Chương 51: Anh sẽ không sao

Cô bước vào căn phòng còn lại, phòng này to hơn, cô bước vào trong cũng không có gì ngoài một chiếc giường , cô thở dài lại buồn, mới có một chút manh mối thì bây giờ lại không có gì cô đành cúi mặt bước ra khỏi phòng nhưng đi được vài bước cô lại thấy có vết máu, cô quay lại thì nhìn thấy vết máu tạo thành một đường đi vì thế không ngần ngại mà bước đi theo vết máu, nó dẫn vào phòng tắm, cô mở cánh cửa tiếp tục đi theo thì nó lại kết thúc ở vòi sen, cô nhìn qua nhìn lại không có gì cả, cô đoán chắc hẳn còn căn phòng nào khác cô lại tiếp tục tìm, cô có thai nhưng hôm nay có vẻ di chuyển nhiều nên cô hơi mệt vì thế cô đậy nắp bồn cầu lại rồi lên đó dựa lưng nghỉ một lát, cô dựa ra sau khiến chiếc nắp có công tắc dội của bồn cầu tụt ra, cô xoay người định đóng thì thấy một chiếc nút đen khác, cô nhìn vào đó một lúc và sau đó bấm vào nó chỗ chiếc gương đẩy sang và có một chìa khóa cảm ứng khác.

Cô cầm chìa khóa đó bấm mở khóa thì chỗ bồn tắm được đẩy vào trong tường có một chiếc cầu thang đi xuống, cô ngạc nhiên không chần chừ mà bước xuống đó với tia hi vọng nhỏ, cầu thang này cũng là dạng cầu thang xoắn, cô bước xuống cô thấy căn hộ khác, có bếp có phòng khách và cũng hai căn phòng, cô đi theo vết máu trên sàn dẫn cô một phòng ngủ, cô tiếp tục đi theo vết máu, nó dẫn cô vòng qua phía bên kia của chiếc giường, trước mặt cô là một người nằm ôm khom người, hai tay ôm lấy đầu gối đang run vì lạnh, cô lại gần bật đèn ngủ trên đầu giường trong lòng luôn mong muốn người đó không phải là anh nhưng cũng có chút mong muốn người đó là anh và kết quả người đang nằm vật vã trên sàn ấy chính là anh, Bạch Phong Thần, cô vừa mừng vì tìm được anh nhưng mặt khác lại lo lắng đến tình trạng hiện tại của anh, mặt cô sửng sốt, hơi trắng lại, liền nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh anh, đỡ đầu anh dậy, người anh nóng có vẻ sốt khá cao

  • Chồng à! Anh không sao chứ? – Cô kích động lây lây người anh

    Anh hình như nghe được tiếng của cô, mùi thơm trên cơ thể cô bay vòa mũi anh nhẹ nhàng, anh khó khăn lên tiếng với cổ họng đang khô rát

  • Bảo … bối…- Anh thốt lên được hai từ đó cũng đã khiến cho cổ họng anh có cảm giác như dao cứa đến chảy máu ở bên trong cuống họng

    Cô nhìn anh đau lòng, áp môi mình lên hôn lấy môi anh, nhẹ nhàng liếm môi anh, đôi môi anh khô nứt nẻ.

  • Nào cố gắng đứng dậy, em dìu anh lên giường.

    Cô đỡ lấy thân anh, cô đụng vào đâu cũng nghe thấy tiếng anh rên nhẹ “Ư”, đau nhưng lại không muốn cô lo lắng,có vẻ anh cố gắng kìm chế nhưng không thể thì phải, cô chính là lúc nãy đã thấy và cũng ngửi thấy mùi máu trên cơ thể anh. Cô dìu anh lên để anh nằm trên giường, cô xoay người bước đi thì anh níu lại, cô nhìn anh đang cố gắng lắc lắc đầu, cô đau lòng, tiến lành vuốt mặt, an ủi anh:

  • Em không đi đâu cả, anh lấy đồ lại giúp anh, đợi em một chút – Cô hôn lên trán trấn an anh

    Toàn thân anh đầy những vết thương, đau rát khắp nơi, bây giờ đầu anh đau như búa bổ

