Người phụ nữ này kì lạ quá, chỉ là mới lần đầu gặp nhưng cứ có cảm giác gần gũi, thân quen không thể nói. Hình như anh đã gặp bà ấy ở đâu rồi, nhưng mà nếu đã có gặp thì anh phải nhớ nhưng đằng này lại không thấy nhớ.
Nhìn kĩ một chút, quan sát thêm một chút người này có vẻ khá giống với mẹ của anh nhưng mà khoan hình như không giống. Giống nhưng lại không giống rốt cuộc cái ý nghĩ này là gì? Có gì đó lạ lắm, cảm giác thân thuộc, gần gũi người phụ nữ này nó mạnh mẽ hơn so với mẹ của anh, mẹ của anh hiện tại tuy thân quen nhưng cảm giác không giống.
Lại nhìn kĩ thêm một chút từng đoạn từng đoạn kí ức ấm áp ùa về, bao vây lấy toàn bộ tâm trí anh, cái cảm giác ấm áp, dịu dàng, dễ chịu, thoải mái cứ từng lúc từng chút một bao vây lấy anh. Tại sao chứ, tại sao lại như thế được chứ? Khi nhìn mẹ anh, trong đại não chỉ toàn là những so sánh, so sánh sự khác biệt giữa mẹ lúc 3 tuổi và mẹ lúc sau này, nhìn mẹ anh chính là cảm giác tuy gần mà xa, cái cảm giác không ghét nhưng lại chẳng đặc biệt sâu sắc yêu thương, bên cạnh bà ấy cứ muốn đến gần nhưng lại muốn cách xa cho tới khi anh thực sự chọn cách xa bà ấy thì đó cũng chính là nỗi đau, cũng chính là sự khó hiểu của anh.
Nhưng lúc nhìn thấy người phụ nữ này, tại sao kí ức lúc nhỏ của anh lại ùa về, từng kí ức một không liên quan đến người phụ nữ này thì phải? Cái cảm giác muốn ôm lại, muốn sát lại gần. Bây giờ đôi mặt với bà ấy chính là sự hoang mang tột cùng của anh, cái cảm giác muốn quyết định nhưng lại không thể, anh đang có chút kích động.
A Mẫn nhìn Bạch Phong Thần, bà kích động nhưng cũng nhanh kiềm nén nên những giọt nước mắt chỉ chực chừng ở phía khóe mắt thì đã bị kéo ngược lại vào bên trong. Đứa nhóc này đã lớn như thế này rồi sao, đứa nhóc này nhìn thật giống ông ấy lúc trẻ, có khi còn phong độ, đẹp trai hơn. Đã bao nhiêu năm không gặp, nếu không có Tiểu Thi giới thiệu thì bà cũng không nhận ra đứa nhóc ngày nào, chỉ có thể tồn tại cái cảm giác quen thuộc khó nói
Hai người nhìn nhau không nói, bầu không khí dần trở nên kì lạ, Thi Thi cũng dần cảm giác được điều gì đó, cô sát lại gần chỗ Phong Thần, vỗ nhẹ vai anh một cái. Anh chợt tỉnh trong đầu óc rối loạn, nhìn cô như muốn hỏi:’Sao thế’. Cô hiểu ý anh, đánh mắt qua phía A Mẫn ý muốn bảo anh chào bà ấy đi. Phong Thần chợt hiểu ra nãy giờ anh nhìn người ta chằm chằm như thế thật quá mất lịch sự, anh đưa tay về phía A Mẫn, gục đầu một cái như một lời chào hỏi lịch sự. A Mẫn thấy anh chủ động như thế cũng nhanh chóng khôi phục tinh thần đưa tay bắt lại anh
Chạm vào bàn tay bà ấy, anh cũng nhanh chóng rút tay về nhưng cái cảm giác ấm nóng quen thuộc kia vẫn lưu giữ, anh nhìn xuống bàn tay mình, tay hơi run nhưng chưa đầy 1 giây anh đã khôi phục lại tinh thần, đứng thẳng người bình thường như chưa có gì xảy ra. Hành động kì lạ, nhanh chóng này của anh được Thi Thi thu vào trong tầm mắt, cô cũng biết giữa A Mẫn và Phong Thần có điều gì đó kì lạ.
Ở bệnh viện được thêm một ngày, Phong Thần làm một số thủ tục cho A Mẫn xuất viện. Về đến nhà trời cũng đã hoàng hôn. Ba người bọn họ, Thi Thi đỡ A Mẫn bước đi về nhà, Phong Thần đi bên cạnh cô, xách đi theo, bóng ba người bọn họ đổ lên mặt đường kết hợp với ánh hoàng hôn tạo nên một bức tranh thật đẹp.
Đêm hôm đó, trên chiếc giường nhỏ, anh ôm cô vào lòng, được một lúc cô đưa cho anh một tấm hình, nhìn có vẻ khá cũ kĩ, lúc đầu anh không hiểu lắm nhưng cũng cầm tấm hình ấy lên xem thử, cảm xúc đầu tiên dâng lên bên trong anh là sự ngạc nhiên không thể tả:
Ở đâu em có tấm hình này?
Sao thế?
Đây là…
Là hình lúc nhỏ của anh
Ừ
Cô ngồi thẳng dậy, bàn tay vút vút khuôn mặt của anh:
Em có nó từ chỗ mẹ nuôi.
Hả!? – Cái gì chứ, tại sao người phụ nữ này lại có chứ, cô có nhầm lẫn sao rốt cuộc là điều gì đã xảy ra chứ
Đoạn da bị bỏng trên khuôn bà ấy là giả.
Không khí trở nên im lặng, anh nhìn chằm chằm tấm hình, dần tiếp thu những điều cô vừa nói, nhưng lượng thông tin này tuy không lớn nhưng nó cứ ảo ảo thế nào ấy. Anh không nói dỗ cô nằm xuống bên cạnh ngủ, cô biết trong lòng anh rối rắm như thế nào nhưng hôm nay quá mệt, với dạo gần đây có thai nên cô hay buồn ngủ vì thế ngủ thiếp trong lòng anh nhưng anh lại một đêm trằn trọc không thể chợp mắt nổi
Sáng hôm sau, anh ngồi trên ghế dài trong phòng khách, mắt không tiêu cự cứ trầm ngâm một mình, đến lúc A Mẫn ra khỏi phòng nhìn thấy anh, ân cần hỏi:
- Cháu ăn sáng chưa? Ta chuẩn bị bữa sáng giúp nhé!
Nghe tiếng A Mẫn lúc này mắt anh dần lấy lại tiêu cự
Bác ngồi xuống một chút, cháu có chuyện muốn hỏi?
Hả!? Ừ
A Mẫn ngồi xuống, đưa mắt về phía anh với vẻ khó hiểu:
Sao thế!?
Làm sao bác có tấm hình này?
A Mẫn nhìn chằm chằm tấm hình Phong Thần đặt trên bàn đẩy tới phía chỗ bà, trong lòng lo lắng cảm giác kì lạ khó tả, Phong Thần thấy bà vẫn nhìn tấm hình không nói, anh một lần nữa mở miệng hướng về phía bà:
- Những người trong hình có quan hệ gì với bác?
Bà vẫn im lặng dường như không biết phải trả lời thế nào, không biết phải bắt đầu từ đâu