Chương 20: Giải cứu

Sau khi biết được tường tận sự việc từ Lam Lam, Phong Thần và Hạo Thiên tìm hiểu được toàn bộ thông tin vài phút sau đó. Anh đương nhiên không tha cho bọn chúng, chính bọn chúng bắt vợ anh rời xa anh đã 2 tuần, 1 tuần lại có 7 ngày, mà mỗi ngày lại có tới 24 tiếng, 1 tiếng lại có tận 60 phút, cơ mà anh rời xa cô 1 phút thôi đã bứt rứt, khó chịu đến không thể chịu nổi.

Anh cùng Hạo Thiên sẽ giải cứu Thi Thi trong vòng 1 ngày, giải cứu cô chỉ cần 1 phút mà thôi nhưng anh muốn cô không bị thương tích trong khi giải cứu và cũng muốn trong thời gian này những người gây tội với anh đều phải sống không bằng chết, vì anh sợ nếu cô về bên anh anh sẽ lại bỏ quên bọn họ mà không xử lí. Đầu tiên anh cho tung một số chứng cứ ăn hối lộ, tham ô của thị trưởng Quan Thống, những âm mưu, tội ác của Quan Thống từ trước đến nay như là giết người diệt khẩu, tham ô, cưỡng hiếp, … khiến ông ta mất chức, toàn bộ tài sản bị niêm phong, ông ta phải chịu mức từ tử hình. Về phía Châu Bại, tin tức ăn chặng công quỹ, các công trình, dự án gặp vấn đề lớn, trục trặc, trì hoãn khiến cho cổ đông công ti của ông rút khỏi dự án, cổ phiếu công ti thì bị tụt giá hẳn hoi gần như không thể nào cứu vớt được nữa, chỉ có phá sản, Quan Tiểu Phi bị mọi người xung quanh chế giễu vì những hành động trước đây của cô ta, chế giễu bạn bè, đánh đập người khác, ăn gian trong các trò chơi cá cược, cô không chỉ bị chửi rủa mà còn bị ném đá, bị ném các thứ bẩn lên người, cả cơ thể cô bây giờ đầy thương tích, trong tàn tệ đến không nhìn ra. Châu Mạch của Châu Bại bị Bạch Long xâm chiếm, căn cứ ở mọi nơi đều bị hư hỏng, bây giờ Châu Mạch chỉ là một nhóm giang hồ bình thường không hơn không kém. Chỉ trong nửa ngày mà bọn họ chỉ còn cách sống chui chúc, lén lúc. Đêm nay 12h, anh cùng Hạo Thiên quyết định sẽ đi cứu Thi Thi, Lam Lam được cải trang cẩn thận thành một người khác đi theo họ đến chỗ Thi Thi.

------------------------------------------------

Về phần Thi Thi cô ở đây đã 2 tuần, các vết thương cũng dần rõ ràng hơn, mặc dù Châu Vũ đã cố gắng sứt thuốc nhưng cô thà chết cũng không cho anh ta đụng vào cô. Hôm nay đương nhiên cũng như mọi ngày, cô cũng ngồi như thế cuối đầu xuống, để mái tóc che đi một phần khuôn mặt của cô, cô muốn ra khỏi nhưng thực sự là không khả năng, cô đành ngồi hy vọng trước khi chết có thể gặp được Phong Thần. Đang nghĩ ngợi lung tung bỗng có giọng nam nhân to hét lên rồi đi về phía của cô:

- Con nhỏ kia, ngươi là người phụ nữ của Bạch Phong Thần. – Không ai khác chính là Châu Bại, anh ta tức giận vì lúc nãy hắn còn đi dạo quanh bờ hồ thì đùng một cái mất tất cả, hắn không ngờ kế hoạch lần này cũng thất bại dưới tay Phong Thần, lần này thất bại còn thảm hại không thể vựt dậy được nữa. Hắn biết rõ cô là người phụ nữ của Phong Thần, nếu không vì em trai hắn yêu cô, hắn đã làm nhục cô khiến cô phải chết đi sống lại, đưa hình ảnh cho Phong Thần xem để hắn tức chết. Hắn đi tới bóp mạnh cầm cô nâng mặt lên, sự ngạc nhiên dần chiếm lĩnh hắn:

- Đúng là phụ nữ của Bạch Phong Thần, cô ta sở hữu đôi mắt mê người. – Hắn nhếch miệng cười.

- Thôi được, ta móc đôi mắt này đưa cho Phong Thần, xem hắn như thế nào? – Sự tức giận đang dần chiếm lĩnh, hắn không còn nghĩ tới em trai hắn nữa rồi.

Thi Thi từ lúc nãy đến giờ không nói một câu, chỉnh nhăn mặt nhìn hắn, cô thực sự không tin được hắn đang cầm dao lên định móc mắt cô thực ư? Nếu thế Phong Thần của cô, cô sẽ không được thấy anh nữa hay sao? Cô nhắm nghiền mắt lại, một cánh tay cầm chặt lấy con dao từ tay Châu Bại:

- Anh không được làm như thế? – Châu Vũ hét lên, dùng sức đẩy mạnh con dao ra xa, đã làm Châu Bại mất thăng bằng ngã xuống. Lúc này Thi Thi mới từ từ mở đôi mắt ra.

- Hừm…!!! – Hắn đứng lên, nhếch môi, nhìn thẳng vào anh, chỉ tay hét lên:

- Mày điên rồi? Suốt thời gian qua mày không thấy con nhỏ đó có thái độ như thế nào với mày sao? Nó chỉ yêu một mình Phong Thần. Mày không là cái thá gì cả, rõ chưa!!?

- Em không tin! Cô ấy sẽ cảm động trước tình cảm của em. – Anh lắc đầu, nói

- Ngu ngục! – Hắn chỉ tay vào anh, trừng mắt lên nói.

- Thôi được! – Anh cuối đầu, nhắm mắt.

- Chấp nhận cho tao móc mắt nó rồi có đúng không? – Anh nhếch miệng cười.

- Không! Em sẽ chấp nhận rằng sẽ bảo vệ cô gái này dù như thế nào đi nữa. – Anh nhìn thẳng vào mắt hắn.

- Mày bị điên rồi! Cho dù mày có như thế nào với con nhỏ này, nó cũng không động lòng bởi vì nó yêu thằng Phong Thần kia, cho dù có động lòng cũng chỉ thương hại mà thôi chứ không phải là yêu mày đâu.

- Nhưng dù sao thì anh cũng đã hứa rằng sẽ không làm hại cô ấy.

- Lúc trước khác, bây giờ khác? – Hắn nhìn anh, nhếch miệng cười

- Khác là khác thế nào? – Anh thực sự không hiểu anh trai của mình nữa rồi.