe bác nói ý kiến của bác không?

- Dạ.

- Dù sao thì bác cũng là mẹ Phong, không ai có thể hiểu nó hơn bác cả. Nếu cháu cho rằng nó là người có thể thay đổi dễ đến thế thì cháu chưa hiểu nó được bao nhiêu rồi. Bác biết Linh, bác cũng biết My Vân, và nếu so cả ba người các cháu với nhau, thì có lẽ, cháu là người thua thiệt nhất về ngoại hình. Nhưng tính cách của cháu lại rất khác hai con bé kia. Bác có thể hiểu tại sao con trai bác lại thay đổi đến thế. Cháu chính là người nó yêu sâu sắc nhất, yêu không phải bằng lý trí của nó nữa, mà bằng cả con người và trái tim nữa.

Thảo Nhi không dám ngắt lời mẹ Long vì ánh mắt bà nãy giờ vẫn dán chặt vào nó.

- Cháu có biết trước đây Phong đã lập lời hứa với Linh rằng sẽ chăm sóc em gái con bé sau khi nó chết đi không?

Nhi lắc đầu. Lại thêm một điều mới mẻ nữa mà giờ cô mới biết.

- Cô bé đó đã ra nước ngoài học được mấy năm rồi. Nhưng mới đây nó trở về, và nhắc lại chuyện đó với Phong. Bác cũng muốn nó được toại nguyện nên đã nói chuyện kết hôn cho Phong nghe. Cháu có biết nó nói gì với bác không?

Nó nói rằng: “Cuộc đời con đã quyết tâm chỉ lấy một người. Con sẽ đưa cô ấy về ra mắt và con không cần biết hai người có đồng ý hay không. Nhưng con hy vọng bố mẹ sẽ tiếp nhận cô ấy một cách vui vẻ và chúc phúc cho chúng con.” Nó đã nói như thế, bằng một giọng đe dọa mà người làm mẹ như bác không bao giờ bác quên được.

Trong bữa tiệc Giáng sinh hôm đó, mặc dù người xuất hiện là Vân, nhưng bác vẫn không tin đó là người mà nó nói tới. Vân đã bỏ rơi Phong vào cái lúc mà Phong mất đi người dì mà nó rất mực thương yêu, để chạy theo cái học bổng đi Pháp và ước mơ làm một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Phong thì cứ ngỡ rằng vì nó mà con bé bỏ đi, nhưng đó là chuyến đi đã có kế hoạch từ trước rồi.

Khi được nhân viên an ninh cho xem lại cuốn băng video do máy quay ghi lại trong nhà kính, bác đã vô cùng xúc động vì những gì nó thể hiện với cháu. Chưa khi nào nó lại bày tỏ tình cảm của mình một cách chân thành và nồng nhiệt như thế.

Vậy tại sao cháu lại hoài nghi tình cảm đó vậy?

- Cháu đã thấy chị ấy trong mắt anh Long. Cháu cũng đã thấy họ hôn nhau…

- Phong nó có giải thích với cháu không?

- Dạ có… nhưng…

- Cháu không tin nó à? Con trai bác là một đứa vốn thẳng thắn, nó sẽ không bao giờ nói không nếu mà có, và ngược lại... Thế nào, có thấy hối hận vì đã quyết định quá vội vàng không?

- Cháu...

- Khó nói thế cơ à? Vậy để bác quyết định thay cháu nhé!- Bà đột ngột ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay cô, dịu dàng tiếp- Bác giao lại con trai bác cho cháu đấy. Hãy chăm sóc và bảo ban nó để nó có thể trở thành một người đàn ông thực thụ.

- Dạ... cháu...- Cô ấp úng.

- Cháu từ chối sao? Đây là cơ hội cuối cùng của cháu đấy. Nếu không lấy được cháu, thì bác nghĩ việc lấy ai với Phong cũng không còn quan trọng nữa. Nó có thể chấp nhận lấy em gái của Linh ngay lập tức. Bác thương Phong, bác cũng thương cháu, nên bác mới ra mặt giúp hai đứa thế này.

- Cháu... Dạ, vâng. Cháu nghe lời bác ạ !

- Tốt lắm. Vậy trưa nay hãy đến ăn cơm với gia đình bác, bác nghĩ bác trai cũng mong gặp cháu lắm. Vợ chồng thằng Phương sang Úc công tác rồi, nếu không bác nghĩ tụi nó cũng rất vui khi gặp gỡ cháu.

