Chương 10: Diễn.

Dù thế nào thì Từ Lạc vẫn không ngờ rằng Sở Lăng Tuyệt vậy mà nhận ra mình. Ngạc nhiên hơn là không chỉ nhận ra mà còn nhớ rõ họ tên đầy đủ khiến cho Từ Lạc càng thêm bối rối. Lúc đầu hắn còn chuẩn bị nhân cơ hội này hóa thân tuyệt thế dâm tặc, trêu đùa tiểu bì nương một chút thuận tiện sờ mó bốc hốt một chút. Nhưng không ngờ lại bị nhận dạng khiến cho mọi kế hoạch bị chặn đứng.

" Ngươi là đệ tử Kim Hà Tông ... Từ Lạc phải không ? " Sở Lăng Tuyệt chắc chắn nói.

" Ngươi nhận lầm người rồi. " Từ Lạc xoay người bỏ đi.

" Ngươi đừng hòng gạt ta ? Từ nhỏ ta gặp qua chuyện gì đều không thể quên, thấy mặt người thoáng qua cũng đều nhớ rất kỹ. Huống hồ gì... " Sở Lăng Tuyệt kích động :" Ngươi trồng cái gì mà cà chua đó, hương vị rất đặc biệt. Ta có ấn tượng vô cùng sâu sắc..... năm đó ta còn gặp ngươi để mua hạt giống nữa mà. "

Sở Lăng Tuyệt nói khiến Từ Lạc lập tức dừng bước, quay lại nhìn nàng chằm chằm.

" Ngay cả những chuyện nhỏ như vậy ngươi cũng nhớ rõ vậy sao ? "

" Ta đã nói rồi. Ta gặp qua chuyện gì đều không thể quên... "

Từ Lạc không rõ Sở Lăng Tuyệt nói như vậy nhằm mục đích gì nhưng mà nội tâm của hắn thực sự có chút rung động. Hắn thật không dám nghĩ tới, năm đó chỉ gặp nhau một lần như nước chảy bèo trôi vậy mà Sở Lăng Tuyệt thân là Thánh Nữ của Phiêu Cung lại có thể để tâm , nhớ rõ một tên tiểu tạp dịch như mình. Tuy nhiên Từ Lạc cũng không tinh trùng thượng não mà cho rằng mị lực của mình ghê gớm đến mức SỞ Lăng Tuyệt mê đắm nhớ mãi không quên.

Chợt ,

" Tiên nhi , ngươi nói gì hả ? Hắn là đệ tử Kim Hà Tông ? " Sát vách truyền đến âm thanh của lão thái bà.

" Bà bà, ngươi còn nhớ mấy năm trước ta đem hạt giống cà chua bi về không ? "

" A ? Chính là trái cây nhỏ mà ngươi thích ăn đó sao ? "

" Phải đó. Năm đó chính tay ta trực tiếp mua của hắn đem về." Sở Lăng Tuyệt nhíu mày nhìn Từ Lạc : " Nhưng mà... tại sao ngươi lại ở đây ? Còn ... giết Trần Hồng Phi ? "

Đã bị nhận dạng , Từ lạc dứt khoát ngã bài.

" Ta hiện tại là Xích Luyện Tông đệ tử. Đường đường chính chính là ma tu giết người không ghê tay, chuyên môn rút sống hồn phách con người.... đại loại thế. "

" Á ? Ngươi.... là.... vì cái gì chứ ? "

" Hừ ! Làm gì có nhiều lý do vậy chứ ? Ta thích ! Được chưa ? "

Lão thái bà xen vào:

" Từ xưa đến nay đệ tử tiên tông một khi dấn thân Ma đạo thì đều là vì linh căn hạn chế, tiên lộ không thông nên không thể không lựa chọn ma đạo, thay đổi đường đi mà thôi. " Lão thái bà dừng lại một chút nói tiếp : " Người trẻ tuổi , nếu đã biết thân phận Tiên nhi, lão thân cũng hy vọng ngươi có thể giơ cao đánh khẽ thả chúng ta rời đi. "

Từ Lạc không nói gì, lẳng lặng đứng tựa cửa trầm tư.

" Nếu tiểu hữu chịu giơ cao đánh khẽ, thả chúng ta một đường sống, lão thân sẽ vô cùng cảm kích , Phiêu Miểu Cung từ trên xuống dưới nhất định càng không quên đại ân của tiểu hữu hôm nay. "

Từ Lạc vẫn lặng im.

