Chương 22: Chương 20

Tên gián điệp tội nghiệp

“Trời!” Benjamin rơi phịch xuống ghế. “Một con sói!”

“Phải là một đứa trong đám có phép thuật,” Charlie quả quyết. “Chắc chắn. Một nam sinh nào đó có tài biến thành sói – một loại ma sói. Và bà Eustacia đã mở cửa cho nó vô để nó tống con Hạt Đậu khỏi cửa tầng hầm. Bà ấy nghĩ cái thùng của tiến sĩ Tolly vẫn còn ở dưới hầm.”

“Chứ nó không còn ở đó sao?” Billy buột miệng.

Hai đứa quay lại nhìn Billy. Liệu chúng có thể tin tưởng Billy không? Chúng phải tin nó thôi, Charlie nhận thấy như vậy, bởi vì ngày mai cả bọn sẽ cùng nhau đến Mái Ấm Gia Đình Gunn. Chúng không thể để Billy lại.

“Cái thùng của tiến sĩ Tolly để ở chỗ khác rồi,” Charlie đáp. “Về nhà anh sẽ kể chuyện cái thùng cho em nghe sau.”

Lúc chia tay, Benjamin trông rất phấn khởi, đứng ở bậc thềm vẫy tay chào cả đám. Mẹ nó bước ra, cũng vẫy tay, rồi khoác vai Benjamin, hai mẹ con cùng nhau quay vô nhà.

“Ông cậu Paton của anh quả là tài,” Charlie tự hào nói với Billy. “Mãi mấy ngày cuối tuần rồi Benjamin mới được gặp lại ba má. Tới anh cũng còn không nhớ mẹ của Ben trông thế nào nữa.”

“Em sắp có ba mẹ mới rồi đó,” Billy khoe.

“Thật không? Tuyệt! Em kiếm được hồi nào vậy?” Charlie hỏi.

“Ờ, mới hôm kia thôi,” Billy đáp. “Chỉ cần em... ngoan.”

“Thế thì anh sẽ giúp em không rơi vô mấy chuyện rắc rối trong trường mình,” Charlie hứa.

Tối hôm đó trước khi đi ngủ, Charlie bàn với Billy những việc mà nó hi vọng sẽ xảy ra vào ngày hôm sau.

“Nhưng Emilia sẽ làm gì khi chị ấy tỉnh lại rồi?” Billy hỏi.

“Bọn anh không biết,” Charlie thú nhận. “Bọn anh thậm chí còn không biết nó đó có đúng là Emilia Tolly không, hoặc nó có chịu đến Mái Ấm Gia Đình Gunn không. Bây giờ chỉ biết trông cậy ở Olivia thôi.”

Ba mẹ Olivia rất chiều con. Khi cô nàng nói rằng phải đi gặp một bạn gái tên là Emilia Moon, sống ở đường Washford, cách xa nhiều dặm, thì mẹ Olivia liền chở nó đến nhà Emilia, và đồng ý sẽ đón cả hai đứa ở Mái Ấm Gia Đình Gunn lúc 5 giờ chiều.

“Có cần mẹ vô nhà Emilia với con không?” Từ trong xe, mẹ Olivia nói vọng ra.

Olivia đứng bên cổng một ngôi nhà có tên là Ánh Trăng. Nó vẫy tay:

“Không cần đâu mẹ ơi. Con vô được mà.”

Nhưng bà Vertigo cũng chờ cho đến khi nhìn thấy Olivia nhấn chuông. Một phụ nữ tóc hoa râm ra mở cửa, khi đó bà Vertigo mới chào lớn, “Tạmmm... biiêệttt!” và lái xe đi.

“Cần gì?” người phụ nữ tóc xám hỏi Olivia.

“Cháu đến gặp Emilia,” Olivia đáp. “Bạn ấy có mời cháu.”

“Emilia không bao giờ mời ai cả.” Người phụ nữ gầy còm, vẻ mặt cau có không thèm mời Olivia vô nhà.

