Chương 5: Thành người của tôi

- Thế nếu tôi nói cho mọi người biết anh là một tên tội phạm thì theo anh tập đoàn Bạch Thị của anh sẽ ra sao!? – Cô không biết mình có đoán đúng không, nhưng cô tin vào đôi mắt và con tim mình

Anh thực sự đã nghĩ đúng, cô biết anh là ai? Nhưng tại sao cô không nói mà bây giờ lại dùng nó uy hiếp anh. Rốt cuộc là vì sao chứ? Anh hơi ngạc nhiên nhưng chưa thể hiện ra mặt thì nó đã thay vào đó vẫn là sự bình tĩnh, thản nhiên:

- Nếu tôi đây thực sự là một tên tội phạm thì không lẽ trong suốt thời gian qua công an đã ngủ hết rồi sao?

- Đừng vờ bình thản, tôi đây tin vào bản thân mình nhìn đúng. – Cô khoanh tay nói kiên định.

Anh đứng lên nhanh như chớp anh đã đến ôm cô, cô bất ngờ không giữ được thăng bằng, còn bị anh đè lên mà ngã xuống nền nhà đã được phủ một lớp lông thú mềm mại. Người cô và anh áp sát vào nhau. Anh đè lên cô, hai khuôn mặt gần trong gang tất.

- Nè, nè anh làm cái gì đấy hả!? Buông tôi ra…Buông ra – Cô vừa hét vừa uốn éo người, hai tay cô một tay đẩy vai anh ra một tay kéo tay anh ra khỏi eo mình.

Hơi thở của cô phả thẳng vào mặt anh, thực sự khiến anh khó kiềm chế, nó mang một mùi hương kì lạ, một mùi hương tự nhiên chứ không phải nước hoa nồng nặc như những cô gái lởn vởn gần anh.

- Thì cứ cho thử tôi đây là tên tội phạm. Nhưng cô tin bản thân mình như thế sao? Cô nghĩ giữa lời nói của cô và lời nói của tôi thì họ tin ai đây? Tôi sợ cô nói ra mọi người chưa kịp tin đã biết ba cô bị bệnh. Cô nghĩ ai bất lợi hơn.

- Anh … anh… Đúng tôi bất lợi hơn, bây giờ anh buông tôi ra rồi nói chuyện – Cô vừa nói vừa đánh vẫn không ngừng uốn éo, vùng vầy bản thân mình thoát khỏi anh.

- Tôi không buông, em làm gì tôi. – Vừa nói anh vừa nhanh chóng dùng tay còn lại bắt lại tay đang đẩy vai anh, tay kia ôm eo cô chặt hơn, mạnh hơn.

- Anh… Tên biến thái này… Anh buông tôi ra…

- Không. – Càng ngày anh thấy cô gái này càng thú vị, bao nhiêu người ngoài kia muốn nói chuyện với anh còn khó khăn, cô đây được anh ôm thế này còn vùng vẫy gì nữa chứ.

- Nè! Rốt cuộc anh muốn gì? Rốt cuộc tôi phải làm gì anh mới buông tha cho ba tôi hả? – Cô bực tức quát lên

- Làm người của tôi.

- Ý…ý anh là gì? – Cô sững người hỏi

- Ý tôi là gì hả? Em đoán xem.

-…Là gì? – Cơ thể cô bông dâng lên nỗi sợ hãi.

- … - Anh nhìn cô nhếch môi cười

- Không, không được, anh điên rồi, tôi không làm.

- Cô không nghĩ kĩ gì cả? Chỉ với một quyết định của cô sẽ thay đổi số phận cả nhà cô.

- Anh buông tôi ra.

Anh nghiên người đứng dậy, từ từ hơi một luyến tiếc rời khỏi cơ thể mềm mại cùng hương thơm của cô

- Nên nhớ ba cô có tiền chữa bệnh hay không? Nhà cô yên ổn hay sống không bằng chết đều do cô quyết định.

- Anh cho tôi… thời gian suy nghĩ. – Cô quay người liếc anh rồi quay lưng chưa đi được thì anh lại nói:

- Tôi cho em 1 phút suy nghĩ, nếu sau 1 phút em vẫn không đồng ý thì…em tự hiểu.

- Anh điên nhưng chuyện liên quan đến cả đời người mà anh cho một phút sao?

- Em còn 30 giây.

- … - Cô trừng mắt nhìn anh

- Hết giờ. Vậy là em đã…

- Tôi đồng ý – Cô gắt gỏng, trừng mắt cắt lời nói của anh.

- Tốt lắm! Ngày mai chúng ta sẽ đăng kí kết hôn.

- Gì chứ, không phải làm người của anh chỉ là trở thành một trợ lí riêng thôi hay sao!? – Cô sững sờ, ngạc nhiên, như không tin vào tai mình.

- Tôi nói làm người của tôi là ý bảo em trở thành vợ tôi – Đúng vậy, anh chỉ định để cô trở thành trợ lí của anh nhưng chỉ tại hương thở của cô quyến rũ anh nên anh muốn giữ cô bên anh mãi.

- Gì chứ, tôi đây chưa 18.

- Em học trễ một năm mà, làm gì có việc chưa 18

- Chuyện này sao anh cũng biết thế!?

- Em nghĩ Phong Thần tôi là ai mà không biết ? Hửm? – Anh ghé sát mặt mình vào mặt cô.

- Dù… dù là thế ba tôi cũng sẽ…sẽ không đồng ý. – Mặt cô đỏ ửng, ngượng ngượng ngùng ngùng đáp. Cô lại không biết anh cực thích biểu cảm đáng yêu này của cô.

- Em nghĩ thế ư?

- Ý anh là gì?

- Tôi đưa em về.

Cô vừa sinh thì đã bị ốm nặng, vì vậy ba mẹ cô quyết định cho cô học trễ một năm, người bạn của cô Hạ Vũ Lam cũng được ba mẹ cho học trễ vì gia đình hai bên thân nhau nên muốn con cái họ cũng thân nhau như thế. Vì cô ốm từ khi còn nhỏ nên sau này có thể cô sẽ lại bị một lần nữa vì lúc nhỏ nhà cô không đủ tiền nên không thể chữa dứt bệnh cho cô.