Chương 45: Mang thai

- Dì ơi, con ra chợ nhé!

  • Đợi một lát, ta đi cùng, con đi một mình ta không an tâm.

  • Dạ vâng.

    3 tháng trước

    Cô mở mắt ra, đợi một chút tỉnh táo nhìn xung quanh, nơi này thật lạ nha, một lát sau có giọng một người phụ nữ vọng vào

  • Cháu tỉnh rồi, ngồi dạy uống chút nước – Bà đỡ cô ngồi dậy, cho cô ngụm nước

  • Bà là? – Sau khi cô uống ngụm nước, thắc mắc nhìn bà hỏi, người phụ nữ trước mặt cô đang ở tuổi trung niên, tuy có một miếng da nhăn nheo có vẻ bị bỏng nặng thì trông bà rất đẹp, rất sang trọng, đặc biệt là đôi mắt của bà nhìn rất ôn nhu, hiền lành, trong veo mà nhìn bà trông rất quen nhưng mà đây là lần đầu gặp

  • À, quên giớ thiệu với cháu, tên ta là A Mẫn. Hôm qua lúc cháu đi chung với A Cương đã ngất xỉu, may là gần nhà ta nên ta đưa cháu tới đây ở nghỉ ngơi một chút. Cháu tới đây định ở lại hay sao?

  • Dạ vâng, cháu định ở lại đây vì dù sao cháu cũng không có nơi nào để đi cả. Nhưng tại sao bác biết ạ.

  • A Cương nói cho ta. Không mấy thế này, ta dù sao cũng ở đây một mình, cũng cô đơn lắm, nếu cháu không chê gian nhà ta nhỏ thì có thể ở đây cùng ta có được hay không ?

  • À dạ, nếu thế thì tốt quá. – Cô vui mừng, không ngờ lại may như thế, cô ôm bà vào lòng. Bỗng có cảm giác ấm áp lạ thường mà không có lời lí giải.

    Thời gian cứ thế trôi qua, mỗi ngày cô đều tươi cười, cùng A Mẫn làm việc nhà, dọn dẹp, buôn bán ngoài chợ. Nhưng đêm đến nỗi buồn lại bao trùm lấy cô, cô buồn nhưng không dám khóc sợ A Mẫn lo lắng cho mình, bên cạnh giường cô luôn là chiếc áo của đêm cuối cùng hôm đó, trên đầu giường luôn có những tấm ảnh của anh và cô, điều kiện nơi này không tốt nên mạng cũng không tốt, nên ngoài theo dõi tin tức của tập đoàn Bạch thị cô cũng không làm gì nhiều.

    2 tháng trước

    Hôm nay là sinh nhật của A Mẫn nên bà chuẩn bị nhiều món ngon, trong đó có món cá mà bà rất thích tuy đơn giản nhưng lại đặc biệt, cả cô và Phong Thần cũng rất thích món này, tuy cô đã học cách nấu nhưng không ngon bằng cách nấu của A Mẫn, bây giờ cô biết cách nấu nhưng lại không thể nấu cho anh ăn được. Sau khi hát chúc mừng sinh nhật, cô cùng A Mẫn nhập tiệc, nhưng khi vừa định cho miếng cá thơm ngon vào miệng thì cô có cảm giác kì lạ từ ruột dâng lên

  • Ọe… - Cô bụm miệng chạy thẳng vào phòng vệ sinh, lúc vưa ra A Mẫn lại hỏi:

  • Con gái con không sao chứ?

  • Dạ không ạ, dạo này con cứ thấy khó ăn làm sao ấy

  • Không lẽ con mang thai, nào lại đây ăn xong ta cùng con đi khám chỗ lão y

  • Dạ… vâng – Cô vừa mừng lại vừa lo lắng, cô là đang có thai với Phong Thần

    Sau khi khám về thì đúng là cô đã có thai được 1 tháng, trên đường đi A Mẫn rất vui vì nhà bà lại sắp có một thành viên mới, còn cô luôn mỉm cười, tay xoa nhẹ bụng trong đầu luôn nghĩ tiểu bảo bối này sẽ đáng yêu như ba nó.

  • Ai yo, nhà ta lại sắp có thành viên, đứa trẻ này sẽ đáng yêu như cháu vậy.

  • Nó sẽ đáng yêu như ba của nó.

  • Cháu lại nhớ chồng cháu đấy à, mặc dù ta không biết về chuyện của cháu nhưng mà nếu chàng trai mà cháu nhớ thương nhiều như thế thì ta chắc chàng trai ấy tốt lắm

  • Dạ đúng, anh ấy rất tốt rất yêu thương cháu, nhưng cháu lại bỏ ấy ra đi, đây là phụ lòng anh ấy rồi.

  • Cậu nhóc đó thương cháu, sao cháu lại rời đi.

  • Cháu phải làm như thế để bảo vệ ba mẹ và anh ấy, mẹ anh ấy muốn một cô gái môn đăng hộ đối chứ không phải một cô gái nông thôn như cháu, với lại tình cảm của anh ấy và mẹ cũng không tốt nên cháu không muốn họ xích mích.

  • Con gái, con là cô bé hiểu chuyện. Thôi đừng buồn nữa, có thai cháu buồn sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi tính cách của đứa nhóc nhỏ này đấy.

  • Dạ vâng.

    Từ ngày biết mình mang thai, cô luôn cố gắng vui cười, hạnh phúc, mỗi khi buồn lại cố gắng xua đi, cô thường ngắm hình anh để mong đứa bé lớn lên sẽ đẹp như ba nó, mỗi ngày A Mẫn đều giúp cô nhiều thứ, bà nấu rất nhiều món bồi bổ cho bà bầu. Từ lúc có bầu, cô hay ốm nghén, lại hay đau lưng, chắc hẳn là do bệnh cũ tuy đã chữa dứt nhưng mang thai có một chút đau lưng, cô cũng tới chỗ y lão khám và được ông cho một ít thuốc bắc về uống dưỡng thai, tuy có hơi khó uống nhưng vì tiểu bảo bối cô sẽ cố.

    Nơi cô ở là một ngôi làng nhỏ ít phát triển nên đa phần chỉ có người già, nhưng người trẻ đều lên thành phố lớn để sinh sống lập nghiệp, có người trở về xây dựng làng còn có người thì không trở về thăm làng dù chỉ một chút, tới bây giờ có mỗi cô là người mang thai ở đây mà mọi người cũng rất quý tính cách của cô nên mọi người thường tới lui hỏi thăm sức khỏe còn cho cô vài món tẩm bổ thai nhi.