“À, chắc là bạn ấy quên rồi,” Olivia nhanh miệng. “Bác không thể để cháu ra về bây giờ đâu vì mẹ cháu vừa đi xong, mà nhà cháu ở cách đây nhiều dặm.”

“Xì!” Bà ta nghiến hai hàm răng vào nhau. “Emilia!” bà ta hét. “Ra đây!”

“Mày đã mời con bé này đến đây hả?” bà ta chất vấn.

Olivia vẫy tay rối rít và mỉm cười với Emilia cho đến khi cô bé này đáp, “Dạ.”

“Mày không có quyền,” bà ta bực dọc. “Thôi thì chúng mày vô đi,” bà ta nói một cách gượng ép.

Olivia bước vô một ngôi nhà lạnh lẽo, và gọn gàng một cách khác thường. Emilia mỉm cười ỉu xìu với nó rồi đi trước, dẫn đường lên lầu, vô phòng riêng. Đó là một căn phòng khá buồn tẻ. Không có tranh ảnh gì trên tường hết, và tất cả mọi đồ đạc của Emilia đều bị tống hết vô những ngăn kéo tủ to tướng hay những tủ âm tường. Trên giường trải một tấm mền trắng, sạch sẽ, và ngồi chồm hỗm trên gối là một chú vịt nhồi bông trông cũng tươm tất nốt.

“Dễ thương quá hả,” Olivia nói chỉ để cho có chuyện mà thôi.

Emilia mỉm cười.

“Tụi mình ra ngoài đi?” Olivia đề nghị.

“Ngoài vườn chắc có nhiều thứ hay hơn.”

Emilia đồng ý.

Khu vườn gồm một bãi cỏ ngăn nắp, có những bụi cây bụi rập rạp bao quanh. Đằng sau một chiếc ghế xích đu ở cuối vườn, Olivia phát hiện một bức tường trông đầy hứa hẹn.

“Bên kia bức tường là gì vậy?” nó hỏi Emilia.

“Chỉ là một ngõ hẻm,” Emilia đáp. “Nó dẫn ra đường cái.”

“Tụi mình leo qua đó đi.”

“Chi vậy?”

“Vì tớ muốn cho đằng ấy xem một thứ,” Olivia nói. “Rất đặc biệt. Tớ không thể nói cho bồ biết đấy là cái gì, nhưng nó đang ở trong nhà Fidelio Gunn.”

“Có lừa gạt không đấy?” Emilia lộ vẻ lo lắng.

“Emilia, tin tớ đi,” Olivia trấn an. “Tớ là bạn của đằng ấy mà.”

Giọng nói du dương của Olivia có sức thuyết phục đến độ, một loáng sau Emilia đã leo qua tường.

“Tụi mình sẽ quay về trước khi mẹ đằng ấy phát hiện ra,” Olivia hứa.

Trong lúc đó, ở trên gác mái ở Mái Ấm Gia Đình Gunn, Fidelio, Charlie, Benjamin, và Billy đang tóp tép nhai đĩa bánh mì kẹp thứ hai. Chúng ngồi trên đống hộp và thùng đựng nhạc cụ, giữa tiếng nhạc dội tưng bừng từ dưới nhà.

Charlie quyết định ăn chỉ để cho khỏi lo nghĩ. Liệu việc nó đang làm có đúng đắn không? Olivia có tìm ra nhà Fidelio không? Emilia có tỉnh lại không? Và ngộ nhỡ nhỏ đó lại kêu thét, phản ứng dữ dội, hay ngất xỉu… hay… biến thành một cái gì đó thì sao? Biến thành một con chim chẳng hạn?

Nghĩ tới đó, Charlie nhón một miếng bánh khác.

“Mẹ anh là ca sĩ mà làm bánh mì kẹp ngon tuyệt,” nó vừa bảo Fidelio vừa nhấp nháp một miếng chuối chấm bơ đậu phộng.

“Fidelio!” ông Gun hát vang từ dưới hành lang. “Có hai cô nương muốn gặp con đó!”

“Bảo hai bạn ấy vô đi ba!” Fidelio nói to.