" Tiểu hữu nếu nguyện ý cũng có thể cùng chúng ta rời đi. Đến Phiêu Miểu Cung, lão thân không dám chắc chắn đảm bảo cho ngươi tiên lộ thông suốt nhưng tuyệt đối có thể đảm bảo ngươi có thể xây chắc căn cơ đại đạo. Ngươi cần cái gì , chúng ta nhất định dốc hết sức tương trợ."

" Ha ha ha... nhầm.. Kiệt kiệt kiệt.. " Từ Lạc cười lớn : " Lão tiền bối ! Tiên duyên a.... vẽ bánh nướng thì vẽ một chút còn có thể tin. Bánh vẽ quá lớn thì có chút xạo chó đó nha. Vả lại, khẩu vị của ta tương đối nhỏ, bánh to như vậy ta nuốt không trôi đâu đó nha. "

" Người trẻ tuổi , lão thân nói chuyện trước giờ vẫn nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu ngươi không tin lão thân có thể lập xuống huyết thệ ngay lập tức. "

Thấy Từ Lạc không nói không rằng , lão thái bà tiếp tục thuyết phục:

" Hơn nữa sau khi bái nhập Phiêu MIểu Cung, lão thân có thể thuyết phục cung chủ thu ngươi làm đồ đệ. Lúc đó ngươi sẽ là Phiêu Miểu Cung thánh tử , sư đệ của Tiên nhi. ... Có chuyện ngươi không biết, mấy năm trước khi Tiên nhi đem cà chua bi về, nàng lập tức tự tay trồng trong biệt uyển của mình. Hiện tại những hạt giống đó đã nảy mầm , trưởng thành đơm hoa kết trái. Tiên nhi luôn nói rằng nàng trồng ra cà chua bi không giống hương vị của ngươi trồng nên luôn muốn đến Kim Hà Tông thỉnh giáo ngươi. Giờ ngươi bái nhập Phiêu Miểu Cung vừa vặn có thể chỉ điểm cho nàng đó hả. "

" Tiên nhi ! Lão thân nói phải không ? Chẳng phải ngươi vẫn luôn mong chờ có ngày gặp được Từ tiểu hữu để thỉnh giáo sao ? "

Từ Lạc nghe một hồi lập tức nhận ra lão thái bà này đang vẽ một cái bánh nướng ngày càng siêu to khổng lồ. Lần này không phải là tiên duyên mà là đạo lữ bánh nướng, giang hồ gọi là Mỹ Nhân Kế !

Sở Lăng Tuyệt cũng hiểu được dụng ý của lão thái bà , nàng nhìn Từ Lạc khẽ cắn môi, do dự một chút rồi bằng một ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Từ Lạc nói:

" Từ... Từ đạo hữu, ngươi có thể buông tha cho ta sao ? "

" Được !" Từ Lạc gật đầu.

Không ngờ rằng Từ Lạc đáp ứng nhanh gọn lẹ như vậy, Sở Lăng Tuyệt giật mình, ngẩn người thật lâu mới mở miệng :

" Ngươi... thật nguyện ý thả ta ? "

" Cái này.. có gì đâu mà nguyện ý với không nguyện ý. Con người của ta tương đối là mê gái đó nha. Gặp nữ nhân lập tức cứng lên, ngươi lại xinh đẹp ngon lành như vậy, tùy tiện ném cho ta một cái mị nhãn ta đã chịu không nổi rồi. Đừng nói là thả ngươi, cho dù ngươi muốn ta móc tim ra ta cũng sẽ không chút do dự a. "

Từ Lạc thả Sở Lăng Tuyệt không phải là xúc động nhất thời, cũng chẳng phải vì mấy cái bánh nướng lão thái bà vẽ ra. Đơn giản là hắn cảm thấy Sở Lăng Tuyệt là một trái bom hẹn giờ, hơn nữa Sở Lăng Tuyệt lại có thể nhớ rõ một con tép riu như hắn, còn tặng hắn một miếng Thất Thải Ngọc. Coi như trả lại ân tình, cũng né luôn trái bom hẹn giờ có thể nổ banh xác bất cứ lúc nào.

Ầm .... Ầm.....

Hai gian mật thất mở ra, lão thái bà chống quải trượng bước ra kinh nghi nhìn Từ Lạc một chút rồi vội vã chạy vào đỡ Sở Lăng Tuyệt đứng dậy.