- Ơ, cháu định chút nữa ra xe về quê nghỉ Tết ạ !

- Cháu vội chuyện đó thật sao? Yên tâm, Phong sẽ đưa cháu về tận nhà. Hay cháu từ chói cho con trai bác ra mặt bố mẹ cháu?

- Ơ, không ạ!

- Vậy thì đứng dậy theo bác nào.

Long cho xe chạy xuống gara, đóng mạnh cửa, vắt cái cặp lên vai và đi chậm rãi lên nhà. Biệt thự Lotus, khác với trụ sở tập đoàn Lotus, khá nhỏ và dễ thương, bốn xung quanh là hồ nước trong vắt mà mùa hè sẽ ngát hương sen. Ngôi biệt thự được xây theo một lối kiến trúc đậm chất phương Đông, nhỏ nhắn và mang nhiều màu sắc của thiên nhiên. Chủ tịch tập đoàn Lotus Vũ Thế Sơn, từng là một kiến trúc sư đại tài, và Lotus là một trong những công trình ông tâm đắc nhất. Ngôi biệt thự được xây dựng trên miếng đất mà vợ chồng ông từng đi lên từ thuở hàn vi.

Long không vào nhà ngay, mà ngồi xuống bàn kê ở dưới gốc một cây đào, đúng mùa nở hoa.

- Cậu chủ đã về ạ !- Tiếng bác Thông, người chăm sóc cây cảnh của gia đình lên tiếng.

- Nhà hôm nay có việc gì thế bác?- Anh hỏi vì từ sớm mẹ anh đã gọi điện dặn đi dặn lại là phải về ăn cơm.

- Hôm nay nhà có khách, tôi tưởng cậu chủ phải biết chứ?- Người quản gia ngạc nhiên.

- Ai vậy?- Anh vắt chân lên ghế vẻ thờ ơ.

- Dạ, là mợ chủ...

Không để bác nói hết câu, Long xì một tiếng :

- Tưởng chị dâu đi Úc với anh Hai cơ mà. Có thế mà cũng gọi mình về. Rách việc.

- Không- Bác Thông vừa tỉa cây vừa xen vào- Đó là vợ chưa cưới của cậu mà...

Câu nói của bác như một tiếng sét làm Long ngã ngửa về sau, cả chiếc ghế và thân hình anh đều ngã nhào lên một chậu cây cảnh bác vừa mới mất cả buổi sáng để tỉa tót.

- Ối cậu chủ...- Bác kêu lên, đau đớn cho cái cây cảnh quý giá nhiều hơn là thương cậu chủ ngỗ nghịch của mình.

- Bác nói cái gì cơ?- Long lồm cồm bò dậy- Mợ chủ nào ?

- Cái cô tóc dài, người bé bé, xinh xinh đấy.

- Thảo à? Sao cô ta lại đến đây? Hai người họ tính làm cái quái gì không biết. Dâu rể gì ở đây.- Anh lẩm bẩm rồi đứng dậy, nói với bác giúp việc đang nhăn nhó nhìn cây cảnh của mình bằng ánh mắt đầy thương tâm- Này bác...

- Sao vậy cậu?

- Đừng nói là tôi đã về nhé !- Anh nói khẽ rồi len lén đi ra xe.

Nhưng vừa được ba bước thì mẹ anh xuất hiện thình lình nơi bậc cửa sau, nói :

- Anh Thông, giữ cậu chủ lại cho tôi.

- Dạ, bà chủ.

Bị giữ lại, Long rướn cổ, cãi :

- Mẹ tính làm cái trò khỉ gì vậy?

- Con đang nói với mẹ đấy à?- Bà cau mày hỏi lại.

- Không lẽ con nói với bác Thông, hay cái đầu gối của con. Con đã nói với mẹ rồi, đừng hòng ai bắt con lấy cô ta được.

- Lấy ai?

- Mẹ còn hỏi nữa à? Tính đưa cô ta về nhà ăn cơm thì con sẽ vui vẻ rước cô ta về làm con dâu mẹ chắc?

Mùi thức ăn bay ra làm Long mặc dù đói cồn cào, nhưng vẫn cố phải nhịn. Quái lạ, sao hôm nay chị An nấu bếp lại thơm kì lạ thế nhỉ?