“Lên đi hai con, tầng trên cùng, phía bên phải, coi chừng đụng đầu, và đừng nhảy lò cò!” ông Gunn hát.

Olivia bật cười hì hì, nhưng Emilia im lặng. Mà Charlie cũng không chắc có phải là Emilia im lặng không, vì có quá nhiều tiếng ồn trong vương quốc âm nhạc này.

“Bọn tớ đây!” Olivia vừa nói vừa sầm sập đi vô phòng.

Emilia theo sau. Trông con bé có vẻ bối rối, nhưng không có vẻ gì sợ hãi.

“Olivia đã giải thích rồi chứ?” Charlie hỏi Emilia.

“Bạn ấy có một thứ gì đó để chỉ cho tôi xem,” Emilia chậm chạp nói.

“Đúng vậy. Nó là một thứ do ba bồ chế ra,” Charlie nói.

Emilia nhíu mày. “Ba tôi là một nhân viên kế toán. Ông ấy không chế đồ vật gì hết.”

“À, thực ra thì, ba của em là một nhà phát minh sáng chế đấy,” Fidelio nói. “Nhưng ông đã mất và để lại cho em cái thùng này.” Nó chỉ vô cái thùng bằng kim loại nằm giữa phòng.

“Làm sao anh biết?” Emilia hỏi, nếp nhíu mày của con bé hằn sâu hơn.

Fidelio nhìn Charlie, và Charlie tiếp lời, “Mọi việc xảy ra từ khi mình gặp cô của bồ.”

“Tôi có một người cô? Tôi không bao giờ biết là mình có một người cô cả.”

“Cô ấy là một người rất tốt. Suốt mấy năm qua cô ấy chỉ mong gặp lại bồ.” Charlie nói với Emilia. “Cô ấy đưa cho mình cái thùng này, sau đó tụi mình khám phá ra trong đó có cái thứ làm... ưm… làm bồ tỉnh lại.”

Emilia trông càng hoang mang tợn. Olivia ngồi xuống một chiếc rương lớn và kéo Emilia ngồi xuống kế mình.

“Chuyện đâu sẽ có đó. Tụi này không để điều gì tệ lậu xảy ra cho bồ đâu,” nó nói.

“Hóa ra là tôi không tỉnh táo mà tôi không biết,” Emilia lẩm bẩm.

“Anh nghĩ chúng ta nên làm ngay đi thôi,” Fidelio thúc giục. “Hết giờ rồi. Nhanh lên, Charlie.”

Charlie bước về phía trước. Nó rê những ngón tay, thật mạnh nhưng thật cẩn thận, lên các mẫu tự bên hông cái thùng MƯỜI HAI TIẾNG CHUÔNG CỦA TOLLY. Khi ấn chữ cuối cùng, nó nhìn quanh phòng. Tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vô ngón tay nó. Nó nhận thấy cặp mắt của Billy Raven mở to và tối sầm, lấp đầy hết cả hai gọng kính tròn, khiến thằng bé trông như mất hồn.

Charlie ấn đến kí tự cuối cùng, nắp thùng bật mở, nó đứng qua một bên và quan sát nét mặt Emilia, nhưng chính Olivia lại là đứa la lên thảng thốt. Mặt Emilia vẫn chỉ mang vẻ đăm chiêu.

Khi chàng hiệp sĩ vung gươm lên, tất cả bọn đều nhảy chồm lên, bật lùi ra sau, kể cả Emilia. Và rồi chuông bắt đầu rung, cùng tiếng dàn đồng ca vang khắp căn phòng.

Trong một thoáng, Emilia như phải chịu một cơn đau quằn quại. Nó cong vai lại, một tay ụp lên miệng. Rồi nó nhắm nghiền mắt, ngồi phịch lên một cái hộp đàn, nước mắt bắt đầu tuôn lã chã xuống hai má.

