"Chết rồi. . . Công tử gia. . . Chết rồi?"
Hoàng Xảo Xảo ăn mặc, trang điểm lộng lẫy nổi bật lên trong đám người,nhưng hiện tại gương mặt có vài phần tư sắc đó đang xám như tro tàn nhìn chằm chằm vào thi thể không đầu đang lung lay trên đài cao.
" Sao... sao lại như vậy.... Từ Lạc.. sao có thể giết được công tử gia chứ ? " Hoàng Xảo Xảo lắp bắp nói, cả người như bị sét đánh, trời đất quay cuồng , ngồi phệch xuống đất: " Đây không phải là thật... nhất định không phải là thật... "
Hoàng Xảo Xảo đã đem toàn bộ hy vọng của cuộc đời mình ký thác vào Trần Hồng Phi, mong sau này trở nên người trên người khi dấn thân đi theo hắn , trao cho hắn mọi thứ từ thân xác cho tới sinh mệnh. Nhưng hiện tại, Trần Hồng Phi cứ thế mà chết khiến cho Hoàng Xảo Xảo dường như không thể tiếp nhận nổi.
Đám người bu lại coi cũng vô cùng ngạc nhiên, trợn mắt há mồm nhìn quanh. Tạp dịch khiêu chiến ngoại môn đệ tử thì hầu hết đều có hạ tràng rất thảm, thành công thì cũng có nhưng rất ít. Hơn nữa thì đa số trong đám người dành chiến thắng đó thì đều là lão tạp dịch đã cẩu thả mấy chục năm, còn như Từ Lạc mới nhập môn không bao lâu , chỉ là một tên tiểu tạp dịch đã trực tiếp miểu sát một tên ngoại môn đệ tử thì quả thực là chưa từng thấy. Đừng nói là đám quần chúng ăn dưa kia, ngay cả là kẻ được xưng tụng là Âm Dương Phán Quan - Cừu lão chấp sự cũng chau mày thật sâu, hai mắt mở trừng trừng một hồi lâu mới định thần lại được. Cừu chấp sự đã quên mất bản thân mình chủ trì qua bao nhiêu trận sinh tử đấu này, trận chiến trước mắt này có lẽ với hắn không phải là trận chiến máu tanh nhất, cũng chẳng phải là trận chiến hung tàn nhất mà đây tuyệt đối là một trận chiến kết thúc nhanh nhất, kẻ xuất thủ quả quyết nhất, lưu loát nhất.
Tiểu tử khá lắm !
Trong đám người, bất thình lình xông ra như một đạo quỷ ảnh. Chân chưa chạm đất đã lập tức phong hầu, xuất chưởng , mọi hành động dường như đã được tập luyện từ trước hàng trăm hàng vạn lần. Chỉ hai từ " lưu loát, sạch sẽ " khiến cho Trần H ồng Phi chết như thế nào e rằng chính hắn cũng không biết. Rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng thì Trần Hồng Phi đã trở thành một thi thể không đầu, còn Từ Lạc thì biến mất.
Thực sự là quá nhanh quá nguy hiểm !
Ngày tiếp theo,
Chấp Sự Đường.
" Tiểu tử , đây là thân phận bài của ngươi. Cẩn thận coi chừng mất , từ hôm nay trở đi ngươi chính là tam đẳng ngoại môn đệ tử của Xích Luyện Tông."
Tiếp nhận lệnh bài trong tay Cừu lão chấp sự, Từ Lạc không biết nói gì, trong lòng tràn đầy cảm xúc hỗn loạn. Sáu năm trước hắn bái nhập Kim Hà Tông trở thành một tên tạp dịch chuyên trồng trọt linh điền, tu luyện mấy năm trời mà tu vi tiến triể vô cùng chậm chạp. Bởi vì cảm thấy tiên lộ không thông, hy vọng xa vời nên Từ Lạc dứt khoát từ bỏ tiên lộ đầu nhập ma đạo. Nửa năm trước bái nhập Xích Luyện Tông, trở thành một tên tạp dịch đệ tử , chuyên đi rút hồn cho kẻ khác. Giờ đây cũng đã trở thành một tên đệ tử chính thức, cho dù chỉ là tam đẳng đệ tử nhưng cũng tốt hơn tạp dịch rất nhiều. Tại Xích Luyện Tông này thì tạp dịch ngoại trừ đi rút hồn cho kẻ khác thì chẳng được phép làm gì khác, cũng chẳng có lợi ích gì. Trở thành tam đẳng đệ tử, có tấm ngọc bài này thì mỗi tháng có thể nhận lấy chút tài nguyên thì không nói, quan trọng là có thể học tập pháp thuật cường đại của tông môn.
