Lại nói tiếp.
Âm hồn xuất hiện, cho dù không cần Khu Hồn Thảo, chỉ cần nín thở, nó sẽ không có cách nào bắt được ngươi, thậm chí không phát hiện được sự tồn tại của ngươi, cũng không chạm tới ngươi.
Nhưng âm linh thì khác.
Chỉ số thông minh của nó có lẽ không thể so được với nhân loại, nhưng ít nhất cũng không khác sư tử hổ báo là mấy.
Quan trọng nhất là, âm linh có được lực lượng cường đại, sau khi hóa thành hắc phong, có thể dễ dàng xé nát bét thân thể nhân loại, đừng nói người bình thường, ngay cả tu sĩ Dưỡng Khí cảnh, khi đụng phải âm linh, nếu không cẩn thận ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn.
Đáng sợ hơn, thứ này có thể phụ thân, sau khi phụ thân, giống như cương thi khát máu, cho dù thi thể có bị đánh nát bét, âm linh cũng sẽ phụ thân vào thi thể khác.
"Tiểu Lượng, nghe cậu nói, doanh trại các cậu có vẻ không chỉ bị âm linh tập kích một lần?”
"Tầm ba lần rồi.”
"Làm thế nào cậu có thể sống sót?”
"Nếu như không có Thanh tỷ và Nam ca, người trong doanh trại của chúng tôi có thể đã chết sạch rồi."
Từ chỗ Vương Tiểu Lượng, hắn biết được Thanh tỷ và Nam ca hình như là hai vị đội trưởng đội tuần tra doanh trại của bọn họ, toàn bộ doanh trại chỉ có hai người bọn họ có thể đối phó âm hồn.
Nghe thấy trên người hai vị đội trưởng đều có thần lực, trong lòng Từ Lạc nghi ngờ: "Đội trưởng các cậu cũng là người Thần Miếu?”
"Không! Không phải, Thanh tỷ và Nam ca... Nói như thế nào đây, lúc trước có một lão tiên sinh đến từ Thần Miếu, hắn là một vị truyền đạo giả, đi ngang qua doanh trại của chúng tôi, dạy chúng tôi tu luyện thần lực, đối phó âm hồn, chẳng qua... doanh trại của chúng tôi có tầm trăm người, nhưng chỉ có Thanh tỷ và Nam ca tu luyện ra thần lực.”
"Thì ra là như vậy..."
Từ Lạc thầm nói, đến bây giờ hắn cuối cùng cũng xác định, thế giới này thật sự có Thần Miếu.
Về phần thần lực là loại lực lượng gì, hắn không biết.
Có lẽ đợi lát nữa đến doanh trại xem thử chuyện gì đang xảy ra.
“Đứng lại!”
Khi đến gần tháp canh, những người trên tháp hét lên.
"Đàm ca, là chúng tôi, tôi là Tiểu Lượng!"
"Tôi biết cậu là Tiểu Lượng, toàn bộ những người khác mở miệng nói chuyện!”
Âm Linh có thể phụ thân, nhưng không thể mở miệng nói chuyện, đây cũng là phương pháp phân biệt trực tiếp nhất, những người khác đều nhao nhao mở miệng, Từ Lạc cũng không ngoại lệ, cười chào hỏi.
“Tên nhóc này là ai? Không phải người trong trại chúng ta, Tiểu Lượng, sau cậu có thể mang người lạ đến?”
“Đàm ca, đây là một vị cao nhân, là cao nhân của Thần Miếu, anh ấy tới giúp chúng ta diệt trừ âm linh!”
Vừa nghe là cao nhân đến từ Thần Miếu, Đàm ca đứng trên tháp canh lập tức chạy xuống, khó tin nhìn chằm chằm Từ Lạc:
"Ngài... ngài thực sự là cao nhân đến từ Thần Miếu?”
Từ Lạc nhún nhún vai, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
"Nam ca! Tiểu Lượng tìm được cao nhân của Thần Miếu! Chúng ta được cứu rồi!”
"Mọi người mau ra ngoài đi! Cao nhân đến từ Thần Miếu đã đến cứu chúng ta!”
Doanh trại mở cửa lớn, từ bên trong có một đống người chạy ra, cầm đầu là một thanh niên cơ bắp cao lớn, hắn để trần nửa người, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, giơ một cây đuốc bước nhanh tới.
"Là ai? Ở đâu, cao nhân Thần Miếu ở đâu?”
“Nam ca!”
Vương Tiểu Lượng hưng phấn chạy tới, chỉ vào Từ Lạc: "Từ đại ca chính là cao nhân của Thần Miếu! Anh ấy tuyệt lắm!”
Lúc thanh niên cơ bắp nhìn thấy Từ Lạc, lập tức sững sờ tại chỗ, trừng mắt hổ, đột nhiên, giống như nhớ tới cái gì đó, kinh hô: "Là cậu!”
“Ha!”
Lúc nhìn thấy thanh niên cơ bắp này, vẻ mặt Từ Lạc cũng ngẩn ra, hắn thật sự không ngờ lại trùng hợp như vậy.
"Nam ca! Hai người..."
Vương Tiểu Lượng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của thanh niên cơ bắp, nội tâm cực kỳ nghi hoặc:
"Hai người quen nhau?”
Thanh niên cơ bắp cẩn thận nhìn chằm chằm Từ Lạc, một bàn tay yên lặng đặt trên chủy thủ treo ở sau lưng:
"Mấy ngày trước tôi đã từng gặp một lần!”
"Ah! Vậy thì tốt quá, Từ đại ca chính là cao nhân của Thần Miếu, lần này anh ấy đến giúp chúng ta diệt trừ đầu âm linh kia!”
Thanh niên cơ bắp trầm giọng nói: "Cậu ta căn bản không phải là cao nhân của Thần Miếu!”
Cái gì!
Vừa nghe lời này, người trong doanh trại nhao nhao đề phòng, ngọn đuốc trong tay lập tức được châm lên, lấy vũ khí trên người ra, tầng tầng lớp lớp vây quanh Từ Lạc.
Lúc này, không biết ai hét lên: "Thanh tỷ đến!”
Trong đám đông, có một cô gái bước nhanh đến.
Cô gái thân hình cao gầy, tóc buộc đuôi ngựa, trên người mặc một chiếc áo rằn ri, dưới mặc quần jean, chân mang boots, hai bên hông một bên treo chuỷ thủ, một bên mang theo vỏ súng, phía sau lưng đeo một cái vỏ đao hình bán nguyệt, khuôn mặt thoạt nhìn vốn được coi là mỹ lệ động lòng người, nhưng lại có một vết sẹo màu nâu hẹp dài từ khóe mắt kéo dài đến khóe miệng, tựa như một con rết nằm sấp trên mặt.