Những đứa kia trố mắt nhìn, hoảng sợ. Nước mắt Emilia chảy thành dòng và nó bắt đầu thút thít không sao kìm lại được. Thân mình nó ngật ngưỡng đảo tới đảo lui. Nó cứ rên rỉ và thở dài cho đến khi chàng hiệp sĩ hạ gươm xuống và ngã vô thùng. Khi bài thánh ca kết thúc và tiếng chuông ngân lên lần cuối thì Emilia im lặng. Giờ, cả hai tay nó ôm lấy mặt và toàn thân bất động.

Không đứa nào có mặt trong phòng dám nói gì. Charlie đóng cái thùng lại, tự hỏi phải làm gì tiếp theo đây.

Cuối cùng Emilia nói, tựa như hụt hơi, “Mình không biết là hóa ra mình lại bất hạnh đến thế. Suốt cuộc đời mình đã phải sống với những người không thương yêu mình.”

Olivia vòng tay ôm quanh người bạn và nói, “Sẽ đâu vô đó thôi, Emilia à. Bây giờ đằng ấy sẽ hạnh phúc. Rồi đằng ấy sẽ thấy, Charlie, nói cho Emilia nghe đi.”

Thế là Charlie kể cho Emilia nghe về người mẹ tội nghiệp đã mất của con bé, về ba con bé, tiến sĩ tolly, nhà phát minh sáng chế. Rồi Charlie kể tới cô Julia Ingledew, người sống trong một tiệm sách và luôn mong gặp Emilia, mong được chăm sóc con bé mãi mãi. Cuối cùng, Charlie kể cho Emilia về điều kì lạ nhất.

“Ba bồ nói là bồ biết bay đó, Emilia. Đó là lí do tại sao người ta muốn bồ ở trong Học viện Bloor.”

“Mình?” Emilia kinh ngạc. “Mình đâu có biết bay.”

“À, nhưng bồ đã bay một lần rồi,” Charlie nói. “Có lẽ việc đó chỉ xảy ra khi nào thật cần mà thôi.”

“Thí dụ như lúc đằng ấy hoảng sợ,” Olivia cắt nghĩa thêm.

“Ngày mai mình sẽ dẫn bồ đến gặp cô của bồ,” Charlie nói với Emilia.

“Nhưng bằng cách nào?” con bé lo lắng.

“Mình sẽ kiếm cách,” Charlie tự tin nói. “Bồ phải biết là bồ có thể ra khỏi gia đình Moon bát cứ lúc nào bồ muốn, vì giờ bồ đã biết mình là ai.”

Bất thình lình, một tiếng gọi với lên, xuyên qua tiếng hát, tiếng sáo, tiếng trống, tiếng vĩ cầm và tiếng dương cầm...

“Bà Vertigo tới!”

“Mẹ tớ tới thật đúng lúc,” Olivia reo lên. “Nhanh lên, Emilia”

Emilia đi theo Olivia xuống lầu, nơi bà Vertigo đang say sưa chuyện trò với bà Gunn. Trước sự nằng nặc của Olivia, mẹ nó đành bỏ dở câu chuyện thú vị về bệnh phổi của mình để lái xe chở hai con bé về lại ngõ hẻm phái sau đường Washford.

Bà Vertigo rất ngạc nhiên khi thấy Olivia và Emilia leo qua tường, nhưng bà cũng làm theo yêu cầu là cứ lái xe đi vòng ra trước nhà và chờ Olivia đi ra từ cửa trước. Mọi việc chỉ mất chừng hai phút.

“Mẹ đúng là một ngôi sao, mẹ ơi,” Olivia vừa nói vừa leo vô xe. “Mọi thứ đều hoàn hảo.”

“Con sống một cuộc sống sôi động quá đấy, Olivia,” bà Vertigo nói. Trong thực tế bà đúng là một ngôi sao. Một ngôi sao điện ảnh.

Mất một lúc sau khi hai cô bé đi khỏi, bốn đứa con trai vẫn ngồi im lặng, không biết nói gì. Charlie nhẹ cả người khi thấy kế hoạch của chúng đã hoàn thành. Bây giờ đến phần việc của nó là tìm ra một ngôi nhà thực sự cho Emilia.

