Chương 43: Tiểu Lam giúp anh

1 tháng sau khi Tiểu Thi rời đi

Tiểu Lam đi đến trung tâm thương mại mua một ít đồ, cảm giác cùng Thi Thi đi vui hơn nhiều, hạnh phúc hơn rất nhiều so với lúc này, lúc này thật sự trống vắng, bây giờ cô đi dạo một mình, không ai cùng cô cho ý kiến, không ai cùng cô cãi cọ về lựa chọn món đồ, chán thật chứ. Cô đi từng tiệm từng tiêm quần áo, nhiều đồ như thế nhưng cô không lựa được món nào, chợt ánh mắt cô rơi lên một quần áo cặp cho nữ, nó thu hút ánh nhìn của cô nhưng màu này Thi Thi lại không thích nhỉ, hừm cô đi quanh shop ấy, ồ thì ra còn màu khác, màu này có vẻ xinh Thi Thi sẽ thích lắm, cô mua 2 bộ quần áo ấy, cô sẽ không mặc, không mở gói cho tới khi Thi Thi trở lại. Cô nghĩ tới Hạo Thiên hình như đã lâu rồi cô chưa tặng anh món đồ gì, bây giờ tặng gì nhỉ, nhìn một lúc cô chạy lại một quầy đồng hồ, có 2 chiếc rất xinh cũng rất hợp với tay cô và anh, cô mua 2 chiếc đồng hồ cặp đó, cô đeo trước rồi sẽ tự tay đeo cho anh.

Hạo Thiên ngồi ở công ty thấy chiếc của mình được quẹt, lại quẹt anh rất hạnh phúc, nếu như điều đó khiến cô thoải mái thì cứ quẹt thoải mái, anh đây làm ra tiền là để cô xài. Đang nghĩ nghĩ cười cười thì thư kí bước vào:

  • Mạc tổng 30 phút anh có hẹn với bên Lôi thị.

  • Được.

    Hôm nay tâm trạng Tiểu Lam ổn hơn, anh phải nhanh chóng làm xong hợp đồng này rồi về với cô mới được, mới gặp trưa nay mà bây giờ đã nhớ mùi thơm của cô rồi, muốn ôm cô vào lòng quá đi mất, nhớ đôi môi ngọt ngào của cô lúc trưa này. Bỗng điện thoại của anh reng lên:

  • Bảo bối, em nhớ anh rồi à?

  • Không có nha. – Tiểu Lam trả lời như trêu nghẹo anh

  • Thật? Bảo bối à, em có biết nói thế trái tim anh đau lắm không?

  • Haha, thôi đừng đau lòng em thương.

  • Anh tạm chấp nhận nhưng mà tối này anh sẽ khiến em nhớ mãi về anh.

  • Xì, đáng ghét. – Cô ngượng đỏ mặt, anh chồng của cô đáng ghét mà cũng đáng yêu nữa

-…- Anh hạnh phúc, cười cười

  • Tối nay em về trễ một lúc nhá

  • Sao lại về trễ, em không sợ anh cô đơn à.

  • Haha, em đi đến thăm viện mồ côi mà em với Thi Thi hay ủng hộ, mấy hôm nay em đã không tới rồi

  • Được rồi tranh thủ về sớm, hay anh qua đó đón em nhỉ?

  • Được rồi có tài xế đưa em đi mà, vậy nha yêu anh. – Cô nói xong cúp điện thoại, mặt còn hơi đỏ một chút

  • Đúng là tiểu quỷ đáng yêu. – Anh chưa kịp nói cô đã ngắt điện thoại, nếu cô có ở đây anh đã thịt cô không còn cái xương, cô thật biết quyến rũ anh.

    Tại nhà hàng Thiên Tâm

    Lôi Ân của tập đoàn Lôi thị đã chờ sẵn ở phòng vip, Hạo Thiên vừa tới ông đã đứng lên tươi cười chào anh.

  • Đã để ngài phải chờ lâu. – Hạo Thiên lên tiếng

  • Không sao, tôi cũng chỉ mới tới. Giới thiệu với ngài đây là con gái tôi Lôi Hoàng Miên, con bé còn đang học nghề nên tôi mới đưa nó tới đây chắc không phiền ngài chứ. – Ông tươi cười nói, tay hướng về phóa Lôi Hoàng Miên cười ngại lên tiếng.

  • Không sao, vào vấn đề chính.

    Lôi Hoàng Miên có khuôn xinh xắn, quyến rũ, cô trang điểm không đậm nhưng rất gợi tình, hôm nay cô cố ý chọn một chiếc áo croptop công sở hơi ôm và chiếc váy công sở bó sát để lộ đường cong trên cơ thể nhưng lúc ba cô giới thiệu anh lại không liếc nhìn cô một cái, nếu liếc nhìn anh chắc chắn sẽ mê mệt với dáng vẻ của cô. Trong suốt buổi bàn bạc, Lôi Hoàng Miên là người thuyết trình, cô luôn kéo ghế gần lại anh một chút bởi cô rất tự tin hương vị cơ thể của mình, khiến một người đàn ông khó cưỡi lại, nhưng Hạo Thiên lại chỉ nhìn vào bảng hợp đồng không thèm liếc mắt, cô ta gần một chút anh lại né một chút, loại con gái lẳng lơ này không thèm nhìn đã thấy không vừa ý, sau một hồi bàn bạc thống nhất, Lôi Hoàng Miên nói:

  • Hôm nay rất vinh hạnh được gặp anh, tôi muốn mời anh một ly

  • Ừ. – Anh lạnh nhạt trả lời

    Ly Hạo Thiên đã hết rượu, cô ta ưỡn người rót cho anh một ly rượu, khi cô ta rót anh không thèm nhìn nhưng vô tình bỏ quên chi tiết, trên miệng chai rượu có một lớp nhỏ dịch lạ nên khi rót rượu sẽ theo dòng rượu chảy xuống. Anh uống vào rồi nhanh chóng ra về. Trên đường lái xe về, cảm giác cơ thể càng ngày càng nóng, và còn nóng rất nhanh, anh chửi thầm, dám hạ xuân dược anh, mà loại này không phải nhẹ lúc cảm giác nóng đến bây giờ đã lên cao lắm rồi, phát tán nhanh. Anh điện thoại cho Tiểu Lam:

  • Em nghe.

  • Đã về chưa?

  • Chắc khoảng 20 phút nữa là tới nhà

  • Nhanh một chút về nhà giúp … anh – Mặt anh hơi đỏ lên, xuân dược đúng là xuân dược, khó chịu chết mất

  • Anh sao thế? – Tiểu Lam hơi lo lắng

    Anh không trả lời liền nhanh chóng cúp máy, cô không nghe thấy ai trả lời chỉ lòng bắt đầu trở nên lo lắng, rốt cuộc là có chuyện gì, anh ấy bị gì thế nhỉ, mình phải nhanh chóng về nhà, cô lo lắng mặt hơi tái một chút

  • Bác tài lái xe nhanh một chút

  • Dạ được phu nhân.