Chương 7: Hai người không phải một đôi

Mỗi ngày trôi qua như thế, họ bình yên bên nhau, mỗi đêm anh đều phải kiềm chế, tắm nước lạnh, cô tối nào cũng không biết, chỉ biết mặc áo thun mỏng cùng chiếc quần đùi ngắn, để thấp thoáng đường cong của cô, cô vẫn để anh ôm nhưng càng ngày cô càng cảm thấy không thể ngủ nếu thiếu mùi hương này. Mỗi tối cô đều giật mình bởi tiếng nước trong buồng tắm, cô ngây thơ không hiểu tại sao anh luôn phải tắm khuya như thế.

Cô bên anh cũng đã hơn 3 tháng, mọi thứ của anh cô đều biết, đều nhớ và đều do cô chuẩn bị. Hôm nay cô ở nhà còn anh vẫn đến công trường đang dở dang, trước khi đi anh không quên đặt lên trán cô một nụ hôn, cô nhìn anh cười hạnh phúc để lộ hàm răng trắng đều, anh mỗi sáng đều thấy nụ cười của cô càng khiến anh cảm thấy tim mình đã hơn một nửa là cô.

Teng…teng…teng…

Tiếng chuông cửa đánh thức cô khỏi giấc ngủ, mỗi sáng tuy đều dậy chuẩn bị cho anh nhưng khi anh đi cô ngủ lại tới tận 10h mới lết xác ra khỏi giường và làm công việc đang dở. Bước tới mở cánh cửa, nhưng chẳng có ai ngoài một chiếc hộp hình trái tim màu hồng xinh xắn, cô không để ý rằng lúc cô bước ra cửa thì đã có ánh mắt như muốn giết người nhìn chầm chầm cô. Cô cầm lên đem vào bàn, cô từ từ mở ra bên trong là thức ăn đều là hình trái tim nhỏ nhắn, xinh xắn, từ cơm đến trứng cho đến thịt,… mọi thứ đều hình trái tim, cô không hiểu gì cho đến khi đọc được tờ giấy được để dưới hộp cơm, những dòng chữ từ từ đập vào mắt cô, cô trợn mắt lên, che miệng lại, nước mắt bắt đầu chảy xuống, cô không tin được điều này, cô đóng hộp cơm lại, để tờ giấy lên trên hộp cơm cẩn thận như cũ rồi chạy vào bên trong tủ quần áo ngồi khóc một mình, cô biết đây là chuyện bình thường dù sao thì cô chỉ là người vợ trên danh nghĩa, có tư cách gì để quản chuyện của anh, nhưng bên anh lâu như thế, tình cảm dâng lên nhiều hơn lúc trước, cô thực sự không hề hay biết, cô bây giờ buồn, khóc chỉ đơn giản là người mình thương sắp đi kết hôn cùng người khác.

Khoảng gần 11h anh trở về, thấy căn phòng vắng vẻ, anh nhớ hôm nay cô không có giờ học, nên cô sẽ ở nhà và như mọi khi anh về sẽ cô sẽ chạy ra mở cười và tươi cười cùng anh, sau đó sẽ giúp anh lấy đồ thay, và cùng cô ăn trưa nhưng hôm nay không có nên anh có chút hụt hẫng. Anh gọi cô:

- Hàn nhi! ... Hàn nhi!...

Cô nghe gọi thì im lặng, cố gắng nén không khóc thành tiếng, mặc dù lúc nãy cô khóc rất nhỏ nhưng vẫn sợ anh nghe thấy. Anh gọi như thế vẫn không thấy ai trả lời, anh thấy kì lạ, rõ ràng giày dép cô ấy vẫn ở đây không thiếu đôi nào, túi sách mọi thứ vẫn bình thường, cô ấy hình như đang ở nhà sao lại không trả lời mình. Anh đang tìm quanh nhà thì thấy hộp cơm trái tim trên. Anh bắt đầu nghĩ bảo bối có phải em đang gây bất ngờ gì cho tôi không? Nhưng khi anh vừa ngồi xuống định mở hộp cơm thì thấy bức thư nhỏ nhắn, anh vừa mỉm cười vừa mở ra, từng dòng trong lá thư khiến nụ cười dập tắt, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng.

“Phong Thần, hôm nay em đường đột tới đây tặng anh hộp cơm trưa này, đây là hộp cơm chứa tình cảm của em dành cho anh, em mong rằng anh sẽ dùng ngon miệng. Em thực sự thích anh, anh biết không? Chúng ta đã có ước hẹn từ trước nên dù chưa gặp anh nhưng xem anh qua ảnh em đã thấy rất thích anh. Em mong sẽ sớm cùng về một nhà với anh.

Quan Tiểu Phi”

Bây giờ anh đã hiểu tại sao căn phòng lại như thế, anh chắc rằng bây giờ cô đang tổn thương, anh cầm điện thoại gọi cho thuộc hạ bảo:

- Tới đây lấy chiếc hộp này, đem tới ném từng thứ vào mặt cô ta.

Anh vừa nói xong thì lập tức có người đến lấy đi hộp cơm. Anh đi quanh nhà vẫn không thấy động tĩnh gì cho đến khi nghe tiếng hức…hức nhỏ xíu trong tủ. Anh đứng ngay vị trí đó rồi than:

- Hàn nhi, em đâu, tìm nãy giờ mà vẫn không thấy? Á…Á đau quá, đau quá, Hàn nhi… em…em giúp …tôi…Hàn… nhi.

Anh đang nói bỗng hét lên, ôm ngực mình rồi khụy gối trên nền nhà. Hàn Ngọc Thi nghe thấy liền xông từ tủ quần áo ra quỳ xuống ôm lấy anh không để anh ngã xuống sàn, hai tay cô ôm lấy anh thật chặt, vừa ôm cô vừa cô vừa gọi anh, nước mắt cứ thế chảy xuống:

- Bạch Phong Thần, anh…anh bị sao đấy, Phong Thần...Thần… anh tỉnh lại đi…- Tiếng nấc làm cô nói không thành một câu chỉ có thể nói từng chữ từng chữ một.