“Tụi mình làm gì với cái thùng bây giờ?” Fidelio hỏi.

“Anh tiếp tục giữ nó ở đây được không?” Charlie hỏi. “Em nghĩ tụi mình sẽ còn cần đến nó.”

“Để chỗ anh thì nó sẽ an toàn,” Fidelio khẳng định.

Billy Raven đứng lên. “Bây giờ em phải quay về đây,” nó nói. “Học viện sẽ cho xe đến rước em.” Giọng Billy hơi run run và nó cúi gằm xuống sàn khi nói.

Charlie tự hỏi không biết có phải thằng nhỏ bị bệnh hay không. Nó đồng ý dẫn Billy về nhà ngay lập tức. Đã đến giờ Fidelio phải tập đàn vĩ cầm, và khi ba thằng bé vừa bước ra khỏi Mái Ấm Gia Đình Gunn, chúng đã nghe thấy bạn mình góp phần làm tiếng ồn đã ồn càng ồn thêm.

Trong lúc rảo bộ trở lại đường Filbert, Charlie và Billy, mỗi đứa chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, nhưng Benjamin thì vừa nhảy chân sáo, vừa huýt gió, vừa tía lia chuyện trò, hăm hở được trở về với ba má và con chó quý giá của nó.

Một chiếc xe hơi đen đậu bên ngoài căn nhà số 9. Bọn nhóc bước lại, vừa hé mắt nhìn qua cửa kính xe màu khói ám thì cửa xe bật mở ngay, một cây gậy kiểu cọ điệu đàng vụt ra, khỏi mạnh vô đầu gối Charlie.

“Ui da!” nó nhảy ra sau. “Ai trong đó vậy Billy?”

“Chắc chắn cụ Bloor rồi,” nó đáp.

Có điều gì đó khiến Charlie bỗng lo lắng. “Billy, em sẽ không nói với ai về Emilia chứ?” nó hỏi. “Sẽ không để ai biết vụ này cho tới khi tụi này xong việc nha.”

Billy lắc đầu.

Charlie dẫn Billy vô nhà lấy giỏ xách. Sau lời cảm ơn qua quýt với ngoại Maisie và cô Bone, Billy chạy ra và chui vô chiếc xe hơi đen.

“Thằng bé thiệt kì lạ,” ngoại Maisie nhận xét khi chiếc xe màu đen chuyển bánh, rời khỏi vệ đường.

Emilia Moon nằm trên giường trong căn phòng trắng, ngăn nắp của mình.

“Emilia Tolly,” nó lẩm bẩm.

Nó lặp lại cái tên và kết luận là thích cái tên đó hơn tên Emilia Moon nhiều.

Điện thoại trong hành lang reo mấy hồi. Thật bất thường. Gia đình Moon không bao giờ có điện thoại gọi đến vào ban đêm cả. Nhưng Emilia chẳng quan tâm tới điều đó. Nó đang quá phấn khích. Trước nay nó chưa bao giờ cảm thấy thực sự phấn khích điều gì. Cuộc sống của nó nhạt nhẽo, lạnh lùng và nề nếp. Không cái gì có thể làm nó ngạc nhiên hay thích thú. Thế rồi bất thình lình, tất cả đều thay đổi.

“Bây giờ mình là Emma,” nó thì thầm.

Cửa phòng bất ngờ xịch mở và bà Moon thò đầu vô.

“Thay quần áo và sắp xếp đồ đạc. Chúng ta phải đi ngay.”

“Đi đâu?” Emma lo lắng hỏi.

“Trở về Học viện. Vừa có điện thoại.”

“Tại sao?” Emma hỏi. Phải chăng họ đã phát hiện ra việc nó tới Mái Ấm Gia Đình Gunn?

“Mày đã phạm luật, Emilia,” bà Moon lạnh lùng nói. “Nào, lẹ lên.”

Với đôi tay run rẩy, Emilia mặc quần áo và đi xuống lầu. Bà Moon chộp lấy cánh tay nó và lôi ra xe, ở đó ông Moon, gầy còm, đeo kính, đang ngồi chờ bên tay lái. Emma cùng cái túi của nó bị tống vô ghế sau và họ lái xe đi thẳng.

