Chương 38: Đếm ngược

Ngày thứ 3

Sau khi tiễn anh đi làm, cô nhanh chóng chuẩn bị rồi cùng quản gia đi mua những đồ cô đã liệt kê, và cũng mua đồ để chuẩn bị cho bữa trưa của anh, quản gia cảm thấy kì lạ liền hỏi cô:

  • Thi Thi sao cháu lại mua nhiều đồ thế, không phải ở nhà đã có đủ cả rồi sao? – Khi ở nhà hoặc ra ngoài chỉ có 2 người thì cô thích quản gia gọi cô như thế còn nếu có người lạ thì sẽ gọi là thiếu phu nhân

  • À… cháu mua mấy món mới là để tặng cho vài hộ gia đình mà cháu vừa phát hiện ra vài hôm trước là họ khó khăn – Nói xong cô thở phào nhẹ, may quá cô nghi ngờ nên đã nghĩ ra lí do trước đó, nếu không quản gia sẽ nghi ngờ mất

  • À, thôi đưa ta xách bớt cho.

  • Dạ cảm ơn bác. – Cô tươi nhìn bà nhưng trong lòng vẫn không ngừng cầu nguyện mong bà không phát hiện ra điều gì đó bất thường mà báo lại với Phong Thần.

    Khi trở về lại biệt thự thì cũng gần như vừa đúng với thời gian cô phải chuẩn bị bữa trưa cho anh, cô bảo người làm đem hết chúng lên phòng ngủ cho cô, còn cô ở lại chuẩn bị bữa trưa cho cô. Sau khi chuẩn bị xong cô không quên chạy lên phòng cất hết đống đồ mới ấy vào tầng cuối của tủ quần áo rồi mới chạy đến công ty của anh. Cô đến công ty của anh với nụ cười tươi, cô sẽ dùng 5 ngày này nấu thật nhiều món ăn cho anh vì cô biết rằng sau này cô sẽ không thể nào nấu cho anh nữa, cô cũng ngọt ngào hơn, cô đút anh ăn, nhìn ngắm anh thật kĩ để khắc sâu vào trong tim mình, khắc sâu vào bên trong tâm trí mình. Anh cũng thấy dạo này cô có hơi lạ, tuy cô ngọt ngào hơn nhưng anh có cảm giác gì đó không đúng, mỗi khi anh định suy nghĩ về điều này lại bị hành động ngọt ngào của cô đánh bay suy nghĩ của anh và anh bây giờ nghĩ hành động ngọt ngào thế này thì có đâu mà lạ chứ. Cứ thế ngày thứ 3 trôi qua nhẹ nhàng và cô cảm thấy rằng ngày hôm nay cô không còn gì phải hối tiếc nữa.

--------------------

Ngày thứ 4

Cũng như mỗi sáng sau khi tiễn anh đi làm, cô lại lên phòng lần này thay vì gấp rút chuẩn bị mọi thứ thì cô lại ngồi dựa vào cửa ôm đầu gối, trán để lên gối và rơi từng giọt nước mắt

“ Bây giờ mình phải làm gì đây, sao thời gian lại trôi nhanh thế chớ, những lúc mình bên cạnh anh ấy tại sao lại không chậm lại một chút, tại sao lại không ngừng trôi chứ, tại sao thế? Bây giờ chỉ còn 1 ngày mai nữa thôi, làm sao cho thời gian ngưng đọng lại đây, mỗi khi bên cạnh anh chỉ cần ngưng đọng lại 5 phút thôi, tại sao lại không thể. Chúng ta từng hứa sẽ nói hết mọi thứ trong lòng cho nhau nghe nhưng có lẽ lần này em lại thất hứa với anh rồi, em…em xin lỗi”

Những lời trong lòng này cô muốn nói cho anh biết nhưng không thể, khóc một lúc cô mạnh mẽ đứng lên vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ, mắt cô hơi sưng nhưng một lúc sẽ hết thôi, cô ngồi xuống tổng hợp tất cả những thứ cần cho ngày sinh nhật của anh, những thứ cần mua những thứ cần chuẩn bị và những điều cô cần làm cho ngày cuối cùng, cô không có thói quen phải lên kế hoạch cho việc ngày mai nhưng cô biết nếu bản thân không làm như thế thì sẽ bị tình cảm của anh chi phối rồi cô sẽ quên mọi thứ mất và lại quên điều gì đó, cho dù là thứ nhỏ nhất cũng sẽ khiến anh nhớ về cô, lúc ấy anh làm sao có thể kiếm được người mới chứ, cô không biết mình rời đi anh sẽ như thế nào mong là không đau lòng, cô hiểu hết thảy tình cảm của anh nhưng mà vẫn mong muốn một điều như thế. Sau khi xong mọi thứ như mọi khi cô lại đi chợ, nấu bữa trưa, đến công ty của anh và cuối cùng là tận hưởng buổi tối cùng anh.

Cô mong muốn thời gian ngưng đọng bao nhiêu thì nó lại nhanh bấy nhiêu, bên cạnh anh ấm áp đến thế, cô thực sự yếu đuối trong sự bảo bọc của anh, cô muốn bật khóc nhưng nếu thế sẽ giải thích như thế nào với anh đây vì thế cô lợi dụng một tình tiết trong phim cảm động mà rơi nước mắt khóc trong lòng anh một lúc. Anh lo lắng, ôn nhu nhìn cô, anh nâng gương mặt cô lên, bàn tay ấm áp áp lên hai bên má, cô nhìn anh, anh nhìn cô đưa hai ngón cái lau từng giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, anh hôn lên trán, hôn lên đôi mắt như muốn vỗ về an ủi, anh lên chiếc mũi hơi ửng đỏ rồi cuối cùng đặt lên môi cô nụ hôn sâu, cô thời khắc này không biết phải làm gì chỉ biết nhắm mắt hưởng thụ sự ôn nhu mà anh đang dành cho cô, sự ôn nhu khiến cô không muốn bỏ lỡ thời khắc, sự ôn nhu mà cô không muốn rời xa.

Nụ hôn kết thúc, cô mở đôi mắt long lanh, hạnh phúc của mình nhìn anh, hai tay cô ôm lấy cổ anh, đè anh xuống sô pha, cô nằm lên người anh và bắt đầu cuối mặt xuống hôn lên đôi môi mỏng mà ấm áp kia, đôi bàn tay cô bắt đầu làm loạn từ từ đưa vào trong áo anh, cảm nhận từng tất da tất thịt của anh, anh bị loạt sự chủ động của cô làm cho ngây người nhưng vẫn không chống cự mà hưởng thụ mọi thứ cô đang dành cho anh.