" Tiểu tử , ngươi thay thế vị trí dịch trưởng của Trần Hồng Phi mỗi tháng cần phải nộp lên năm đạo âm hồn. Đừng có quên đó nha. " Cừu lão chấp sự hòa ái nói.
Xích Luyện Tông không nuôi người rảnh rỗi. Cho dù là tạp dịch hay đệ tử mỗi tháng đều phải nộp âm hồn cho tông môn. Thân phận càng cao thì số lượng âm hồn phải nộp càng nhiều. Tạp dịch chỉ cần nộp một âm hồn, tam đẳng đệ tử thì ba âm hồn, tuy nhiên dịch trưởng thì phải nộp năm đạo âm hồn đơn giản vì dịch trưởng quản lý 5 tên tạp dịch.
Nói một cách khác thì chỉ cần mỗi tháng một tên tạp dịch nộp lên một âm hồn thì nhiệm vụ của ngươi hoàn thành, nếu tạp dịch giao nộp nhiều hơn hoặc âm hồn do ngươi bắt được sẽ đều là của ngươi.
" Tiền bối... dịch trưởng.... vị trí này ta có thể để cho người khác không ? " Từ Lạc ngập ngừng hỏi.
" Hử ? " Cừu lão chấp sự thoáng kinh ngạc : " Tiểu tử, dịch trưởng là một chức vụ béo bở, rất nhiều tam đẳng đệ tử đang xếp hàng tranh đoạt đó nha. "
Dịch trưởng quả thật là một công việc vô cùng ngon ăn , chỉ cần ngươi tiết chế một chút thì có thể bóc lột đám tạp dịch vô số âm hồn.Từ Lạc không muốn đi áp bức, bóc lột người khác không phải là vì hắn nhân từ hay nương tay gì mà vốn dĩ chẳng cần phải làm vậy cho tốn công phí sức. Ở thế giới tận thế âm hồn vô số , chất lượng gấp mười lần , duỗi tay ra là có thể tóm lấy cả đống , hơi đâu ở đây người tranh ta đoạt cái chức vụ vớ vẩn chỉ để bóc lột kẻ khác vài ba con âm hồn. Rời xa phân tranh, yên lặng cẩu mới là chính đạo.
" Tiểu tử ! Ngươi phải nghĩ thật kỹ đó nha. Cho dù ngươi từ bỏ vị trí dịch trưởng thì mỗi tháng cũng phải nộp lên 3 đạo âm hồn đó biết không hả ? "
" Không sao hết! Ba đạo âm hồn đối với vãn bối mà nói thì cũng còn có thể chịu được. Ráng giết nhiều hơn một chút thì cũng không khó lắm. Đa tạ tiền bối ! Vãn bối cáo từ ! "
Từ Lạc nhanh chóng rời đi.
" Thật không ngờ tiểu tử này là một kẻ khó chơi đó nha. " Cừu lão chấp sự híp mắt nhìn Từ Lạc, mặt cười nhưng tâm không cười lẩm bẩm :" Tuổi còn nhỏ lại biết che giấu bản thân, hiểu đạo tiến thối, thâm tàng bất lộ , không tranh hơn thua.... đã không xuất thủ thì thôi, một khi ra tay là không lưu kẻ hở ... thật sự là một hạt giống tốt lại vô cùng hiếm có a. "
...............
Tạp dịch ở Xích Luyện Tông chen chúc nhau trong một động quật xú khí xung thiên nằm ở chân núi hoang vu, còn đệ tử chính thức thì mới bước vào được Lão Hòe Lĩnh. Truyền thuyết nói rằng phía dưới Lão Hòe Lĩnh có một đầu cổ lão địa mạch, linh khí vô cùng tràn đầy lại còn ẩn chứa âm sát chi khí , tuyệt đối là một khối phong thủy bảo địa. Đối với tu sĩ ma đạo thì không dựa vào hấp thu thiên địa nguyên khí để tu luyện nhưng âm sát chi khí này lại có thể dựng dục ra rất nhiều tài nguyên quý giá.