Học viện Bloor ở bên ngoài trông rất bề thế và đầy hăm dọa. Duy chỉ có một quầng sáng ở trên đỉnh của tòa nhà cao, còn lại tất cả đều chìm trong tĩnh lặng và hoang vắng.

Emma đi giữa hai ông bà Moon, băng qua cái sân gạch và bước lên những bậc thang rộng. Ông Moon giật sợi dây xích treo bên hông cánh cổng khổng lồ, và một tiếng chuông rung lên ở đâu đó, sâu trong tòa nhà.

Tim Emma thót lại khi Manfred ra mở cửa. Nó cố né khỏi đôi mắt đen như than của Manfred, nghĩ rằng sẽ gặp phải một cái nhìn khủng khiếp, làm cứng cả người. Nhưng Manfred thậm chí còn không muốn ngó tới Emma.

“Cám ơn,” hắn nói với ông bà Moon. “Vô đi, Emilia!”

“Tạm biệt, Emilia,” bà Moon nói. Bà ta đặt cái túi của Emilia xuống sàn, sát chân nó. “Phải ngoan ngoãn đấy.”

Những cánh cổng nặng nề đóng lại và Emma chỉ còn lại một mình với Manfred.

“Tại sao anh lại đem tôi tới đây,” nó hỏi, “vào giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này?”

“Mày đã phạm luật, đúng chưa, Emilia? Mày phải bị trừng phạt.”

Bỗng nhiên Emma cảm thấy mình dũng cảm hẳn lên. Đó là cảm giác rất kì lạ. Nó cũng nhận thấy mình đang giận dữ.

“Tôi không phải là Emilia,” nó cứng giọng. “Tôi là Emma Tolly.”

Manfred cười to. Đó là thứ âm thanh kinh khủng và quỷ quyệt.

“Chẳng mấy chốc bọn tao sẽ tống lời nói bậy bạ đó ra khỏi người mày, Emma Tolly! Tao chưa bao giờ nghe đến cái thứ rác rưởi đó. Cầm giỏ lên rồi đi theo tao.”

Một điều gì đó bên trong Emma muốn chống trả, nhưng nó không biết mình có thể chống lại như thế nào. Nó chỉ có một mình với Manfred, theo như nó nhận định. Có thể lát nữa nó sẽ kiếm ra cách mà tẩu thoát.

Manfred dẫn nó qua những hành lang mà nó chưa bao giờ thấy, đi lên những cầu thang xoắn ốc chật hẹp, nguy hiểm, và ngang qua những căn phòng trống rỗng giăng đầy mạng nhện. Hai tay hắn cầm hai chiếc đèn lồng, nhưng Emma hầu như chẳng thấy được mình đang đi đâu. Rõ ràng không có điện đóm gì trong khu vực này của tòa nhà. Những con dơi kêu chin chít và bay chấp chới qua lại khắp trần nhà mục nát, và gió rền rĩ qua những cửa sổ vỡ. Cuối cùng, chúng đến một căn phòng nhỏ, có một chiếc giường kê sát vách tường. Trên đó có một chiếc gối và một tấm mền, ngoài ra không có gì khác. Nền nhà trống trơn, vách tường là những phiến đá khổng lồ.

Manfred đặt một chiếc đèn lồng xuống nền nhà.

“Khuya! Khuya rồi!” hắn nói. “Ngủ ngon, Emilia Moon.”

Hắn ta đóng cánh cửa nặng nề lại sau lưng, và Emma nghe thấy một tiếng “tách” lớn khi chìa khóa xoay trong ổ. Khi những bước chân của Manfred xa dần, nó thử mở cửa. Cửa khóa, đúng như nó nghĩ.

Emma ngồi lên giường. Không khóc. Nó đã khóc đủ cho một ngày rồi. Nó cứ ngồi đó và nghĩ miên man về những điều tuyệt vời mà rốt cuộc nó sẽ không bao giờ có lại được nữa: người cô tốt bụng, những người bạn, cuộc phiêu lưu, và cảm giác hạnh phúc tuyệt vời đó.

