- Thi à, Phong Thần của cậu đây !!!
- Của tớ ? – Cô mang khuôn mặt đầy sự ngạc nhiên không tin được nhìn Lam Lam, ngón tay chỉ thẳng vào mình run run, điều Lam Lam nới như một điều gì đó kì lạ và phi lí đối với cô
- Ùm, thì là chồng của cậu.
- Hả !? Cậu đang đùa tớ phải không !? Rõ là tớ đang còn bận học thi tốt nghiệp mà !? Tiểu Lam bắt đầu hiểu ra điều gì đó sai sai, bèn ngồi xuống cô, nhìn thẳng vào ánh mắt đang khó hiểu của cô - Thi à, chúng ta đã thi xong rồi, chúng ta ... đang chuẩn bị lên thành phố vào ngôi trường chúng ta mơ ước từ nhỏ, chúng ta...
- Hở!!!- Sau khi nghe Lam Lam nói xong cô cảm thấy khó hiểu, đầu cũng đau hơi một chút, đôi mắt cô nhắm hơi chặt, mày hơi nhíu một chút, cô lắc lắc đầu một cái nhẹ,
Còn Lam Lam nhìn cô như thế, nhận thấy điều gì đó, điều mà cô không muốn, cô hơi nghẹn một chút. Cô nhắm mắt một chút, nuốt nước bọt vào trong lấy lại chút bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên của Thi Thi nói:
- Thôi, cậu nằm xuống nghỉ một chút đi, không sao, ngoan. Có vẻ cơn đau lúc nãy tuy nhẹ nhưng cũng khiến cô hơi mệt rồi, vừa đặt đầu xuống gối, tuy cô có suy nghĩ nhưng một loáng là cô lại chìm vào giấc ngủ.
Triệu Vĩ đến phòng bệnh nhìn cô, một cô gái bước về từ cõi chết, vượt qua chướng ngại vật trở thành một người thực vật, lại thêm một chướng ngại này nữa chắc hẳn cô gái này khó vượt qua, dù sao đây cũng không phải chướng ngại khó nhưng có lẽ cô đã dùng biết bao sức lực cho cái trước nên bây giờ đã không còn sức chiến đấu nữa rồi, có lẽ bây giờ chỉ còn vấn đề thời gian và tác động bên ngoài giúp cô vượt qua điều này.
Bên ngoài phòng bênh...
- Cô ấy không sao đâu, chỉ là mất một đoạn kí ức gần đây thôi do lúc trước cô ấy không dùng đủ liều lượng thuốc nên gây ra một số biến chứng sau phẫu thuật, đây cũng chỉ là mất kí ức tạm thời nên chỉ cần thời gian và một số tác động gợi kí ức Thi Thi có thể nhớ lại nên mọi người không cần phải lo lắng quá nhiều. Được rồi tôi còn có việc đi đây, cố lên.
Phong Thần ngồi yên bên giường bệnh nhìn cô say giấc mà lòng nhói lên từng cơn, cô quên mất anh là ai, cô quên đi kí ức giữa anh và cô, cô quên đi quãng thời gian hai người bên nhau, nhưng bên trong anh tin rằng với tình yêu của mình anh sẽ giúp cô nhanh chóng lấy lại kí ức và tạo ra những kỉ niệm đẹp.
Cô tỉnh giấc, người đầu tiên cô thấy là anh, chàng trai này hình như đã đẹp hơn trước, râu đã được cạo sạch, tóc cũng được vuốt keo kĩ lưỡng, mặc quần áo cũng lịch lãm không xuề xòa như trước nữa, đôi mắt nhìn cô âu yếm làm tim cô chợt loạn một nhịp nào đó không ngờ tới.
Anh cầm hộp đựng thức ăn bước đên chỗ giường bệnh, cuối lại đối diện với cô, nhìn cô một lúc mắt chạm mắt, cô nhìn từ nãy đến giờ không chớp mắt lần nào
- Chào buổi sáng bảo bối !
- Rồi đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, khuôn mặt cứ ngây ra đó, còn đo đỏ lên trong rất đáng yêu, anh nhìn cô cười nhẹ nhàng rồi lại nói:
- Em ăn sáng nhé !
- O... Ồ ... Ừm - Cô bây giờ mới tỉnh lại, luống cuống nhìn qua chỗ khác, anh nhìn cô lắc đầu cười nhẹ
- Anh đã làm món cháo hầm xương tủy em thích đây
- Hở !? Sao anh biết tôi thích ?
- Anh là chồng em đấy !? - Vừa nói anh vừa dùng tay búng nhẹ trán cô một cái
- À...- Anh bưng chén cháo vừa múc xong ngồi xuống nhìn cô một lúc rồi nói:
- Anh là Bạch Phong Thần, chồng của em, từ này gọi anh là Thần nhé, có được không ?
- Ò ... Ò ... Th... Thần - Cô ngại ngùng ấm úng nói ra tên anh
- Ngoan, nào giờ ăn thôi. - Anh vừa nói vừa xoa đầu cô rồi từ từ đút cho cô ăn từng muỗng đến khi hết chén cháo