Thanh U Động,
Trước đây là động phủ của Trần Hồng Phi, hiện tại thuộc về Từ Lạc. Trước động phủ là một khu rừng hòe nho nhỏ, trong rừng có đình lục giác , cũng có đình đài nhưng cũ nát xập xệ vô cùng, không biết đời chủ nhân nào đã xây dựng lên. Phía trong động phủ là phòng khách rộng rãi, nội thất bên trong thiên về màu tím mộng mơ vô cùng mạnh mẽ tràn đầy nam tính. Ngoài ra còn có 6 gian thạch thất dùng luyện đan, bày trận này nọ nọ kia.
Động phủ của ngoại môn đệ tử so với tưởng tượng của Từ Lạc khác xa rất nhiều, hắn cắn ngón tay suy nghĩ tìm cách dọn dẹp , thanh lý đống đồ trong này rồi mua một chút đồ vật ờ hớ e hèm đem về trưng bày cho nó thêm sức sống, dù sao thì đây cũng đã trở thành nhà mình.
Hử ? Đang suy nghĩ không biết nên ghế tình yêu màu gì thì Từ Lạc chợt trông thấy một nử tử đang tiến tới.
" Từ ... Từ Lạc sư đệ... Ngươi.... ta.... " Hoàng Xảo Xảo lắp bắp.
Hôm nay Hoàng Xảo Xảo ăn vận vô cùng xinh đẹp , chỉ mặc một cái váy tím ngắn ngủn , trong suốt, ngay cả giày đều không mặc , chân trần đi tới.
" Sư đệ... ngươi nghe ta giải thích... kỳ thật.... trước đây, là do Trần Hồng Phi bức ta làm như vậy.. ta.. "
Từ Lạc tủm tỉm cười không nói gì, ngoắc ngón tay.
Hoàng Xảo Xảo thấy vậy lập tức nhào tới, vui mừng rúc vào trong ngực Từ Lạc : " Sư đệ, kỳ thực ta vẫn rất thích ngươi. Mấy ngày trước.... Ức...c.... "
Đang õng ẹo, Hoàng Xảo Xảo chợt nghẹn giọng, sắc mặt trở nên tái nhợt, thần sắc vô cùng hoảng sợ, mắt trợn tròn , miệng há hốc . Trong ấn tượng của ả, Từ Lạc một mực là một kẻ ít nói , trầm mặc. Lúc này ả mới ý thức được Từ Lạc đáng sợ, nhất là nụ cười của hắn như ác ma khiến lòng ả rét lạnh.
" Bí mật.... bí mật... " Hoàng Xảo Xảo lấy sức mình giãy dụa liên hồi, cố gắng thều thào : " Ta biết bí mật..... Trần Hồng Phi bí mật.... thả... thả ta... "
Từ Lạc hất tay, Hoàng Xảo Xảo nằm thẳng cẳng dưới đất run rẩy thở dốc.
" Cho ngươi mười hơi thở ! Nói ! " Từ Lạc lạnh lùng nói.
" Động phủ ... ở dưới có mật thất.... Phiêu MIễu Cung nữ đệ tử... là phụ mẫu của Trần Hồng Phi liều mạng bắt giữ cho hắn.... để dành khi Trần Hồng Phi đạt tới Hóa Khí Cảnh thì song tu.... " Hoàng Xảo Xảo vừa thở vừa gấp gáp nói.
Từ Lạc nghe vậy ngoài mặt thì thờ ơ nhưng trong lòng thì sóng lớn dâng lên.
Phiêu Miễu Cung !