“Mọi người sẽ nghĩ là mình đã biến mất,” nó lẩm bẩm, “và sẽ không ai tìm thấy mình.”

Nó nhìn quanh gian phòng giam bẩn thỉu và đáng sợ. Lẽ nào mình bị giam ở đây mãi mãi? Cho đến khi mình già?

“Không,” nó tự nhủ. “Bây giờ mình là Emma Tolly, và Emma sẽ không chịu như thế. Emma là người bền bỉ.”

Với suy nghĩ đó nó nhảy lên và lấy hết sức bình sinh mà kêu gào.

“Cứu! Cứu! Cứu tôi với!”

Nó nghe thấy giọng mình vang dội qua những phòng trống phía bên kia cánh cửa. Nhưng không có tiếng trả lời.

Thế nên Emma lại gào thét lần nữa, và lần này nó đập cửa ầm ầm. Nó rung, gõ và đá túi bụi vô cánh cửa cho đến khi mấy ngón chân bầm tím và khớp đốt ngón tay tấy đỏ, trầy da. Và rồi nó bỏ cuộc, leo lên nằm trên chiếc giường chật hẹp, kiệt sức vì những cố gắng của mình.

Nó vừa định nhắm mắt thì chợt có tiếng cọt kẹt nho nhỏ ngoài cửa. Emma ngồi dậy. Chìa khóa tra quay trong ổ, chốt cửa được kéo ra và cánh cửa mở bung.

Emma lao ra khỏi phòng và nhìn ra. Không thấy ai cả. Nó cầm chiếc đèn lồng lên và rọi đèn ra hành lanh phía ngoài. Không có ai – không có gì – nếu không kể lũ dơi đang treo mình trên xà ngang. Dơi không thể mở cửa được, Emma nghĩ.

Giơ đèn lồng lên cao hết mức, nó bắt đầu bước xuống hành lang.

“Ai đó?” nó thì thầm. “Ai cho tôi ra vậy?” lần này nó không nói to, sợ Manfred hùng hổ quay lại.

Đến cuối hành lang, Emma đụng phải một cầu thang. Nó bắt đầu thận trọng leo xuống. Dưới chân cầu thang, các hành lang rẽ nhánh qua trái và qua phải. Emma chần chừ rồi rẽ phải. Cái mùi thật kinh tởm. Những luồng khí chập chờn xì ra từ các vách tường, và nó tự hỏi phải chăng đó là nguyên nhân gây ra cái mùi ghê tởm này.

Rồi nó nhìn thấy con quái vật. Hay đó là một con chó? Nó lùn tịt và béo phị, như một cái gối kê lên những cẳng chân ngắn ngủ, và cái mặt nó hình như đang biến mất hết, chỉ còn một cái mũi võng xuống.

Emma thở gấp và co rúm người vào tường. Nhưng con chó không trông thấy nó. Nó toan lẻn đi hướng khác thì một giọng rít lên:

“Đứng lại, con kia! Quay lại!”

Trước khi bỏ chạy, Emma quay lại nhìn thật lẹ. Nó thấy một người đàn ông ngồi trong xe lăn. Lão già đến mức gương mặt chỉ còn như một cái hộp sọ. Lão quàng một chiếc khăn san trên vai và mái tóc trắng dài thòi xuống như sáp từ chiếc mũ lưỡi trai bằng len.

“Nó chạy rồi!” lão hú lên. “Con ranh con của thằng phát minh! Manfred, tóm lấy nó!”

Cố nén tiếng hét, Emma bỏ chạy. Nó lao bừa lên cầu thang, chiếc đèn lông va đập vô tường. Nó chạy dọc theo hành lang, ào vô một căn phòng trông như xà lim, đóng sập cửa lại sau lưng. Rồi nó chờ đợi, biết rằng chút xíu nữa thôi điều tồi tệ sẽ xảy ra.

