Chương 1: Là đôi mắt ấy

Tít tít tít… Tít tít tít…

- Con gái ơi! Dậy đi nào! Sáng nay con có buổi tựu trường đó. – Một người phụ nữ tầm 40 tuổi lên tiếng.

- Dạ, vâng!

Đôi chân nhỏ nhắn từ từ bước xuống giường, cô vừa bước vừa nhún nhảy đến phòng vệ sinh. Sau khi lấy nước tạt nhẹ vào khuôn mặt, để đọng lại những giọt nước nhỏ trên hang mi dài của cô làm cho đôi mắt không to, không nhỏ cùng con ngươi nâu nâu, trong trong trở nên đẹp lạ thường. Đôi môi nhỏ nhắn, đỏ mọng mỉm cười làm lộ ra hàm răng thẳng táp cùng chiếc cầm V-line của cô. Cô bước đi nhẹ nhàng mặc trên mình bồ đồng phục của trường, chải mái tóc mềm mượt ngang lưng, tô một ít son dưỡng và xách cặp xuống nhà cùng gia đình ăn sáng.

- Đứa con gái của tôi xuống rồi đấy à! – Một người đàn ông khoảng 45 tuổi vừa nói vừa cười vừa nhìn cô con gái của mình.

- Bữa sáng đã sẵn sàng rồi đây! – Mẹ cô nhẹ nhàng nói.

- Dạ, vâng! Mời ba mẹ dùng bữa ạ!

- Um…

Bồng tiếng chuông điện thoại reo lên.

- Alo!

- Xin chào, Hàn Thông đội trưởng

- Chuyện gì?

- Có một số giấy tờ cần ông giải quyết ngay.

- Được rồi. Tôi đến ngay

- Dạ, vâng.

Sau khi cúp điện thoại, cô đã hỏi ngay:

- Ba à, chiều nay con đến đồn nhé.

- Được rồi, ba sẽ đợi con chỗ cũ! – Hàn Thông dịu dàng nói với cô

- Dạ vâng.

- Con ăn xong rồi. Thưa ba mẹ con đi học.

Cô ấy là Hàn Ngọc Thi, là con của một cảnh sát có tiếng ở thị trấn X là Hàn Thông và cô giáo của những bà nội trợ, Chân Nguyệt. Tuy gia đình cô là một gia đình bình thường nhưng là một trong những gia đình hạnh phúc của thị trấn.Cô hôm nay đi tựu trường năm cuối cấp 3. Cô là một những hoa khôi và những học sinh xuất sắc của trường.

Cô đến trường, không khí trường học vẫn khiến cô mê mẫn, cô bước chân đến lớp.

- Chào cậu Thi Thi! – Hạ Vũ Lam tươi cười nói

- Chào cậu Lam Lam! – Cô đáp lại cùng cái ôm thân mật

Hạ Vũ Lam sở hữu đôi mắt to tròn, long lanh với mái tóc ngắn xõa ngang vai và mái thưa, cô là bạn thân từ nhỏ của Hàn Ngọc Thi, tuy hai gia đình không gần nhà nhau nhưng họ vẫn rất thân. Hạ Vũ Lam về nhan sắc lẫn học hành đều thua Hàn Ngọc Thi, nhưng không đáng kể, bởi lúc đi với nhau họ như hai tiên nữ giang trần.

- Chiều nay cậu có phải tới đồn với bác không?

- Có chứ! Mà sao đấy?

- Tính rủ cậu về nhà tớ chơi, tớ có thứ này muốn cho cậu xem.

- Thế sau khi tớ ăn tối sẽ sang.

- Thế cũng được, nhưng cậu tối nay ở nhà với tớ đi.

- Sao thế? Hai bác lại đi công tác à?

- Uk, Uk.

Cuối cùng cũng kết thúc giờ học, cô tới đồn cảnh sát cùng ba mình. Lúc tới nơi hình như ba cô đang giải quyết một vụ án mới. Cô không dám kêu sợ phiền ba, nên đã đi ra ngồi đứng, bỗng có một đám người mặc đồ đen chạy ngang qua bụi cây đối diện cô. Cô vừa nhìn lên đã chạm thẳng vào ánh mắt ấy. ánh mắt mà cô đã mơ thấy cách đây mấy hôm, đôi mắt ấy đẹp đến độ cô vẫn nhớ nhin in, khiến tim cô chậm mất một nhịp. Chính là đôi mắt đó, là nó, đúng là nó….