Tiếng bước chân càng ngày càng gần cô hơn, cô cũng càng ngày càng nhìn rõ bọn họ là ai. Cô thực sự ngạc nhiên, nam nhân cất giọng nói:
- Chào em, Ngọc Thi.
- Chào, còn nhớ tôi chứ. – Cô gái tiếp lời.
- Hai người làm gì ở đây? – Thật sự đây là câu hỏi ngu ngốc nhất mà Hàn Ngọc Thi cô
từng hỏi, cô mong câu trả lời không như những gì cô nghĩ.
- Bắt cóc cô, không ở đây thì ở đâu? – Cô gái lên tiếng, miệng nhếch cười nham hiểm.
- Các người… - Cô không tin được những gì cô nghĩ là sự thật.
- Ngọc Thi, em đồng ý trở thành vợ anh, em sẽ được an toàn. – Chàng trai ngồi xuống nâng cầm cô, nói giọng nhẹ nhàng, ôn nhu
- Anh bị điên sao? Tôi là người đã có chồng. Anh bảo tôi đi làm vợ anh. – Thi Thi tức giận, nói từng lời từng chữ như muốn nói anh ta rằng tôi đã là hoa có chủ, anh không thể đập chậu cướp hoa.
- Phong Thần không phải là chồng mày, anh ấy là hôn phu của tao, nghe rõ chưa? – Quan Tiểu Phi hất tay Châu Vũ, dùng tay nắm chặt cầm Thi Thi, trợn mắt nói với cô.
- Rốt cuộc là vì sao em không thể đáp lại tình cảm của anh mà lại đi đáp lại tình cảm của hắn ta. – Châu Vũ bị hắt tay ra, mất thăng bằng ngồi bệt xuống đất nhìn chằm chằm Thi Thi với đôi mắt mông lung, thất vọng, anh tiếp tục nói: “Anh sẽ giết chết anh ta” – Anh nhanh chóng đổi biểu cảm tức giận, đứng mạnh lên, xoắn tay áo bước nhanh ra cười.
- Nè! Anh động tới cọng tóc của Phong Thần, con nhỏ này sẽ chết! – Tiểu Phi hết lên đưa tay sát cổ cô, như muốn bóp nát cổ cô.
- Cô đừng quên cô chỉ là một quân cờ của tôi và anh tôi. – Anh quay đầu lại tức giận, đi nhanh về phía Tiếu Phi hất mạnh tay cô.
- Anh cũng đừng quên là cũng có ba tôi giúp sức, chúng ta đã thỏa thuận rằng sẽ không làm hại đến Phong Thần và cả cô ta. – Đang nói giọng đều đều thì cô bống nhấn mạnh khi nói đến từ ‘cô ta’ và trợn mắt nhìn Thi Thi.
-------------------------------------
1 tuần trôi qua, Lam Lam rốt cuộc cũng tỉnh dậy, đầu cô được bằng một dải bang trắng. Vừa tỉnh dậy Lam Lam liền hét tên Thi Thi rồi đưa cánh tay về phía trước.
- Tiểu Lam, anh đây! – Hạo Thiên ngoại trừ ra phòng khách bàn với Phong Thần thì gần như thời gian đều ở bên cạnh Lam Lam
- Thiên… Thi Thi đâu, cậu ấy đâu? Anh cho em gặp cậu ấy, em vừa mơ thấy cậu ấy bị bắt đi mất… Chỉ là mơ thôi đúng không? Anh nhanh lên dẫn em đi gặp cậu ấy. – Cô vừa rơi nước mắt vừa loạn choạn đẩy Hạo Thiên, vừa cố bước xuống giường.
- Tiểu Lam! Bình tĩnh! Bình tĩnh nghe anh nói! – Hạo Thiên cố gắng ngăn cô lại, ôm cô vào lòng, xoa xoa đầu cô.
- Cậu ấy đâu…? Thi Thi… Gọi cậu ấy đi… Thi Thi… - Cô bị sự dịu dàng của Hạo Thiên kiềm lại, cô bắt đầu khóc rồi cố gọi tên Thi Thi
- Cô ấy mất tích đã 1 tuần, tới giờ vẫn chưa biết được vị trí của cô ấy, chỉ biết người bắt cô ấy mà thôi. – Anh nhẹ nhàng giải thích cho cô, vừa vút tóc vừa dịu dàng nói với cô.
- Gì chứ …!!!? – Cô ngước mặt lên nhìn anh, mặt cô chạm mặt anh, cô nhìn anh bằng sự ngạc nhiên. Cô bắt đầu rơi lệ nhiều hơn, giọng cũng bắt đầu nghẹn lại, nói cũng khó khăn hơn:
- Anh… đang giỡn đúng…đúng…không ? – Cô mong câu trả lời không phải là câu trả lời cô đang sợ hãi.
- Tiểu Lam… Bảo bối à!!! – Anh thực sự không biết giúp cô như thế nào, cô gần như suy sụp, anh thực sự đau long đến không thể chịu đựng được.
- Không…Không…Em phải đi tìm cậu ấy… Anh tránh ra cho em…- Cô cố gắng đẩy anh, để mình thoát ra khỏi lòng anh, cố chạy đi ra ngoài để cứu Thi Thi.
- Bảo bối...! Ngoan! – Anh dùng sức ôm cô vào lòng, dùng tay nhẹ nhàng vút mái tóc của cô, đến khi cô bình tĩnh một chút, anh đẩy nhẹ cô, dùng tay lau nước mắt của cô rồi tiếp tục trấn an:
- Anh đang cố tìm Thi Thi. Trong lúc đó em phải nghỉ ngơi tốt để khi Thi Thi về em còn có thể chăm sóc cô ấy chứ! Có đúng không?
Anh tiếp tục ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ đầu co, bả vai cô đã đỡ run hơi, bây giờ chỉ còn tiếng nấc nhẹ, cô thiếp đi trong lòng anh.
--------------------------------------
Mỗi ngày Thi Thi đều được họ cho ăn đầy đủ, Châu Vũ không ngừng dùng những lời ngon ngọt nói với cô, bên cạnh đó Tiểu Phi luôn lợi dụng lúc không ai để hành hạ cô, tuy là không mạnh cũng không hề nhẹ nhưng đủ lưu lại dấu vết trong thời gian dài. Thi Thi cô biết đây là nhà kho trường học nhưng đúng là nó đã bị bỏ hoang, cách xa nơi học, nơi mà gần như không ai đặt chân tới, cô dù kêu khàng cổ họng cũng không ai nghe thấy, dù cô kêu lên vì đau cũng không ai nghe, xung quanh gần như sạch sẽ, không có bất kì đồ vật nhọn nào có thể giúp cô cắt sợi dây. Cô đây mỗi ngày trôi qua vô vị, vô ích, cô bây giờ thật sự sống không bằng chết, cô muốn cắt lưỡi chết đi cho rồi nhưng mà cô muốn dù bản thân chết thì người cuối cùng cô nhìn thấy trên đời này là anh, Bạch Phong Thần.