Không lâu sau, khuôn mặt tức tối của Manfred nhìn chăm chú qua cửa.

“A, mày đây rồi,” hắn hả hê, “Tốt hơn từ sau đừng có thử như thế nữa nghe chưa.”

Hắn đóng sầm cửa, khóa lại.

“Tao đang giữ chìa khóa, vì thế đừng nghĩ là mày có thể cho nó lọt ra lần nữa đấy. Nếu gây thêm phiền phức nào nữa thì mày sẽ không có mứt trong một tuần.”

Rõ ràng là hắn không nói điều đó với Emma.

Có cái gì đó đập mạnh vô tường và Manfred hét lên, “Dừng lại!”

Một cánh cửa khác đóng sầm, sau đó là thinh lặng.

Emma nhón chân đi ra cửa.

“Ai đó?” nó hỏi. Không có tiếng trả lời.

“Xin lỗi vì đã làm bạn gặp rắc rối,” Emma nói.

Vẫn không có tiếng trả lời. nếu có bất cứ ai ở ngoài đó thì người ấy hoặc cũng đã bỏ đi, hoặc món mứt quan trọng đến nỗi người ấy không muốn mạo hiểm để bị tước mất.

“À, dù sao đi nữa cũng cám ơn bạn vì đã cố giúp tôi,” Emma nói.

Nó ngồi lại lên giường. Nến trong đèn lồng của nó đã sắp cháy hết, và nó khó mà chịu được ý nghĩ phải ở trong bóng đêm mịt mùng của căn phòng lạnh lẽo, gai người đó. Nó chong chong nhìn lên những bức tường xám xịt, vẻ hằn học, và rồi, trong ánh nến sắp lụi, nó nhận thấy một cửa sổ nhỏ sau chiếc giường. Nếu nó leo lên gối thì có thể với tới, tuy nhiên nó biết cửa sổ chắc chắn phải ở cao bên trên. Cao lắm, và nó không thể nhảy xuống đất được.

“Charlie nói là mình biết bay,” nó lẩm bẩm.

Khi nói những lời này, những ngón tay của Emma bắt đầu tê tê, và một cảm giác giần giật chuyền qua hai cánh tay nó, khiến chúng như không có trọng lượng.

Ông cậu Paton Yewbeam đang làm chuyến rảo bộ đêm hôm của mình. Ông cố ý sải những bước thật dài, nhưng tâm trí thì rối bời. Một mặt ông cảm thấy lạc quan. Cuối cùng thì ông cũng đã bắt đầu dàn xếp cho mọi chuyện đâu vào đấy, và các bà chị của ông cũng đã biết ra vị trí của ông ở đâu.

Một bóng đèn nổ tung khi ông cậu đi ngang qua một cột đèn. Vẫn tiếng thủy tinh lanh canh rơi như thường lệ. Nhưng rồi còn có một âm thanh khác: tiếng những bước chân lộp cộp, nhè nhẹ. Ông cậu Paton thở dài, nhưng không quay lại nhìn. Nếu ai đó đang đi theo ông thì cứ để họ theo. Họ cũng chả tìm thêm được bằng chứng gì đâu. Ông thì thầm một mình.

“Giá mà ta đừng nằng nặc mời bữa tối đó. Phải chi hai đứa cứ ở nhà, dùng bữa trong ánh nến thôi... Cô ấy chắc nghĩ ta là thằng khùng. Quên cô ấy đi, Paton à. Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho mi đâu.”

Ông cậu Paton chợt nhận ra những bước chân kia đã bắt kịp mình. Một cô bé đi bên cạnh Ông cậu cô bé có khuôn mặt nhợt nhạt. Nó xinh, mái tóc dài hoe vàng, hơi bù xù.

“Cháu xin lỗi,” cô bé rụt rè. “Ông có thể chỉ cho cháu đường đến tiệm sách Ingledew được không ạ?”

“Ta nghĩ là được,” Ông cậu đáp. “Ta tin là ta đang trên đường tới đó.”

“Ô, tốt quá,” cô bé mừng rõ. “Tên cháu là Emma Tolly.”