Là tiên đạo đại tông của tu hành giới, địa vị vô cùng bất phàm. Trong truyền thuyết nữ đệ tử của Phiêu Miễu Cung khi nhập môn sẽ được gieo xuống một hạt giống, tương lai khi có đạo lữ thì hạt giống sẽ nảy mầm đơm hoa kết trái. Nghe nói nếu song tu đúng cách thì song phương đều đạt được lợi ích vô cùng to lớn. Phiêu Miễu Cung thì một mực gọi đó là Phiêu Miểu Chi Hoa nhưng người đời lại xưng là Hợp Hoan Chi Hoa. Chính vì nguyên nhân này mà việc kết thành đạo lữ với nữ đệ tử của Phiêu Miểu Cung là một chuyện mà tất cả nam nhân có nằm mộng cũng nghĩ đến. Năm đó Từ Lạc khi còn là tạp dịch ở Kim Hà Tông cũng thường nghe nói rằng đời này chỉ cần có thể kết duyên với một nữ đệ tử của Phiêu Miểu Cung thì từ đây có thể cá chép vượt long môn, nhất phi trùng thiên.
Từ Lạc xử lý Trần Hồng Phi chỉ muốn đoạt động phủ, báo thù rửa hận ,thật không ngờ còn có chuyện vui ngoài ý muốn như vậy.
Mật thất,
"Ai ? " Ngươi không phải tiểu tặc tử họ Trần kia... Ngươi là ai ? " Một thanh âm vang lên
Từ Lạc khẽ ngạc nhiên, giọng nói này nghe hơi bị già, chẳng phải giọng điệu du dương êm ái của nữ nhân xinh đẹp. Hắn nhìn qua cửa sổ , trông thấy một lão thái bà lập tức trừng mắt nhìn Hoàng Xảo Xảo như muốn nói rằng ngươi coi lão tử là thằng mù sao ? Một lão thái bà nhăn nheo xấu xí mà dám gọi là Phiêu Miểu Cung nữ đệ tử ?
Hoàng Xảo Xảo quằn quại chỉ tay vào gian mật thất kế bên như hiểu ý hắn.
Từ Lạc có chút hoài nghi, mở cửa sổ ra.
Bên trong là một nữ tử thân mang tố y trắng nhạt đang ôm đầu gối ngồi co ro trong góc, dường như nàng phát hiện được nên ngẩng đầu lên.
Từ Lạc lập tức biến sắc, hai tay dụi mắt liên tục rồi nhìn lại.
Không thể nào.... dụi mắt... trừng trừng nhìn...
Từ Lạc có cảm giác trời đất quay cuồng, hô hấp đình chỉ , mặt mày tái mét.
Làm lại cái nữa.... dụi mắt liên tục..... trừng mắt nhìn...
Éc !
Từ Lạc thở hông nổi, lập tức đóng cửa, hít sâu một hơi.
" Ngươi có biết trong đó giam giữ ai không ? "
" Ta cũng không rõ lắm, Trần Hồng Phi có kêu ta đi điều tra qua. Nữ nhân kia gọi là Sở Thiên Thiên nhưng mà ta đã điều tra kỹ , Phiêu Miểu Cung không có ai gọi là Sở Thiên Thiên cả. "
" Chuyện này còn có ai biết nữa không ? "
" Chỉ có Trần Hồng Phi biết, phụ thân hắn.... đã chết , mẫu thân hắn cũng biết nhưng trở về một thời gian thì cũng đã chết... "
" Ngươi xác định sao ? "
" Xác định ! Đúng..... A... Đừng " Hoàng Xảo Xảo như ý thức được gì đó, thất kinh la lớn : " Không.... đừng mà... "
.........
Trong cánh rừng hòe, Từ Lạc đang lấp đất trồng một cây hòe trên một cái hố mới đào.
Nhắm mắt lại, Từ Lạc vẫn có thể cảm giác được nội tâm run rẩy liên tục. Hít sâu mấy lần, mở mắt ra nhìn chằm chằm động phủ... Từ Lạc đang do dự có nên chạy trốn hay không ...
Trong mật thất , nữ nhân trong đó hắn đã gặp qua.
Cơ bản đó chẳng phải là cái quái gì nữ đệ tử Phiêu Miểu Cung gọi là Sở Thiên Thiên ..... con mẹ nó chứ .. đó là đương kim thánh nữ của Phiêu MIểu Cung được giang hồ xưng tụng là Thiên Tiên Thánh Nữ - Sở Lăng Tuyệt !