Hôm nay bắt đầu khiêu chiến là hai vị lão tạp dịch, một người Dưỡng Khí tầng bảy, một người Dưỡng Khí tầng tám.
Sau khi lên đài, không mất nhiều thời gian, trực tiếp bị một đệ tử ngoại môn ngũ mã phanh thây, người thứ hai cũng không trụ được lâu, kết cục chết vô cùng thê thảm, bị luyện hóa ngay tại chỗ.
"Ha ha, lão già không biết sống chết, nghĩ rằng sống cẩu mấy chục năm, chế tạo được một kiện pháp khí, là muốn khiêu chiến đệ tử ngoại môn, thật sự không biết tự lượng sức."
Hoàng Xảo Xảo cầm trong tay một cây quạt tròn, phe phẩy trước người, khinh thường cười nói:
"Các ngươi không biết rằng tu vi, pháp khí mà các ngươi khổ sở tế luyện ra, đối với đệ tử ngoại môn mà nói, chẳng qua chỉ phí tài nguyên thôi, mấy chục năm chui rúc tu hành, căn bản không bằng đệ tử ngoại môn tu luyện ba, năm năm.”
“Người tiếp theo!”
Trên bục cao.
Lão chấp sự mặc áo đen trầm giọng hét lớn: "Tạp dịch Lý Khuê Nguyên khiêu chiến đệ tử tam đẳng ngoại môn Trần Hồng Phi!”
"Công tử xuất hiện."
Nghe thấy tên của công tử nhà mình, Hoàng Xảo Xảo lập tức tập trung tinh thần.
Cổ vũ cho Trần Hồng Phi.
"Lý Khuê Nguyên là ai?"
Từ Lạc hỏi, những tạp dịch cấp thấp khác cũng lộ vẻ thắc mắc.
"Chờ đã! Đó là... Đó có phải là lão Lý đầu không?”
Từ Lạc nhìn xung quanh, quả nhiên, một vị lão giả leo lên đài cao, ngoài vị lão Lý đầu ra thì còn ai vào đây?
Nhưng khác ở chỗ, lão Lý ngày thường bẩn thỉu, hôm nay lại ăn mặc rất gọn gàng, như cố ý thay một bộ y bào mới tinh.
"Lão Lý đầu sao lại..."
Từ Lạc vẫn luôn thắc mắc, một người khác khiêu chiến Trần Hồng Phi là ai, nghĩ đi nghĩ lại, không ngờ lại là lão Lý đầu.
Trong ấn tượng của hắn, lão Lý Đầu chỉ có tu vi Dưỡng Khí tầng bốn, hơn nữa nhát gan sợ phiền phức, hắn làm sao có thể khiêu chiến Trần Hồng Phi?
Chẳng lẽ...
Tu vi Dưỡng Khí tầng bốn của lão gia hoả này là giả?
Thông thạo cẩu đạo?
Cẩu trong Cẩu?
Không thể nào?
"Lão Lý đầu, xem ra ngươi ăn gan hùm mật báo, dám khiêu chiến bổn công tử?”
Mắt Trần Hồng Phi lộ ra vẻ dữ tợn, sát khí trong mắt lóe lên, nhếch mép cười lạnh, hắn cũng thật không ngờ hôm nay người khiêu chiến mình lại là lão Lý Đầu do mình quản lý.
"Lão già không biết sống chết! Hôm nay bổn công tử sẽ khiến ngươi hối hận khi đến thế giới này!”
Thân là dịch trưởng, bị tạp dịch dưới trướng của mình khiêu chiến chính là một sự sỉ nhục, hơn nữa kẻ khiêu chiến lại là một lão phế vật Dưỡng Khí tầng bốn, càng làm cho Trần Hồng Phi thẹn quá hóa giận, giống như bị ngàn vạn sỉ nhục.”
“Hừ!”
Lão Lý Đầu cười sảng khoái, khác với vẻ nhu nhược lúc trước: "Hôm nay lão phu vốn không có ý định sống sót rời đi!”
Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Từ Lạc cho rằng lão Lý Đầu am hiểu cẩu đạo, giấu dốt đến tận ngày hôm nay, nhưng sự thật chứng minh, hắn suy nghĩ nhiều rồi, lão Lý đầu không dấu nghề, tu vi của hắn cũng chỉ ở Dưỡng Khí tầng bốn.
"Trần Hồng Phi! Đồ ranh con! Chết đi!”
Lão Lý đầu lấy ra bùa chú màu đỏ đen ném về phía Trần Hồng Phi.
Rắc…!
Một chùm hắc ám âm lôi với uy lực khủng khiếp bay tới nổ vang trên người Trần Hồng Phi.
Người tinh ý đều có thể nhận ra đó là Đoạt Mệnh Âm Sát Lôi Phù.
Uy lực không tầm thường, tu sĩ Dưỡng Khí cảnh một khi bị sét đánh trúng, nhẹ thì da tróc thịt bong, nặng thì tan xương nát thịt ngay tại chỗ.
Nhưng điều khiến người khác ngạc nhiên chính là, Trần Hồng Phi không tránh không né, cứng rắn chống lại âm lôi, hoàn toàn không hề hấn gì, bạch y trên người hiện ra quang mang chói mắt, bao phủ thân thể hắn.
"Pháp y hộ thể của bổn công tử, Âm Sát Lôi Phù của ngươi há có thể làm gì được ta!”
“Ngươi!”
Lão Lý Đầu kinh hãi biến sắc, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, hắn cho rằng mua được Âm Sát Lôi Phù, dù tán gia bại sản, dù không thể giết được Trần Hồng Phi, ít nhất cũng có thể khiến hắn tàn phế, nhưng không ngờ rằng, Trần Hồng Phi có pháp y hộ thể, Âm Sát Lôi Phù hoàn toàn không đụng được vào người hắn.
“A… ta không cam tâm!!”
Bịch một tiếng.
Lão Lý Đầu bạo thể mà chết.
Không phải bị Trần Hồng Phi giết chết, mà hắn tự bạo, có lẽ, hắn biết một khi rơi vào trong tay Trần Hồng Phi, sống cũng không bằng chết.
"Chết hay lắm! Chết đáng lắm! Hừ! Lão già không biết sống chết, không biết lấy đâu ra Âm Sát Lôi Phù đã muốn đẩy công tử vào chỗ chết, thật sự khiến người ta cười chết, công tử có pháp y hộ thể, ngay cả Hoá Khí cảnh cũng không đả thương được.”
Hoàng Xảo Xảo vỗ tay, cười trên nỗi đau của người khác, liếc mắt nhìn bốn người Từ Lạc phía sau, khinh bỉ nói: "Mấy người các ngươi thấy không, đây chính là kết quả của việc khiêu chiến công tử.”
“Hừ! Tạp dịch chính là tạp dịch, phế vật chính là phế vật, ngoài việc ở bên ngoài rút hồn, nếu các ngươi dám phạm thượng, mưu toan khiêu chiến công tử, chỉ có một con đường chết!”