    Lúc ở chỗ vách đá, sau khi bắn Châu Biên xong anh định chạy nhưng vấp chân té xuống dưới, may thay chỗ vách đá có một cái hang nhỏ, nên lúc rơi xuống anh nhanh chóng bám vào thềm của hang đó rồi dùng hết sức leo vào bên trong, ngồi tựa lưng vào đá anh thả phì…phò…, mồ hôi chảy nhẽ nhạy trên cơ thể, hòa với máu đang rỉ ra trên khắp miệng vết thương, anh đang thắc mắc tại sao lúc nãy Châu Biên bắn vào tim anh, đạn hình như bay trúng nhưng cuối cùng lại trượt qua ngực anh miếng da lớn khiến anh đau, anh mở áo ra nhìn thấy vết thương ở ngực đang ngày càng nhiều máu và thứ chắn phát đạn ấy cho anh chính là một mặt dây chuyền, mặt dây chuyền này khắc hình anh nhưng mà sao anh lại thấy nó lạ thế, nhìn một lúc anh cơ hồ nhớ lại đây là sợi dây Thi Thi đã tặng cho anh, người con gái này đã cứu lại trái tim nhỏ bé của anh, cứu lấy mạng nhỏ của anh. Anh cầm sợi dây chiều hôn lên như cảm nhận được cô đang ở bên. Vết thương tuy nhiều, cũng không sâu lắm bây giờ các tế bào máu cũng dần khô lại rồi, bên trong này là hang cụt cứ ở đây sẽ không an toàn, nếu Châu Biên kiếm được mình trước Hạo Thiên thì có muốn bỏ chạy cũng không thể mà càng không thể chống lại hắn, anh rút trong chiếc áo ra hai con dao, anh dùng chúng đâm vào đá trên vách núi, một hai một hai từ từ leo xuống dưới núi, đang leo anh nghe được tiếng Hạo Thiên nhưng không còn sức đáp lại đành tiếp tục leo xuống.

Xuống dưới được đất liền, anh mệt đến thở không ra hơi, chân tay mỏi nhừ bây giờ anh muốn nằm nghỉ ngơi một lát nhưng đó là điều không thể, chỗ anh bây giờ đang đứng một vách núi, theo trí nhớ của anh về địa hình này thì nơi gần nhà có thể tới là căn nhà ngoại thành, dù thế nào cũng phải tới được đó nếu không sẽ bị bắt lại. Anh xuyên qua đường rừng, đi hai ngày cuối cùng cũng tới được căn nhà đó, người anh mệt lã đến thở không ra hơi, bụng thì đói, nước thì chỉ uống được vài ba ngụm ven sông, vết thương có vài chỗ đã nhiễm trùng khiến anh đau rát nhưng cũng cố gắng đi xuống dưới căn phòng cuối, khi đi đến căn phòng ngủ lớn ở tầng giữa thì sợi dây chuyền vô tình xượt ngang qua chỗ ngực trái bị thương của anh khiến máu chảy từng giọt. Anh bước xuống căn phòng cuối ngồi một lúc chỗ mép giường định tự mình sơ cứu nhưng cuối cùng lại ngất ngay trên sàn, trong giấc mơ anh luôn thấy cô tươi cười, từng hình ảnh cô lướt qua anh, anh muốn níu cô lại nhưng không thể cho tới khi anh nghe được giọng nói của cô, ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể của cô.

Cô đem thau nước ấm cùng bộ dụng cụ y tế, cô dùng vắt khăn lau gương mặt anh, gương mặt đẹp trai của anh ngày nào đã hiện ra trước mắt nhưng có hơi hốc hác khiến cô đau lòng, cô lau cổ, tay, chân, lau ngực bụng sau đó đỡ anh ngồi dậy dựa người vào cô, cô cởi chiếc áo anh ra lau lưng cho anh. Anh dựa vào người cô như tìm được thuốc hạ sốt mát mát nhè nhẹ, như tìm được hương thơm dìu dịu dễ chịu ngày nào, cảm giác ấm áp, an toàn bao trùm lấy anh, anh lại gọi

  • Bảo … bối… Tiểu… Thi …

    Hơi nóng của anh phả vào tai cô, khiến cô đau lòng nhưng cũng ngọt ngào đã bao lâu rồi cô chưa được nghe giọng nói cách gọi này chứ. Cô cởi thắt lưng quần lau cho anh, tuy ngủ với anh nhiều rồi nhưng mà cô cũng còn chút ngại, lau xong nhìn cơ thể trần trụi đầy vết thương của anh khiến lòng cô thắt lại, tim đau nhói ước gì bản thân cô có thể chịu thay anh những điều này. Cô dùng thuốc sát trùng vừa thôi vừa chấm từng vết thương của anh, rồi dùng gạc, băng băng bó lại các vết thương và mặc cho anh quần áo ngắn để cô dễ thay băng giúp anh, sau khi xong cô đi thay chậu nước ấm mới dùng khăn đắp lại trán giúp anh hạ sốt, đắp chăn cẩn thận, lấy nước nhỏ lên môi anh để môi anh đỡ khô. Tiếp theo cô đi lau hết những vết máu mà anh để lại trên sàn, tắm rửa rồi nằm lên giường cùng anh ngủ, nhưng vì sợ đụng vết thương nên cô ngủ cách anh một khoảng, tay cô nắm lấy tay anh, anh như cảm nhận được bàn tay cũ, hơi ấm ngày nào, anh cũng nắm chặt như thế