- Hừ... Nếu con không thích lấy nó thì mẹ sẽ nhận nó làm con nuôi. Dù sao mẹ cũng rất thích nó.- Bà quay người định bước vào- Nhưng dù có lấy nó hay không thì cũng nên lên nhà đi, mẹ thấy bụng con kêu đói nãy giờ rồi đấy. Hôm nay có món sườn chua ngọt mà con rất thích ăn đấy, đừng bỏ lỡ.

Long giật tay ra khỏi bác người làm, hậm hực đi lên nhà. Anh chẳng thèm liếc mắt lấy một cái cái bóng người trong nhà bếp. Mẹ anh thì đứng gần đó, chỉ cho cô ta cách nấu ăn một cách tận tình khiến anh càng thêm bực.

- Ai vào phòng tôi thế?- Anh gào lên, lao xuống nhà, chạy xộc vào bếp.

Trong bếp chỉ có mẹ anh và chị An.

- Mẹ, ai vào phòng con? Đã nói cấm không ai được vào cơ mà.

- Con bé lên dọn cho con cái ổ chuột đó con còn kêu ca gì nữa. Cầm khăn sang phòng ăn lau bàn với con bé đi.

- Con không điên. Người trong nhà này chết hết rồi hay sao mà lại đến lượt con chứ? Con nhắc lại lần cuối- Anh cố hét to để cô gái phòng bên cũng nghe rõ lời cảnh cáo của anh- Cấm không một ai được bước vào phòng con. Cần gì con sẽ gọi.

“Bốp”. Một cái gì đó mềm mềm rơi trúng đầu anh. Anh giật xuống, thì ra là một chiếc khăn ăn còn mới. Kẻ nào dám cả gan ném chiếc khăn vào đầu anh thì đúng là chán sống rồi.

- Này...- Anh quay lại hét, nhưng trước khi nhìn được ra người vừa ném chiếc khăn thì cái thứ hai rớt trúng giữa mặt anh.

- Cái con ranh kia...

- Anh ăn nói như thế với mẹ anh đấy à?- Thảo Nhi chống nạnh nhìn anh.

Mồm Long vẫn há hốc ra mà chưa khép lại được. Anh chớp mắt lần nữa để biết mình đang không tưởng tượng, vì mấy hôm nay hình ảnh cô lúc nào cũng đầy ắp tâm trí anh.

- Em...- Rốt cục Long chỉ nói được có thế và không sao nói được nữa.

- Em cái gì mà em.- Cô nạt.- Xin lỗi mẹ chưa?

- Ừ... nhưng em...

- Cầm khăn ra lau bàn mau còn đứng đó mà nhìn à?- Cô liếc xéo.

- Ừ... nhưng tại sao...- Anh lắp bắp.

- Thôi nào con gái.- Mẹ anh xen vào- Dù sao thì từ nay nó cũng là anh trai con mà. Lúc nãy con cũng nghe nó nói rồi đấy.

- Không...- Long hét lên- Ơ, ý con là... ý con là... Không phải thế. Tại con tưởng đó là... Cô ấy là vợ con mà...

- Ai cơ? Con vừa nói sẽ không bao giờ lấy nó còn gì? Mẹ vừa nhận nó làm con gái rồi. E rằng con không thể lấy em gái của mình được đâu.

- Cái gì?- Anh kêu lên- Lúc đó không rõ ràng mà. Con chỉ bảo con không lấy Thảo thôi chứ có bảo không lấy cô ấy đâu. Nhi, em nói đi, em không muốn làm con mẹ đúng không?

- Đâu có...- Cô lắc đầu ráo hoảnh- Em đã nhận lời làm con mẹ rồi.

- Ơ kìa em...

- Nhưng không phải là con gái mẹ, mà là...con dâu.- Cô mỉm cười và quay người đi vào phòng ăn, hình như cố che dấu đi sự thẹn thùng của mình.

- Aaaaa......... Ha- Long chạy theo cô, vui sướng ôm ngang người cô, nhấc lên và quay đến mấy vòng.- Ha ha... Vui quá!

- Bỏ em xuống...- Cô kêu lên.

- Hèm...- Mẹ anh khẽ ho khiến cả hai cùng ngượng chín người.

Long vội bỏ Nhi xuống và lăng xăng theo cô vào phòng ăn.