" Ngươi... thật thả chúng ta ? " Sở Lăng Tuyệt vẫn còn chưa tin là thật.

" Nếu không thì ngươi muốn làm sao nữa hả ? Ngươi cho rằng ta rảnh rỗi ngồi đây diễn kịch với các ngươi sao ?" Từ Lạc phất phất tay đuổi người.

Thấy Từ Lạc đứng đó không động đậy, lão thái bà nói :

" Tiểu hữu ! Ngươi không đi cùng chúng ta sao ?"

" Chính các ngươi đi thôi. Ta ở đây rất tốt a. "

" Tiểu hữu , lão thân đã nói tuyệt đối giữ lời, không hề gạt ngươi. Chỉ cần ngươi theo chúng ta rời đi , lão thân tuyệt không tiếc hơi tàn hộ ngươi một đường tiên lộ... "

" Từ Lạc đạo hữu , ngươi đi cùng chúng ta đi. Ta thật sự là muốn thỉnh giáo ngươi ... " Sở Lăng Tuyệt yếu ớt nói.

Nhìn Sở Lăng Tuyệt yếu ớt, tái nhợt mặt mày, Từ Lạc dở khóc dở cười :

" Được rồi, được rồi . Ta đã đáp ứng thả các ngươi đi thì cứ đi cho lẹ. Đừng có chơi mỹ nhân kế lằng nhằng chi cho mệt. Đừng nghĩ rằng ta là loại người thấy gái đẹp là tinh trùng lên não a. "

Đi đến cửa , chợt lão thái bà dừng lại.

" Khoan đã ! Xích Luyện Tông cao thủ như mây. Nếu chúng ta cứ đi như vậy chắc chắn sẽ lọt vào tay người khác thôi. "

" Chuyện này không khó ! "

Từ Lạc lập tức lấy túi trữ vật ra,để hai người chui vào. Xích Luyện Tông rất lớn, hiện tại Từ Lạc chẳng biết bay, đi bộ mất hai canh giờ mới có thể ra khỏi Xích Luyện Tông. Lần này đi chưa được nửa đường thì trong túi trữ vật vọng ra tiếng lão thái bà.

" Nhanh ! Nhanh trở về ! "

Từ Lạc có chút mộng : " Sao nữa ? Hai người các ngươi có bệnh hay sao vậy ? Còn không chịu đi ? "

" Không ! Là Tiên nhi ! Nhanh, lập tức quay lại nếu không nàng sẽ hồn phi phách tán. Nhanh quay lại ! "

Cái ếu gì thía ? Từ Lạc đầu đầy hắc tuyến hung hăng quay lại.

Trong động phủ,

Mật thất.

Sở Lăng Tuyệt mềm yếu vô lực nằm trên giường, mồ hôi lạnh đầy đầu, mặt mũi tái nhợt lại ửng đỏ từng cơn, hô hấp dồn dập. Lão thái bà thì đi qua đi lại không ngừng...

" Ngươi... đây là .... chuyện gì vậy ? "

Từ Lạc tới gần thắc mắc, Sở Lăng Tuyệt hư nhược vội vã lắc đầu, mặt càng đỏ hơn, hai mắt nóng rực : " Từ... Từ đạo hữu... ngươi có thể.... có thể cách xa ta một chút...được không hả ?"

" Sao vậy ? " Từ Lạc đưa mặt ngu ra hít hít trên người mình : " Người ta có mùi gì hả ? "

" Không.... không phải vậy.... là ta... "

" Ngươi sao vậy ? "

" Tiểu hữu ! " Lão thái bà xen vào : " Ngươi có thể rời đi trước không hả ?"

Từ Lạc gật đầu nhìn Sở Lăng Tuyệt , trong đầu một ý nghĩ xuất hiện.

" Tiền bối , ngươi chiếu cố tiên tử . Ta đi tắm !"

Một lúc sau , Từ Lạc quay lại. Lần này hắn ướt nhẹp, cởi trần mặc quần đùi, vừa lau đầu vừa đi tới :

" Lần này trên người ta chắc là không còn mùi gì nữa đâu hả ? " Vừa nói Từ Lạc vừa đưa tay sờ lên mặt Sở Lăng Tuyệt.

Ngay lập tức, Sở Lăng Tuyệt run lên, ý thức mơ hồ

" Trời ơi là trời... ngươi... làm ơn đi, van ngươi mặc đồ vào đi.. ta xin ngươi... ớ hơ... ư ư.. "